Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói
Doãn Ngạn Nhi đang bực tức trong người nghe những người cùng nghề châm biếm thì rất tức giận, cô ngẩng đầu lên nhìn mấy người kia bằng ánh mắt chứa đầy thù hận: “Hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ gương mặt của từng người dám cười nhạo tôi, nếu Doãn Ngạn Nhi này có cơ hội ngóc đầu lên lần nữa thì tôi nhất định triệt hết đường sống của mấy người đó”.
Có người nhếch môi lên tiếng đáp lại: “Ôi trời ơi, sợ quá cơ đấy tôi chống mắt lên chờ ngày đó tới”.
Mới sáng sớm, Kiều Uyển Vũ còn đang ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại của Tề Lăng Hạo vang lên liên hồi, cô ngồi dậy mở mắt nhìn sang bên cạnh thì không thấy Tề Lăng Hạo đâu hết, có tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm nên Kiều Uyển Vũ biết là người đang ở trong đó rồi.
Kiều Uyển Vũ cầm cái điện thoại lên thì thấy trên màn hình nhấp nháy một dãy số lạ không có lưu trong danh bạ, cô bước xuống giường đi về hướng phòng tắm để đưa cho Tề Lăng Hạo, vừa bước tới trước của thì chuông điện thoại ngừng đổ.
Trên màn hình điện thoại hiện lên danh thiếp zalo của số máy kia là Nhi Doãn cùng ảnh đại diện của Doãn Ngạn Nhi.
Cửa phòng tắm mở ra, Tề Lăng Hạo quấn một chiếc khăn tắm lớn ngang hông để lộ phần ngực săn chắc màu đồng và cơ bụng sáu múi cực phẩm, anh có chút bất ngờ khi thấy Kiều Uyển Vũ đứng ngây ngốc ở đó.
Kiều Uyển Vũ cũng muốn chảy máu mũi tới nơi, mới sáng sớm thôi mà ai đó đã giáng vào đầu cô một đòn tâm lý quá nặng rồi nên liền đỏ mặt quay sang chỗ khác.
“Bộ em muốn vào tắm chung với anh hả?” Tề Lăng Hạo lên tiếng trêu ghẹo Kiều Uyển Vũ.
“Không phải chỉ là …”.
Kiều Uyển Vũ vừa lên tiếng giải thích thì Tề Lăng Hạo liền lên tiếng chặn cô lại: “Không sao chỉ cần là em muốn thì anh có thể tắm lại lần nữa được mà”.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ cáu quay sang chìa cái điện thoại trước mặt của Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng: “Mới sáng sớm người đẹp của anh đã gọi tìm rồi nè, đáng ngưỡng mộ ghê luôn ha”.
Kiều Uyển Vũ đập mạnh cái điện thoại vào lồng ngực của Tề Lăng Hạo, anh nhíu mày đưa tay đỡ lấy cái điện thoại tay còn lại thì đưa lên xoa xoa ngực rồi lên tiếng: “Em tính mưu sát chồng hay gì vậy Kiều Uyển Vũ?”.
“Nếu muốn thì có người đã chết từ lâu rồi” Kiều Uyển Vũ hậm hực bỏ đi vào trong phòng tắm đóng sầm cửa một cái thật mạnh như cố ý giằng mặt Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo thấy cánh cửa đã đóng chặt trước mặt rồi cánh môi kéo căng lên thành một vòng cung, anh thầm nghĩ trong lòng “Thái độ khó chịu như vậy thì chắc chắn là đang ghen với Doãn Ngạn Nhi rồi, biểu cảm rất đáng yêu… anh rất thích”.
Lúc Kiều Uyển Vũ làm vệ sinh cá nhân, tắm buổi sáng xong bước ra ngoài đã không thấy bóng dáng của Tề Lăng Hạo trong phòng ngủ đâu hết.
Tự nhiên Kiều Uyển Vũ nhớ đến ánh mắt chứa đầy yêu thương của Tề Lăng Hạo dành cho mình khi cả hai rơi từ trên vách núi xuống, giọng nói ấm ấp “Đừng sợ, có anh ở đây rồi” đã bất chợt khắc sâu vào tâm trí của Kiều Uyển Vũ từ lúc nào rồi, cô nhớ nụ cười chân thật của Tề Lăng Hạo ngày hôm đó cùng câu nói “Nếu so sánh giữa cái chết và không có em bên cạnh thì không có em bên cạnh đáng sợ hơn cái chết gấp vạn lần”, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát.
Kiều Uyển Vũ thở dài tự an ủi bản mình “Buồn cái gì vậy chứ ngay từ đầu đã xác định làm một người thay thế của kẻ khác rồi mà, mình chắc chắn không thể có tình cảm gì với Tề Lăng Hạo được hết”.
Tề Lăng Hạo mặc đồ thể thao ngồi nhãn nhã ở phòng ăn, tay thì cầm một tách trà nhăm nhi, tay thì lật xem tạp chí bộ dáng rất thư thả.
Kiều Uyển Vũ mặc một bộ đầm voan màu hồng ngọt ngào dài qua đầu gối một chút rồi đi xuống phòng ăn cùng với Tiểu Lộc.
“Tiểu Lộc à, cô giúp tôi chuẩn bị bữa ăn sáng đơn giản thôi không cần quá cầu kỳ đâu nha”.
Tiểu Lộc liền gật đầu: “Dạ em biết rồi”.
“Hôm nay là ngày nghỉ không có đến công ty em tính ra ngoài hay sao mà vội vậy?” tiếng của Tề Lăng Hạo đột ngột vang lên.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên thì vừa vặn bắt gặp ánh mặt dịu dàng của Tề Lăng Hạo đang nhìn mình nên có chút thất thần.
“Anh…sao lại ở đây???”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày hỏi lại: “Không ở đây thì nên ở đâu?”.
Kiều Uyển Vũ quay mặt đi chỗ khác rồi đáp: “Tưởng anh đi với Doãn minh tinh rồi chứ”.
“Sao bằng được ngồi ăn sáng chung với em” Tề Lăng Hạo đưa tay chống cằm nhìn chằm chằm Kiều Uyển Vũ.
Kiều Uyển Vũ qua bàn ăn kéo ghế ra ngồi xuống rồi hừng hờ đáp: “Mọi ngày vẫn ăn sáng chung đó thôi”.
“Ngày thường nhật cả hai chúng ta đều phải ăn vội rồi đến công ty chỉ có ngày nghỉ mới được thư thả ngồi bên nhau ăn sáng rồi ngắm cảnh, em không thấy rất lãng mạn sao, buổi ăn sáng rất quan trọng em đừng tùy tiện qua loa không tốt cho sức khỏe đâu”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Uhm”.
Đầu bếp thấy Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đều đã xuống nhà ăn liền dọn bữa sáng lên cho cả hai.
Kiều Uyển Vũ vừa tính cầm dao lên cắt thịt bò thì Tề Lăng Hạo đã đẩy phần thịt cắt rồi về phía cô: “Bàn tay em là bàn tay của thiên tài không nên dùng để cắt thịt bò đâu”.
“Con người anh rất lạ anh không cảm thấy vậy sao?”.
Tề Lăng Hạo vẫn thư thả ngồi cắt phần thịt bò bít tết của mình: “Có gì mà lạ chứ, em nói xem”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...