Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Diệp Phi Anh ôm chặt Tôn Hoàng Uyển Vũ vào lòng hôn lên trán con bé mấy lượt rồi đem con bé bỏ trước cửa của một căn biệt thự giàu có ở Vịnh Xuyên với một mẩu giấy “Chúng tôi bắt đắt dĩ mới phải bỏ lại đứa bé này, nếu ai nhìn thấy xin hãy rủ lòng thương nhận nuôi, tên của nó là Uyển Vũ” kèm theo là chiếc đồng hồ dây da màu cánh dán xem như tín vật sau này nhận thân.
Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh sợ kẽ thù biết thân phận của con gái nên đã bỏ đi họ Tôn Hoàng rồi lên thuyền buôn rời khỏi Vịnh Xuyên.
Đứa trẻ bị bỏ lại được Kiều Cẩn Dương nuôi dưỡng lấy tên là Kiều Uyển Vũ, lớn lên tại Vịnh Xuyên và chưa bao giờ biết về thân thế thật sự của mình cho tới khi cô gặp lại được người thân ruột thịt cũng không hay biết.
Nước mắt ướt nhòe gương mặt xinh đẹp của Diệp Phi Anh sau khi nhớ lại mấy chuyện trong quá khứ: “Đó là lần cuối cùng em được ôm Uyển Vũ vào lòng, em luôn sống trong áy náy day dứt suốt hai mươi mấy năm qua vì lúc đó đã chọn từ bỏ con bé…Uyển Vân và Uyển Vũ đều là con của em do đứt ruột sinh ra vậy mà em lại không xứng đáng làm mẹ của Uyển Vũ vì em đã từ bỏ con bé”.
Tôn Hoàng Thuyết cũng hơn gì Diệp Phi Anh, trong suốt hai mươi mấy năm qua ông thường xuyên mơ thấy Tôn Hoàng Uyển Vũ đến chấp vấn mình rằng tại sao lại lựa chọn từ bỏ mình, bản thân ông vẫn luôn ân hận day dứt vì chuyện đó.
“Lần này biết đâu ông trời thương xót dẫn dắt Uyển Vũ về với chúng ta, anh đã sai người thân tín đi điều tra thân thế của cô bé đi cùng Tề tổng rồi, hy vọng đó thật sự là con gái của chúng ta” Tôn Hoàng Thuyết mang theo nét mặt chứa đầy sự mong đợi lên tiếng.
Diệp Phi Anh gật gật đầu: “Cũng mong là vậy, nếu Uyển Vũ thật sự trở về bên cạnh chúng ta em nhất định sẽ bù đắp tất cả cho con bé, sẽ yêu thương nó bằng cả sinh mệnh của mình”.
Tôn Hoàng Uyển Vân trở về nhà với vẻ mặt không mấy vui vẻ vì mọi chuyện không hề giống như tưởng tượng của cô về buổi gặp mặt hôm nay với Tề Lăng Hạo.
Tiểu Liên không biết ất giáp gì đã huyên thuyên lên tiếng hỏi: “Đại tiểu thư, hôm nay có phải Tề tổng đã chọn khiêu vũ cùng cô không, chắc chắn là anh ấy đã đổ cô rồi chứ gì”.
Nét mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân liền bực dọc ngay tại chỗ: “Thôi đừng nhắc chuyện đó nữa thật là bực mình mà…cô hãy mau giúp tôi cởi cái giẻ rách này ra khỏi người nhanh đi”.
Tiểu Liên giật mình lén lút đưa mắt nhìn thấy cả một cái núi lửa đang phun trào trên đầu của Tôn Hoàng Uyển Vân rồi thận trọng lên tiếng hỏi: “Đại tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”.
Tôn Hoàng Uyển Vân hằn hộc với bộ y phục mình đang mặc trên người: “Đúng là món đồ vô dụng mà”.
“Tiểu thư à, cái váy này cô rất thích mà chờ dịp đặc biệt mới lấy ra mặc, nó là hàng hiệu lẽ nào lại bị lỗi hay sao mà cô tức giận vậy”.
Vẻ mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân toát lên vẻ ganh tị cùng đố kỵ: “Hàng hiệu cái gì chứ…giới hạn cái gì chứ…vậy mà một đứa nhà quê ất ơ ở xó nào cũng có thể khoác lên người đúng là hạ thấp đẳng cấp của tôi mà”.
Vẻ mặt Tiểu Liên bắt đầu có sự thay đổi lớn, vì lớn lên từ nhỏ và ở bên cạnh chăm sóc Tôn Hoàng Uyển Vân nên cô thừa biết cô tiểu thư này của mình từ nhỏ được nuông chiều thái quá nên thường coi trời bằng vun, luôn tự cho mình là trung tâm của vũ trụ nên thường không chấp nhận được chuyện người khác ưu tú hơn mình. Từ lúc còn ngồi trên ghế ra trường Tôn Hoàng Uyển Vân đã không chấp nhận được chuyện có người khác học giỏi hơn mình. Năm Tôn Hoàng Uyển Vân học lớp 9 từng dùng dao rạch nát mặt của một nữ sinh cùng lớp vì cô bạn đó giỏi hơn cô ta mà thôi, do nhà người bạn kia nằm dưới cơ của tập đoàn The High nên cuối cùng họ đành phải chịu thiệt thòi để có thể tiếp tục công việc kinh doanh nhỏ của gia đình.
Tiểu Liên biết đầu óc của Tôn Hoàng Uyển Vân có một chút không bình thường nhưng ở Thiên Trạch Hoa Viên này không ai dám nói ra điều đó hết bởi vì cô ta là viên ngọc quý trên tay của ba mẹ, còn có một người ông nội quyền lực chống lưng.
“Đại tiểu thư à, cái váy này là hàng giới hạn nên chắc hẳn người mặc nó cũng không phải dạng tầm thường đâu giống như tiểu thư vậy sẽ là người thừa kế cả một tập đoàn lớn trong tương lai”.
Nghe Tiểu Liên nói vậy Tôn Hoàng Uyển Vân càng cau có giận dữ hơn nữa: “Cái gì mà không tầm thường chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một thư ký của anh Hạo thôi mà không biết lượng sức mình dám khoác lên người một bộ trang phục giống tôi. Đáng hận hơn nữa là cô ta dám có một dung mạo như tạc ra từ khuôn mặt của tôi vậy”.
Tiểu Liên ngẩn người ra hết mấy giây: “Có người giống tiểu thư đến vậy sao?”.
Tôn Hoàng Uyển Vân hằn hộc: “Không biết anh Hạo đào đâu ra một thư ký giống y như tôi còn dám đối xử với con nhỏ đó dịu dàng ân cần như thế chứ…chờ ngày tôi và anh Hạo kết hôn tôi nhất định sẽ đuổi cổ con khốn đó khỏi tập đoàn Hoàng Kim mới được, tuyệt đối không thể giữ lại hồ ly tinh đó lại bên cạnh anh Hạo như vậy mới có thể an tâm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...