Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
“Tôi sắp kết hôn cùng người đàn ông mà cô yêu nhất rồi cô có thấy đau lòng hay không hả?” Hàm Linh cố tình chạm vào miếng vảy ngược trên người của Kiều Uyển Vũ để chọc giận cô.
Thái độ của Kiều Uyển Vũ lại vô cùng bình thản làm cho Hàm Linh một phen thất vọng: “Đã từng là tất cả trong quá khứ nhưng không có nghĩa là mãi mãi như thế, đối với tôi hiện tại người quan trọng nhất là Tề Lăng Hạo còn Đoạn Phong Lãng chẳng qua là một phần ký ức không thể xóa bỏ được mà thôi”.
Trong lúc Kiều Uyển Vũ và Hàm Linh nói chuyện với nhau thì Tề Lăng Hạo đã dừng xe trước công ty Vệ Đồ và lặng lẽ bước đến chỗ của Kiều Uyển Vũ, khi nghe cô nói như thế với Hàm Linh anh cảm thấy rất vui vẻ trong lòng, dù là thật lòng hay giả dối anh đều cảm thấy tình cảm mà Kiều Uyển Vũ dành cho mình ngọn lịm như kẹo bông.
Tay của Tề Lăng Hạo nhẹ nhàng vòng qua eo của Kiều Uyển Vũ làm cho cô có chút giật mình, phản ứng đầu tiên của cô là muốn đẩy anh ra nhưng sau khi nghe giọng nói ấm áp của Tề Lăng Hạo vang lên “là anh đây” thì cô không phản ứng nữa.
Hàm Linh tỏ vẻ bất ngờ khi tận mắt trông thấy người đàn ông được cho là hoàn hảo nhất Vịnh Xuyên bận trăm công nghìn việc lại có thể đích thân đến đọn vợ vào giờ tan tầm.
Tề Lăng Hạo đưa mắt nhìn sang Hàm Linh rồi lên tiếng: “Thời gian qua tôi thấy tin tức về hôn lễ của Hàm tiểu thư và Đoạn thiếu nhan nhãn khắp nơi ở Vịnh Xuyên, tôi nghĩ là hai người đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ chứ vậy mà lại có thể vô tình bắt gặp Hàm tiểu thư dành thời gian quý báu của mình đứng ở đây tán gẫu với vợ tôi thật là hiếm thấy đó”.
Hàm Linh biết Tề Lăng Hạo là người có thế lực như thế nào ở Vịnh Xuyên nên cũng không muốn tùy tiện rước họa vào thân, cô ta tỏ vẻ nhún nhường lên tiếng đáp: “Đúng thật là thời gian này tôi đang rất bận chuẩn bị cho hôn lễ, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây rồi gặp Uyển Vũ nên dừng lại trò chuyện một chút thôi cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian hết”.
Kiều Uyển Vũ khẽ nhếch môi cười khinh một cái: “Là trò chuyện hay là gây chuyện thì còn phải xem xét lại đó”.
Hàm Linh liền giả lả thân thiết: “Uyển Vũ cậu nói gì vậy chứ? Chúng ta là bạn lâu ngày gặp lại nên mình chỉ đùa chút thôi mà…hơn nữa chuyện chồng sắp cưới của mình từng là người cậu yêu vẫn là sự thật đâu thể thay đổi được”.
Mặc dù lời nói không nghe ra ác ý nhưng thật chất Hàm Linh là đang cố tình nói để Tề Lăng Hạo biết rằng trước khi gả cho anh thì Kiều Uyển Vũ đã từng yêu người khác rồi để chia rẽ tình cảm của hai người.
Tâm cơ của loại phụ nữ “trà xanh” này Tề Lăng Hạo cũng đã quá rõ như lòng bàn tay rồi nên anh cũng chẳng tỏ thái độ gì hết mà vẫn giữ nét điềm tĩnh trên gương mặt tuấn tú: “Chuyện này tôi biết lâu rồi nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến hiện tại cả, cô cũng nghe Uyển Vũ nói rồi đó đối với cô ấy tôi mới là người quan trọng nhất còn Đoạn Phong Lãng chẳng qua là một phần ký ức không thể xóa bỏ được mà thôi”.
Hàm Linh như bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt nên nhất thời đứng ngớ người ra không biết nên phản ứng thế nào.
Kiều Uyển Vũ lúc này mới lên tiếng nói thêm vào: “Người cùng bạn xuất phát là ai vốn không quan trọng, người cùng bạn đi đến đích mới là người quan trọng nhất đáng trân trọng nhất, bỏ nhiều tâm cơ trong suốt nhiều năm như vậy mới đạt được tình yêu viên mãn hy vọng rằng cô sẽ sống hạnh phúc với người mà cô đã chọn”.
Bàn tay của Kiều Uyển Vũ đan vào bàn tay của Tề Lăng Hạo rất tình cảm, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi lên tiếng: “Em thấy đói rồi chúng ta mau đi ăn tối thôi”.
Tề Lăng Hạo nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt chứa đựng sự yêu thương chiều chuộng rồi gật đầu: “Được”.
Kiều Uyển Vũ ngoảnh người nhìn lại Hàm Linh rồi nhàn nhã lên tiếng: “Hàm tiểu thư không tiễn nha”.
Hàm Linh nhìn thấy Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cùng lên chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen vô cùng sang trọng thì nhất thời tỏ vẻ khó chịu trên mặt, tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm không cam lòng.
Ánh mắt của Hàm Linh vẫn dõi theo chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen đã lăn bánh rời đi với vẻ độc ác chua ngoa thầm nghĩ trong đầu “Kiều Uyển Vũ tao không tin là mày đã quên đi tình cảm dành cho Lãng, chắc chắn mày chỉ đang diễn kịch để qua mắt của Tề Lăng Hạo mà thôi, dù có diễn giỏi cỡ nào thì mày cũng không thể đứng yên tận mắt nhìn thấy tao và Lãng bước chân vào lễ đường đâu, cứ chờ đi”..
Tề Lăng Hạo nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Uyển Vũ vẫn bình thản nên lên tiếng hỏi: “Em ổn không Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Ổn không là sao chứ?”.
“Thì vừa rồi chắc là cô ta đã nói những chuyện không hay với em, nếu mấy ngày này em cảm thấy không thoải mái vậy chúng ta đi du lịch nước ngoài vài hôm đi rồi trở về cũng được”.
Nhìn vẻ mặt lo lắng một cái quá mức cần thiết của Tề Lăng Hạo thì Kiều Uyển Vũ liền nhoẻn miệng cười: “Thời gian 5 năm sống khắp nơi trên thế giới chưa đã hay sao còn đòi đi du lịch…em vẫn ổn mà hơn nữa sắp tới em sắp ra mắt bộ sưu tập mới còn anh phải chuẩn bị dự án khu đô thị phía Bắc của tập đoàn Hoàng Kim, chúng ta làm gì có thời gian mà đi du lịch chứ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...