Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Qua mấy giây thất thần, Tôn Hoàng Uyển Vân liền lên tiếng đáp: “Không sao đâu, Tề thiếu khách sáo quá rồi”.

“Cảm ơn Tôn Hoàng tiểu thư” Tề Lăng Hạo nở một nụ cười xã giao trên môi đáp lại.

Mặc dù Tôn Hoàng Uyển Vân và Kiều Uyển Vũ rất giống nhau nhưng khí chất lại vô cùng khác nhau, nếu Kiều Uyển Vũ là người thanh lịch, dịu dàng, nhìn qua có vẻ yếu đuối thì Tôn Hoàng Uyển Vân lại tỏ ra mạnh mẽ, lạnh lùng thậm chí có phần âm lãnh, sắc sảo.

Đối với bản thân Tề Lăng Hạo thì anh vẫn thích tính cách dịu dàng, yếu đuối của Kiều Uyển Vũ hơn, anh thích được bảo vệ cho cô gái của mình chứ không thích cô ấy quá mạnh mẽ khiến anh cảm thấy bất lực.

Vừa lúc đó chuông điện thoại của Tề Lăng Hạo vang lên, anh nhìn qua thì thấy số của Kiều Uyển Vũ nên đứng dậy nói với Tôn Hoàng Thuyết: “Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một lát”.

“Tề thiếu cứ tự nhiên”.

Tề Lăng Hạo ra một góc ngoài vườn rồi bắt máy: “Anh nghe đây”.


Giọng nói ngọt ngào của Kiều Uyển Vũ vang lên: “Em đặt vé máy bay rồi khoảng 2 ngày nữa em sẽ lên máy bay để qua bên đó với anh”.

Tề Lăng Hạo khẽ nở nụ cười như gió xuân rồi đáp: “Được rồi, anh sẽ sắp xếp thời gian lái xe ra sân bay đón em, sức khỏe đã đỡ hơn chưa???”.

Mặt Kiều Uyển Vũ lúc này liền đỏ lựng lên mặc dù cô chẳng nhìn thấy Tề Lăng Hạo nhưng mà vẫn cảm thấy mất mặt vô cùng: “À…đã đỡ hơn nhiều rồi…chỉ là chút vấn đề của con gái thôi mà không sao đâu”.

“Biết là vậy nhưng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu thấy không ổn thì từ từ rồi hẳn sang đây cũng được”.

“Ừm em biết rồi”.

“Thôi nghỉ ngơi đi anh còn đang bàn chuyện công việc với đối tác lát nữa sẽ gọi facetime cho em sau nha”.

“Ok”.

Cúp máy Tề Lăng Hạo nhìn xa xăm rồi bình tâm lại, cô gái tên Tôn Hoàng Uyển Vân kia và Kiều Uyển Vũ chắc chắn không phải cùng một người.

Tôn Hoàng Thuyết quay sang hỏi nhỏ Tôn Hoàng Uyển Vân: “Con thấy Tề tổng như thế nào hả???”.

Tôn Hoàng Uyển Vân giả lả đáp: “Thưa ba con thấy Tề tổng là một đối tác rất có thực lực, tuổi trẻ tài cao hợp tác với tập đoàn Hoàng Kim lớn nhất Vịnh Xuyên thì có an tâm mà kiếm tiền”.

Tôn Hoàng Thuyết khẽ cười nói tiếp: “Ba đâu có nói chuyện đó, ý ba hỏi con có cảm thấy thích Tề tổng hay không?”.

Mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân đỏ lựng lên: “Ba, sao khi không ba lại hỏi chuyện đó làm gì chứ?”.


“Con cũng lớn rồi nên nghĩ đến chuyện thành gia lập thất đi là vừa, không phải dễ dàng gì mà tìm được một chàng trai tốt như vậy đâu con nên nắm bắt cơ hội trước mắt”.

Tôn Hoàng Uyển Vân giẫy nãy lên, giở giọng nũng nịu: “Thôi mà ba, con quả thật là chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương kết hôn lúc này đâu, con muốn làm cho The High phát triển vươn tầm thế giới, làm rạng danh gia tộc nhà mình cơ”.

Diệp Phi Anh từ trong bếp đi ra nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cha con Tôn Hoàng Thuyết và Tôn Hoàng Uyển Vân liền lên tiếng: “Thì kết hôn rồi vẫn có thể làm điều con muốn mà Uyển Vân, nãy giờ đứng bên trong mẹ quan sát thấy chàng trai đó rất là điển trai, lại lễ phép nho nhã rất là xứng đôi với con đó nha”.

Tôn Hoàng Uyển Vân liền níu lấy cánh tay của Diệp Phi Anh lên tiếng làm nũng với mẹ: “Mẹ ơi thôi đi mà mẹ, chắc gì người ta thích con đâu chứ lỡ như người ta không thích con mà còn nghe được những lời này thì con còn mặt mũi gì nữa mà đi bàn chuyện làm ăn với người ta đây”.

Diệp Phi Anh đưa tay vuốt vuốt cái tóc của Tôn Hoàng Uyển Vân hành động tỏ rõ sự yêu thương chiều chuộng: “Con gái của mẹ xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần sao cậu ta có thể từ chối được chứ”.

Tôn Hoàng Uyển Vân liền ôm chầm lấy Diệp Phi Anh như đứa trẻ: “Con vẫn muốn sống cùng ba mẹ con chưa muốn lấy chồng đâu mà”.

Mặc dù ngoài miệng Tôn Hoàng Uyển Vân cứ nằng nặc nói không muốn lấy chồng nhưng trong lòng cô thì lại xao xuyến tột độ vì Tề Lăng Hạo mất rồi.

Tề Lăng Hạo sau khi nghe điện thoại xong thì quay vào phòng khách của Thiên Trạch Hoa Viên, anh nở nụ cười xã giao: “Thật ngại quá để mọi người phải chờ rồi”.


Tôn Hoàng Thuyết liền xua tay: “Không sao đâu, sau này chúng ta thân càng thêm thân mà”.

Diệp Phi Anh cũng tỏ vẻ thân thiết lên tiếng: “Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, mời Tề tổng dùng cơm cùng chúng tôi”.

Tề Lăng Hạo tỏ vẻ khách sáo: “Thật là làm phiền phu nhân quá rồi”.

Diệp Phi Anh liền đáp: “Không phiền đâu bình thường tôi vẫn thường tự tay vào bếp nấu cơm cho cả gia đình mà”.

Tôn Hoàng Thuyết đứng dậy nói với Tề Lăng Hạo: “Cũng tới giờ cơm tối rồi, chúng tôi thật lòng mời cậu ở lại dùng cơm, chỉ là cơm canh đạm bạc mong cậu đừng chê”.

“Tôn Hoàng chủ tịch đã lên tiếng mời hậu bối như tôi làm sao dám từ chối chứ” Tề Lăng Hạo lịch thiệp đáp lại.

Mọi người đi vào phòng ăn, phòng ăn của Thiên Trạch Hoa Viên cũng được trang trí rất tỉ mỉ, ở giữa để một cái bàn dài hình chữ nhật lớn bằng gỗ soài, những ghế nện có khung mạ vàng trong vô cùng sang trọng và quý phái, những bộ chén dĩa đều bằng men sứ cao cấp, dao nĩa trên bàn đều được làm từ bạc nguyên khối tinh tế, cách bày trí trên bàn giống như ở những gia đình quý tộc Châu Âu, hệ thống đèn chùm trên trần chiếu ánh sáng màu vàng nhạt trông rất ấm cúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui