Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Khi thấy hai người không mảnh vải che thân đang làm chuyện đồi bại kia cùng những tiếng rên rỉ làm cho người ta nóng mặt thì ai cũng bất ngờ ngạc nhiên, trên màn hình đang chiếu cảnh mây mưa của Hàm Linh và một người đàn ông làm cho ai cũng phải bất ngờ không dám tin.
Qua phút ngỡ ngàng, bà Kim Huệ Trân liền thốt lên: “Người đàn ông đó sao có thể là thầy hiệu trưởng Lý Hoài Dịch được chứ?”.
Đám sinh viên cũng như bầy ong vỡ tổ nhao nhao lên: “Trời ơi không thể tin được đó là thầy hiệu trưởng kìa”.
“Là thầy hiệu trưởng cùng người sáng lập Phong Linh”.
Lý Hoài Dịch lúc này đã ngã ngồi ra trên gương mặt tỏ vẻ sợ hãi tột độ, sự nghiệp của ông và danh tiếng cả đời ông hôm nay chấm hết thật rồi.
Hàm Linh cũng không dám tin là Kiều Uyển Vũ lại nắm trong tay thứ nguy hiểm cho mình như thế, cô ta như chết đứng khi thấy những hình ảnh lăn loàng của mình trên màn hình lớn ở hội trường.
Trong đoạn clip đó, hai nhân vật chính vẫn truyền miên quấn lấy nhau không một khe hở rất tình tứ.
Lý Hoài Dịch hôn hít lên đôi môi non mềm của Hàm Linh kèm theo một nụ cười không đứng đắn: “Thân thể này thật là hoàn hảo làm sao…anh nhất định sẽ biến em thành nhà thiết kế hàng đầu Vịnh Xuyên này”.
Hàm Linh lúc đó chỉ là một cô gái tròn 18 tuổi gương mặt non choẹt nhưng vẫn toát lên nét nham hiểm độc ác: “Chỉ cần thầy đuổi cổ Kiều Uyển Vũ ra khỏi đại học One thầy muốn gì cũng được hết”.
Lý Hoài Dịch khẽ nhếch môi mỉm cười: “Kiều Uyển Vũ đó đúng là khó ưa mà nếu cô ta ngoan ngoãn trao thân mình cho anh giống như em thì đã không đi bước đường này rồi, vì cô ta ngang bướng không nghe lời nên anh mới giúp em đăng ký tác quyền toàn bộ những mẫu thiết kế của cô ta và đuổi cô ta ra khỏi đại học One của anh đó”.
Lý Hoài Dịch khẽ động người mạnh một cái vì đắc ý, Hàm Linh liền rên lên: “Nhẹ thôi thầy ơi…đây là lần đầu tiên của em…ưm”.
Màn hình lại chiếu qua clip khác là biển số xe limousine mà Hàm Linh thường sử dụng khi đi trình diễn show thời trang tiếp đến là quay cảnh bên trong xe, ở băng ghế dài cuối xe, Hàm Linh ngồi trên đùi của Lý Hoài Dịch cả hai hôn hít nhau say sưa.
Lý Hoài Dịch vòng tay ra phía sau kéo khóa áo của Hàm Linh xuống rồi cởi bỏ bộ váy mà cô đang mặc trên người ra: “Nhờ ơn của anh mà em mới được như ngày hôm nay em biết phải làm gì rồi chứ”.
Hàm Linh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hai người bọn họ lại quấn quít lấy nhau trên chiếc xe mà Đoạn Phong Lãng tặng cho cô ta vào ngày khai trương thương hiệu thời trang Phong Linh.
“Thân thể này vẫn hoàn hảo như lần đầu anh thưởng thức nó”.
“Anh…vẫn mạnh mẽ như lần đầu cùng em…”.
Màn hình lại chuyển cảnh, mọi người thấy chung cư Vân Ảnh Các hiện ra, tiếp theo là số căn hộ của Hàm Linh.
Bên trong căn hộ kia Lý Hoài Dịch và Hàm Linh đang hôn nhau say đắm ở cửa nhà.
Hàm Linh cau mày tỏ vẻ không vui đẩy Lý Hoài Dịch ra rồi lên tiếng: “Mai em kết hôn rồi…chúng ta dừng lại ở đây được không thầy?”.
Lý Hoài Dịch nghe xong liền cười khanh khách lên: “Em vừa gọi anh là gì vậy?”.
Hàm Linh ngẩng đầu lên nhìn Lý Hoài Dịch rồi đáp: “Dạ…là thầy ạ”.
“Thật không quen chút nào, tiểu yêu tinh luôn quấn lấy anh trên giường đâu rồi ta”.
Hàm Linh tỏ vẻ nghiêm túc: “Em nói thật, ngày mai em kết hôn với người mà em yêu rồi em không muốn làm chuyện có lỗi với anh ấy nữa”.
Lý Hoài Dịch liền xé quần áo trên người của Hàm Linh xuống rồi lao tới như một con sói đói, khi cô đã bất lực nằm dưới thân của ông ta thì ông ta liền cười đễu lên tiếng: “Ngay từ lúc em giao dịch với anh thì đã có lỗi với thằng nhóc đó rồi, chúng ta làm chuyện này không phải một hai lần em có cần anh cung cấp số lần và địa điểm chi tiết luôn không?”.
Hàm Linh liền nhìn Lý Hoài Dịch bằng ánh mắt cảnh giác: “Thầy nói vậy là có ý gì”.
Lý Hoài Dịch liền nâng mép cười sâu xa: “Đừng nói là mai em cưới, dù là sau này em có chồng rồi thì vẫn phải phục vụ nhu cầu tình dục cho anh lúc anh cần”.
“Thầy bị điên rồi”.
“Không phải tôi bị điên mà là em quá ngây thơ rồi cô bé à, tất cả những lần tôi cùng em làm chuyện vui vẻ đó tôi đều ghi hình lại hết rồi, nếu em không thõa mãn tôi thì tôi sẽ gửi toàn bộ mấy trăm cái clip đó cho chồng của em xem, tới đó chắc là vui lắm”.
Hàm Linh mếu máo gào lên: “Khốn nạn mà”.
Lý Hoài Dịch liền lên tiếng chăm chọc: “Không xem lại mình, người khốn nạn nhất trong chuyện này chính là em đó Hàm Linh à, có người bạn thân nào lại bày mưu hại bạn của mình không còn đường sống hay không, chẳng những vậy còn tính kế chia rẽ tình yêu của hai người luôn tin tưởng mình tuyệt đối nữa chứ… Có người vợ nào luôn bảo yêu chồng mình nhưng lại dâng thân thể cho thằng khác thỏa mãn hay không? Có ai mai cưới mà tối hôm trước lại quan hệ với người khác hay không? Trên đời này chỉ có mỗi mình em thôi đó Hàm Linh à”.
Ánh mắt của Hàm Linh lúc đó hoang dại ra nhưng sau đó lại sắc bén lên, cô nuốt nước mắt rồi lên tiếng đáp: “Em chưa bao giờ hối hận về những chuyện mà mình đã làm, tất cả những chuyện em làm chỉ vì muốn được ở bên cạnh của Lãng mà thôi, ai bảo Kiều Uyển Vũ đó lại đi đối đầu với em làm gì, trong chuyện này em không hề có lỗi nếu từ đầu Lãng cũng thích em thì mọi chuyện đã không đi đến bước đường hôm nay rồi”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...