Tề Lăng Hạo cúi đầu xuống, bờ môi của anh chạm nhẹ vào môi của Kiều UyểnVũ, khoảnh khắc đó chậm rãi nhẹ nhàng lướt qua sau đó anh tăng cường lực đạo tách môi của cô đi vào bên trong để tận hưởng vị ngọt của đôi môi đó. Đầu lưỡi thăm dò vào trong cố tình vẽ vòng đôi môi phấn nộn của cô, muốn hấp dẫn cô mở cái miệng nhỏ nhắn để anh hôn càng sâu, lưỡi anh thăm dò vào.
"Hé miệng." Môi mỏng của Tề Lăng Hạo dán lên cánh môi của Kiều Uyển Vũ giọng nói khàn đục ra lệnh.
Thời khắc này Kiều Uyển Vũ cũng đã không còn biết là chuyện gì đang xảy ra nữa, cô ngoan ngoãn nghe lời hé miệng ra, lưỡi của Tề Lăng Hạo đảo bên trong khoang miệng của cô một vòng, đầu lưỡi của anh mút lấy đầu lưỡi của cô khiến cả người cô mềm nhũng ra mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn của Tề Lăng Hạo tuy bá đạo nhưng không thiếu ôn nhu, dịu dàng, làm cho cô gái đang nằm dưới thân mình thoải mái, anh nhẹ nhàng không muốn cô bị tổn thương, mỗi động tác đều làm cô không thể nào kháng cự lại được.
Đôi môi của Tề Lăng Hạo trượt theo hướng miệng Kiều Uyển Vũ lên vành tai mà nhấm nháp, lúc này vành tai bị anh cắn nhẹ khiến cho cả người cô như có luồng điện vừa mới chạy qua. Kiều Uyển Vũ cảm giác được có một bàn tay hư hỏng đang chạm vào quần áo cô, miệng anh tăng thêm lực đạo làm cho cô rên lên một tiếng.
“Uhm…Lăng Hạo”.
Tề Lăng Hạo hôn lên vùng cổ trắng noãn nà mịn màng không tỳ vết của Kiều Uyển Vũ để lại những vết hôn đỏ nhỏ như hoa anh đào rơi trên nền tuyết trắng. Lúc này anh trực tiếp hôn lên xương quai xanh trắng nõn của cô, thô bạo mút tạo thành dấu hôn, nhìn dấu hôn đỏ thẫm, anh tinh tế cảm nhận được bản thân bị khơi mào dục vọng có bao nhiêu mãnh liệt, nhịn không được lại hôn lên cánh môi cô, tham lam thưởng thức mùi vị của cô.
Tề Lăng Hạo vòng tay ra sau lưng của Kiều Uyển Vũ kéo khóa áo của xuống, cảnh xuân nửa ẩn nửa hiện ra trước mắt anh khiến cho yết hầu của anh lăn lộn mấy cái.
Hai đỉnh đồi đồ sộ xuất hiện trước mặt của Tề Lăng Hạo khiến cho anh kiềm chế tới mức sinh đau nhưng anh vẫn phải làm từng bước vì không muốn cưỡng ép Kiều Uyển Vũ như lần trước nữa, anh muốn biến đêm nay trở thành một đêm khó quên trong cuộc đời của anh và cô.
Hình dạng của đồi gò bồng đào trắng trẻo, xinh xắn, đầy đặn, đỉnh đồi màu phấn hồng của Kiều Uyển Vũ nhìn thật mê người, Tề Lăng Hạo đưa ngón tay chọt vào, anh liền cảm thất ngón tay của mình như lún sâu vào trong đó rất là đàn hồi và mềm mại như bông.
Bàn tay của Tề Lăng Hạo nhẹ nhàng đặt lên ngực của Kiều Uyển Vũ, trực tiếp ôm lấy bầu ngực mềm mại của cô khiến cô rên lên một tiếng, âm thanh cực kỳ mê người.
Ham muốn của Tề Lăng Hạo càng lúc cành cao, âm thanh nức nở kia của Kiều Uyển Vũ giống như là đang thúc đẩy khiến anh cảm thấy miệng mình khát đến cực điểm. Anh dùng ngón tay vân vê nụ hoa non nớt có khi thì xoa nắn bằng cả bàn tay không ngừng kích thích, anh cúi xuống dùng miệng ngậm lấy nụ hoa của cô, bên còn lại thì bị bàn tay nóng bỏng của anh trêu đùa, miệng anh không ngừng mút làm cho cô khẽ ngâm lên một tiếng, âm thanh rất dễ nghe.
“Uhm…a…a”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo mờ đi vì dục vọng: “Uyển Vũ cho anh…”.
Miệng anh mơ hồ thốt lên một tiếng rồi anh há to miệng một phát cắn lên đỉnh đồi kia, một phát này đi xuống gần như nuốt lấy toàn bộ đỉnh đồi kia.
“Ưhm…” Kiều Uyển Vũ rên nhẹ một tiếng, eo nhỏ theo bản năng căng cứng lên, ánh mắt nhìn không có tiêu cự nhìn trần nhà, cảm giác trước ngực quá mãnh liệt, tê dại làm cho cô không thể nào chịu được.
“A…a” miệng cô bắt đầu kêu lên có lẽ là cô đã thích ứng được rồi, từng chút từng chút một đôi bàn tay anh đặt lên đôi gò bồng đào của cô, đôi hò bồng đào trắng noãn nà bị đôi bàn tay to lớn của anh bao phủ.
Hai tay anh xoa bóp đôi gò bồng đào của cô đôi tay ép cho chúng át vào nhau sau đó cho miệng vào ngấm lấy nụ hoa **** *** cô bị kích thích mà thét lên.
“Em khó chiu…Hạo…uhm”.
Kiều Uyển Vũ thở hắt ra, đôi chân căng thẳng dần buông lỏng, ôm chặt lấy lưng của Tề Lăng Hạo, nâng mông kên cao hướng đến chỗ cứng cáp của anh, anh đưa tay giữ cô lại không cho cô làm loạn.
“Đừng vội chứ vợ yêu…”.
Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ trở nên mông lung vô định hai má phiếm hồng bàn tay ở trê nngười của Tề Lăng Hạo cũng bắt đầu dao động.
“Thật quá bất công… khi chỉ có mình em phải cởi hết đồ ra” giọng nói mè nheo của Kiều Uyển Vũ vang lên.
Kiều Uyển Vũ cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người anh xuống rồi lục lọi kéo cả khóa quần của anh xuống, nửa người trên của Tề Lăng Hạo với làn da màu đồng chắc khỏe, đường cong và cơ bắp trên cơ thể anh lộ ra trước ánh sáng, thân thể hình tam giác ngược chuẩn, bả vai dày và rộng, thặt lưng thu lại, mũi nhọn chĩa vào vật đàn ông của anh.
Tề Lăng Hạo cũng phối hợp để Kiều Uyển Vũ cởi bỏ hết đồ trên người mình xuống cô nhìn hình dáng rõ ràng đặc trung của phái nam lại có cảm giác không ổn nên không tự chủ được mà khép chật hai chân lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...