Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Doãn Ngạn Nhi nổi cáu lên: “Hàm Linh cô đơn phương hủy hợp đồng tôi sẽ kiện cô cho mà xem”.
Hàm Linh hất mặt lên tỏ thái độ ngang ngược: “Tôi thách cô luôn đó Doãn Ngạn Nhi, hợp đồng này là cô tự mình ký kết lén lút với tôi…Đường Ảnh mà biết được không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây, thật là mong chờ mà”.
Doãn Ngạn Nhi nhất thời đuối lý không cãi lại được quả thật chuyện cô làm vedette cho Phong Linh trước nay không thông qua công ty chủ quản giờ chịu thiệt thòi cũng chẳng ai giúp cô đòi lại công bằng được. Mà đối với Đường Ảnh bây giờ Doãn Ngạn Nhi không còn nhất tỷ hô mưa gọi gió như trước đây được nữa từng hành động nhỏ nhất của cô đều có thể gây ra họa lớn cho bản thân cô.
Hàm Linh thấy nét mặt như chó nhà có tang của Doãn Ngạn Nhi thì biết cô ta đã chịu thua trắng rồi bèn lên tiếng: “Nếu không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước, tôi đang rất bận rộn tìm một vedette mới để trình diễn trong show thời trang sắp tới của Phong Linh rồi”.
Doãn Ngạn Nhi nhìn theo bóng dáng đã khuất dần của Hàm Linh ở đằng xa, ánh mắt rủ xuống, mọi thứ trước mắt cô ta dần nhòe đi, qua mấy giây nước mắt rơi xuống, cô cố gắng ngẩng đầu lên để nước mắt không thể chảy xuống nữa. Thu vào tầm mắt của Doãn Ngạn Nhi là bầu trời đang tối dần, cuộc đời của cô từ nay về sau chắc hẳn là cũng rơi vào tăm tối giống như vậy rồi. Doãn Ngạn Nhi ôm một tia hy vọng có thể tiếp tục làm người mẫu cho công ty thời trang Phong Linh, trong những lần xuất hiện trước công chúng cô sẽ cố gắng lấy lại hình ảnh đẹp trong mắt mọi người, fans hâm mộ để buộc Đường Ảnh phải gỡ bỏ lệnh phong sát nhưng giờ thì hết thật rồi.
Dương Ngọc Trâm từ xa đi tới thấy Doãn Ngạn Nhi đứng khóc một mình liền lên tiếng trêu chọc: “Ôi trời ơi, thật không ngờ có một ngày lại bắt gặp đại minh tinh đứng khóc như chó nhà có tang vậy”.
Doãn Ngạn Nhi quay mặt đi không dám đối diện với Dương Ngọc Trâm, nay cô đã sa cơ thất thế những người này chắc chắn nhân cơ hội chửi mắng nói những lời khó nghe, từ lúc bị phong sát đến nay cô nghe quá đủ rồi.
Dương Ngọc Trâm liền sải bước đi tới chắn trước mặt của Doãn Ngạn Nhi: “Đừng đi vội vậy chứ tôi có chuyện muốn nói với cô”.
Doãn Ngạn Nhi cúi đầu rủ mắt: “Tôi vừa nói chuyện với Hàm Linh xong đã biết Phong Linh muốn chấm dứt hợp đồng với tôi rồi không cần nhắc lại đâu”.
“Tôi không muốn nói tới chuyện này…trước đây cô luôn tỏ thái độ sang chảnh cao ngạo với tôi nhưng không sao tôi bỏ qua hết rồi, Doãn Ngạn Nhi hãy nhớ cho kỹ ngày hôm nay là Hàm Linh vô tình vô nghĩa với cô sau này có cơ hội nhất định phải khiến cô ta sống không bằng chết hiểu chưa”.
Doãn Ngạn Nhi ngẩng đầu lên nhìn Dương Ngọc Trâm bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Cô chẳng phải là cánh tay đắc lực nhất của Hàm Linh sao, tại sao cô lại nói với tôi như vậy hả?”.
Dương Ngọc Trâm nhếch mép mỉm cười một cách trào phúng: “Cánh tay đắc lực sao? cô ta xem tôi chẳng khác gì con chó của cô ta hết…kẻ thù của kẻ thù là bạn mong là sau này có cơ hội hợp tác với cô báo thù”.
Doãn Ngạn Nhi nắm chặt tay thành nắm đấm ánh mắt nổi lên lửa thù hận: “Hôm nay Hàm Linh không niệm tình cũ với tôi sau này đợi tôi trở lại những tháng ngày hoàng kim nhất định khiến cho cô sống không bằng chết mới cam tâm”.
Dương Ngọc Trâm gật đầu tán đồng với Doãn Ngạn Nhi: “Phải đó, sau này nếu cơ hội đến thì cô phải nắm bắt nhất định phải khiến cho kẻ quay lưng với cô trong lúc cô khốn cùng nhất không chỗ dung thân đó nha”.
Dương Ngọc Trâm nói rồi quay bước rời đi trước, trong tay cô cũng đang nắm giữ kha khá bằng chứng Hàm Linh làm việc xấu nhưng cô sẽ không nói ra cứ từ từ tìm thêm chứng cứ sau đó giáng cho Hàm Linh một đòn không đỡ nổi khiến cho cô ta không có cơ hội trở mình nữa.
Tề Dận chuẩn bị quay về Canada nên đến Hoàng Kim Uyển Cảnh tìm Kiều Uyển Vũ dẫn đến mộ của Kiều Cẩn Dương thắp cho ông ném hương.
“Dù sao cô và ba của con cũng là bạn cũ bẵng đi nhiều năm như vậy rồi cô nhiều lần tìm kiếm tin tức về ba con mà không có nên vẫn chưa làm gì được cho ông ấy hết, ngày mai cô lên máy bay quay lại Canada rồi con có thể nào dẫn cô đến thăm mộ ba con một lần không Uyển Vũ”.
Kiều Uyển Vũ nghe Tề Dận nói vậy cũng mũi lòng, cô gật đầu đồng ý: “Dạ được ạ, để con lên thay quần áo rồi nói tài xế đưa cô và con đến Vĩnh Hằng Hoa Viên thăm mộ của ba con nha”.
Tề Dận vui vẻ gật đầu đồng ý: “Được rồi cô đợi con”.
Kiều Uyển Vũ mặc một bộ váy màu đen trang nghiêm rồi cùng Tề Dận đi đến Vĩnh Hằng Hoa Viên để thăm mộ của Kiều Cẩn Dương.
Tề Dận thật sự xúc động khi nhìn thấy di ảnh vẫn nở nụ cười thật ấm áp của người mà mình từng thương trên bia mộ, khóe mắt của bà đỏ hoe lê nhìn di ảnh của Kiều Cẩn Dương rồi thầm nghĩ “Nếu có kiếp sau hy vọng rằng ông trời sẽ cho chúng ta một cơ hội được ở bên nhau”.
Tề Dận đứng nhìn di ảnh của Kiều Cẩn Dương rồi mới chịu cùng Kiều Uyển Vũ rời đi, bà thân thiết nói với cô: “Uyển Vũ à, sau này nếu con có gặp khó khăn gì thì cứ nói cô nhất định sẽ giúp đỡ con”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...