Tinh Môn


Ngâm ngọc kiếm trong nước có hữu ích không?
Lý Hạo không biết, hắn đã đeo Tinh Không Kiếm nhiều năm, mặt dây chuyền này cũng không phải chưa từng chạm qua nước, lúc tắm rửa hắn cũng lười cởi ra, có điều chưa bao giờ thấy nó có phản ứng khác lạ nào.
Thậm chí khi còn nhỏ, lúc chơi đùa hắn cũng từng ngậm nó vào miệng, kết quả cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng vừa nãy rõ ràng Hắc Báo có phản ứng rất lạ đối với ngọc kiếm.
Trong bếp.
Lý Hạo lấy ra một cái tô lớn rồi đặt mặt dây chuyền bằng bạch ngọc vào trong.

Sau đó lại đổ thêm nước sôi vào.
Hắn đang thử nghiệm xem liệu có phải chỉ nước sôi mới có tác dụng?
Khi tắm đương nhiên không ai dùng nước sôi, chẳng lẽ là vì trên ngọc kiếm có một số vật chất bí ẩn, nếu không đáp ứng đúng điều kiện nhiệt độ nước thích hợp thì sẽ không có phản ứng gì?
Lý Hạo tiêu độc bằng nước sôi xong liền múc một ít nước ngâm trong tô xuống cho Hắc Báo uống, bỗng có cảm giác bộ lông trên người nó nhanh chóng trở nên mượt mà hơn hẳn.
Có điều cũng chỉ như vậy mà thôi, ngoài ra không còn gì khác lạ.

Mà lông mượt hơn có khi cũng chỉ là Lý Hạo đoán mò, chưa chắc đã là sự thật.
"Nước sôi không được thì dùng lửa nấu lại."
"Nếu không thì ta cũng chẳng còn cách nào.

Có khi nào chỉ có loài chó mới có thể hấp thụ vật chất thần bí trong ngọc kiếm không nhỉ?"
Tâm tình Lý Hạo lúc bấy giờ rất phức tạp.

Vừa lo lắng nhưng cũng vừa kích động.
Hắn khao khát tìm ra được điểm huyền bí nào đó từ trên thân ngọc kiếm, như vậy thì hắn mới có cách đối phó với huyết ảnh.
Lý Hạo biết có người ở bên ngoài đang theo dõi mình, đồng thời huyết ảnh sẽ ập đến bất cứ lúc nào, vả lại có lẽ Tuần Dạ Nhân đang tìm người có khả năng nhìn thấy huyết ảnh, chưa kể trong Tuần Kiểm Ti còn có nội gián…
Nghĩ đến những điều đó, ánh mắt Lý Hạo càng thêm kiên định.
Dù lần này không hiệu quả thì ta cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tinh Không Kiếm đã được ngâm nước sôi một lúc nhưng vẫn không có gì thay đổi..
"Phù!"
Lý Hạo hít sâu một hơi, không vội uống.

Hắn bưng cái tô ra khỏi phòng bếp.
Khóa chặt cửa, kéo rèm cửa sổ lại.
Đảm bảo sẽ không bị người ngoài nhìn thấy, nếu có người xông vào thì còn kịp thời phát hiện, sau đó Lý Hạo bưng cái tô trở lại ghế sô pha.
Mặt dây chuyền bạch ngọc vẫn đang được ngâm trong tô thủy tinh, lúc bấy giờ nhìn nó có vẻ càng thêm sáng long lanh.
Tất nhiên, có lẽ đó cũng chỉ là ảo tưởng của riêng hắn.
"Kiếm Lý gia đã được lưu truyền trong thổ khúc nhiều năm, dù gì cũng phải có phần bí ẩn mới đúng."
Lý Hạo bưng cái tô lên, đặt khẩu súng lục sang bên cạnh để có thể chụp lấy bất cứ lúc nào, sau đó hạ quyết tâm nhấp một ngụm nhỏ, nước vẫn còn hơi nóng nhưng Lý Hạo không quan tâm.
Nước nóng vào bụng, ban đầu không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy hơi bỏng miệng.
Nhưng dần dần, Lý Hạo mơ hồ cảm nhận được có một ít khác biệt nho nhỏ.
Một luồng khí ấm áp đang lan tỏa dần trong nội thể.
Nhưng ngay sau đó, luồng khí ấm áp ấy chợt biến mất.
Ánh mắt Lý Hạo lóe lên một chút điên cuồng, thật sự hữu dụng sao?
Hay đó chỉ là ảo giác?
Hắn sợ rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình, tâm lý cảm ứng chứ thực tế không có bất kỳ luồng khí ấm áp nào cả.
"Không chết thì cứ uống thôi!"
Lần này Lý Hạo đã táo bạo hơn, hắn uống thêm một ngụm nước lớn, nước trôi xuống họng nhiều hơn khiến cảm giác ban nãy cũng càng thêm rõ ràng!

Lý Hạo giật nảy mình!
Thực sự có một luồng khí ấm áp đang chảy trong bụng!
Không chỉ vậy, lúc này Lý Hạo cúi đầu xuống, gần bụng dường như có một ánh sáng mờ nhạt đang nhấp nháy.
"Sức mạnh thần bí?"
Lý Hạo sửng sốt, đây là sức mạnh thần bí thật sao?
Ta đã tự mình uống nước này và thực sự nhìn thấy một tia sáng lấp lánh như ngôi sao bằng mắt thường.
Tuy nhiên, sắc mặt của Lý Hạo đột ngột thay đổi.
Ánh sáng giống như ngôi sao nọ cứ thế tối dần, tối dần, bỗng chốc trôi đi rồi nháy mắt đã biến mất, chính xác là nó biến mất quanh thân Lý Hạo.
Hắc Báo đang nằm xa xa vội phóng tới bên cạnh hắn, thè lưỡi vội vã liếm lấy liếm để vào khoảng không khí xung quanh, nhưng tiếc là dường như chẳng liếm được gì.
"Hả?”
Lông mày Lý Hạo nhíu lại, nhanh chóng đánh giá tình hình.
"Ánh sao kia là sức mạnh thần bí của ta?"
"Đầu tiên nó xuất hiện ở bụng, sau đó tản ra rồi biến mất...!chuyện này...!là vì cơ thể của ta không lưu trữ được nguồn sức mạnh?"
Hắn không biết gì về sức mạnh thần bí.
Tuy nhiên, hắn đã rèn luyện võ thuật vài năm, biết được một sự thật, ấy là bất kỳ thứ gì cũng đều cần một số quy tắc chỉnh lý và thu nạp.
Rèn luyện bừa bãi, đôi khi không những không thể giúp bản thân khỏe lên mà còn có thể biến lợn lành thành lợn què, đây là điều mà lão sư Viên Thạc của hắn đã từng dạy.
Mà hắn bây giờ chính là kẻ đang thử nghiệm bừa bãi, không biết đầu đuôi gì mà cứ tùy tiện hấp thu vào như Viên lão từng nói.
Ánh sáng kỳ lạ ban nãy có thể là sức mạnh thần bí mà Lý Hạo hằng ao ước, nhưng hắn lại không cách nào bảo tồn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tuôn ra ngoài rồi biến mất.
"Sức mạnh thần bí, chẳng lẽ cần thông qua một loại hình bí mật nào đó mới sở hữu được?"
Lý Hạo liếc mắt nhìn Hắc Báo, Hắc Báo tự nhiên không có bất kỳ phương pháp tu luyện nào, cho nên nó cũng giống hắn, chỉ có thể để cho năng lượng ánh sao tự mình chảy qua người rồi trôi tuột đi, nhưng cho dù chỉ ở trong cơ thể một thời gian cực ngắn thì dường như vẫn có tác dụng cường thân kiện thể.
Lúc này Lý Hạo nhìn số nước còn lại trong tô.
Hắn nhanh chóng đưa ra vài kết luận.
Đầu tiên, ngọc kiếm thực sự chứa năng lượng ánh sao, nhưng nó cần nước sôi để trung hòa thì mới có thể thẩm thấu lực lượng đó vào trong nước.
Thứ hai, nguồn năng lượng này có tác dụng cường thân kiện thể nhưng lại không lưu giữ được quá lâu.
Thứ ba, việc đạt được sức mạnh bí ẩn có lẽ phải thông qua bí tịch hoặc các hệ thống khác, không thể tùy tiện hấp thụ nguồn sức mạnh này thông qua ăn uống.
Thứ tư, có lẽ ta chính là phế vật!
Lý Hạo nghĩ tới điểm thứ tư, không phải loạn tưởng mà là hắn đang nghĩ xem đối với việc tu luyện huyền lực, có phải người tu luyện cần đạt yêu cầu gì đó hay không?
Nhỡ đâu người khác uống nước này có thể lưu trữ được, mà hắn thì lại không thể.
Đây không phải là chuyện không thể xảy ra.
Nếu tất cả mọi người đều có thể đạt được sức mạnh thần bí, vậy thì một Ngân Thành to lớn như vậy không có khả năng không có bất kỳ tiếng gió nào.
Sau khi viết ra những điểm nghi vấn đó xuống, Lý Hạo lại cẩn thận cảm thụ thân thể mình một phen.
Chẳng có thay đổi gì mấy.
Không có sức mạnh vô hạn trong chớp mắt như tưởng tượng, cũng không giống như Hắc Báo, lông tóc trở nên đen bóng mượt mà.
"Chỉ tương tự như dòng suối nóng chảy qua khiến bụng ấm lên, dễ chịu hơn, ngoài ra không còn cảm giác gì khác."
Lý Hạo lẩm bẩm một câu, một khắc tiếp theo, hắn đột nhiên có chút bất lực.
Sự thay đổi của ta còn chẳng bằng một con chó!
Hắc Báo cũng uống nước, ít nhất bộ lông đen trở nên sáng bóng hơn, còn ta tự mình uống lại chẳng thu được cảm giác lớn lao gì.
"Chẳng lẽ, ta còn phế hơn cả Hắc Báo?"
Lý Hạo cười khổ.
Hắn suy đoán không biết là vì lần đầu tiên ngâm nước, nên có phải hiệu quả tốt hơn một chút hay không, nhưng nếu nói vậy cũng không đúng, có lẽ hắn thật sự không bằng con cún con này.
Đúng là khiến người ta tức chết!
"Như thế này không được, tất cả năng lượng ánh sao dường như đang bị lãng phí.

Sau khi tràn ra khỏi cơ thể ta thì nó sẽ biến mất vô tung vô ảnh."
Lý Hạo cau mày nhìn nửa bát nước còn lại trong tô, không dám tùy tiện uống, hắn sợ lãng phí!

Sức mạnh này có thể được giữ lại trong nước, uống vào thì có thể hấp thu được một lúc, nhưng một khi nó thoát ra khỏi dạ dày thì sẽ trực tiếp bay hơi.
"Tinh Không Kiếm có thể ngâm mãi trong nước hay là bị giới hạn số lần?"
Quá nhiều thứ chưa xác định khiến Lý Hạo không dám tùy tiện phí phạm tô nước trước mặt.
"Việc quan trọng cần làm là tìm cách lưu giữ năng lượng ánh sao.

Nếu có thể hấp thụ toàn bộ năng lượng vào cơ thể, hẳn là sẽ xảy ra một số thay đổi..."
"Không thể nhìn bằng mắt rồi nói là lãng phí được, cũng chẳng biết hiệu quả của tô nước này sẽ tồn tại được bao lâu..."
Lý Hạo đứng dậy đi lòng vòng, tập trung suy nghĩ mọi chuyện.
Bỗng hắn nhớ tới một cuốn sách, hay nói đúng hơn là một bản ghi chép được gọi là "Ngũ Cầm Tân Thư" do lão sư truyền lại.
Một phương pháp nhỏ có thể dưỡng sinh hợp lý, được lão sư phỏng theo một số ghi chép về văn minh cổ đại, lão sư đã hơn bảy mươi tuổi vậy mà có thể đi như bay, thậm chí còn đánh đập Lý Hạo một cách thô bạo, không chừng cuốn “Ngũ Cầm Tân Thư" có hiệu quả.
“Ngũ Cầm Tân Thư” không liên quan gì đến hệ thống huyền bí, chỉ là nói về cách vận động cơ xương toàn thân hữu hiệu đến mức tối đa.
Lý Hạo hy vọng sau khi luyện tập một chút, biết đâu cơ thể lại hấp thu được nhiều năng lượng ánh sao hơn.
Về phần có tác dụng hay không thì chỉ có thể cố gắng hết sức trước, còn lại thì nghe theo mệnh trời.
“Ngũ Cầm Tân Thư” giảng giải về phản ứng cơ bản khi đi săn của năm loại cầm thú: hổ dũng mãnh, nai hiền hòa, gấu điềm tĩnh, vượn khéo léo, chim nhanh nhẹn.
Viên lão đặc biệt tinh thông các phương pháp của vượn và chim.
Nói một cách đơn giản, Viên lão hy vọng rằng ông có thể chạy nhảy khéo léo như một con vượn, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như một con chim, có thể vượt qua nhiều chướng ngại vật khác nhau, điều này có lợi cho việc cần thoát hiểm ngay lập tức.
Về phần Lý Hạo, thời còn ở Ngân Thành cổ viện, hắn có theo lão sư học nhưng chỉ học được phương pháp của vượn, bốn loài vật còn lại đều chỉ đọc sơ qua, chưa nghiên cứu sâu, mà chuyện này cũng không thể tinh thông trong một sớm một chiều, cần phải liên tục học hỏi và rèn luyện.
"Thử một chút xem!"
Lý Hạo không phải là người thiếu quyết đoán, huống chi chỉ thử thôi cũng chẳng mất mát gì.
Hắn khởi động làm nóng người xong, cảm giác dễ dàng thích ứng hơn so với trước, chẳng mấy chốc liền bưng cái tô lên uống một ngụm nước ngâm ngọc kiếm.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Hạo đột ngột hành động như một con vượn, động tác nhanh nhẹn, hắn nhón gót, chân nhún xuống, nhảy lên không trung, đôi tay khéo léo, trong tích tắc, hắn chụp lấy vòng treo giữa phòng rồi lắc lư trên đó.
Vòng treo này được Lý Hạo đặc biệt chuẩn bị cho việc nghiên cứu "Ngũ Cầm Tân Thư".
Đặc tính của vượn chính là khéo léo.
Đây cũng là thứ mà lão sư của Lý Hạo rất am hiểu, vì vậy môn đầu tiên Lý Hạo học cũng là thứ này, lợi dụng hoàn cảnh hiện hữu mà tìm ra phương án thoát hiểm tốt nhất, nhanh nhất và tiết kiệm sức lực nhất có thể.
Lúc bấy giờ Lý Hạo hoàn toàn tiến vào trạng thái, chỉ cảm thấy thân thể linh hoạt hơn rất nhiều so với trước kia.
Nắm lấy vòng treo, lắc lư một hồi, hai chân đạp vào tường, thuận thế dùng sức lộn ngược lên không trung, hai tay vung ra như một con vượn, lần thứ hai nhảy lên trên không trung, hắn tóm lấy lưng ghế sô pha trước mặt chỉ trong một lần thử.
Mượn lực hai tay, Lý Hạo tiếp tục nhảy qua nhảy lại trong phòng khách.
Phòng khách khá nhỏ, lại chứa rất nhiều đồ cho nên thật ra không gian không quá lớn.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng của Lý Hạo không ngừng lóe lên trong không gian nhỏ bé ấy, cực kỳ nhanh nhẹn.
Sức của hắn không quá mạnh, thể trạng cũng không phải cực kỳ cường tráng, so với người bạn Trương Viễn của mình thì Lý Hạo thực sự giống như học đệ cấp dưới hơn.
Trương Viễn to con như gấu, còn thể hình của Lý Hạo vừa vặn phù hợp với kỹ năng của loài vượn.
Vóc dáng quá lớn thì sẽ khó mà thi triển được kỹ năng trong không gian nhỏ hẹp như này.
"Hộc hộc!"
Tiếng thở hổn hển vang lên trong phòng.
Trò chơi vượn leo trèo tưởng chừng đơn giản này thực sự vô cùng tiêu tốn năng lượng, nó cần phải phối hợp với phương pháp hít thở được ghi trong “Ngũ Cầm Tân Thư để sử dụng hợp lý sức mạnh thể chất của một người.
Phương pháp hít thở không phải là võ công bí thuật, mà chỉ đơn giản là dạy người ta cách điều chỉnh hơi thở của mình, khi nào thì hít vào, khi nào thì thở ra, nín hơi ra sao, làm thế nào mới không bị sốc hông.
Tất nhiên, nói thì dễ nhưng làm lại rất khó.
Tuy Viên lão đã cải biên cuốn "Ngũ Cầm Tân Thư" để khiến nó phù hợp cho mọi người rèn luyện hơn, nhưng ngay cả ông cũng phải tốn rất nhiều sức lực để thích nghi với phương pháp hít thở ấy.
"Ngũ Cầm Tân Thư" không phải là vật bí truyền gì, kỳ thực rất nhiều người ở Ngân Thành cổ viện đều biết, thứ mà Viên lão không công khai chính là phương pháp hít thở mà đa phần mọi người đều không thấy quan trọng này.
Viên lão chỉ truyền lại phương pháp hít thở cho một vài học trò tâm đắc.
Lúc bấy giờ, Lý Hạo nhớ lại bài học xưa, không ngừng điều chỉnh nhịp thở gấp gáp của mình.
Trọn vẹn một bộ pháp leo trèo như vậy trên thực tế không kéo dài bao lâu, từ đầu đến cuối chỉ diễn ra chừng ba phút, tuy chỉ ba phút nhưng cũng đủ để khiến một người trưởng thành kiệt sức khi vận động nhanh với cường độ cao như vậy.
Lý Hạo đã tập luyện được ba năm, hiện tại hắn miễn cưỡng cũng có thể hoàn thành được hai lần, sau khoảng 6 phút sẽ kiệt sức hoàn toàn, mệt đến mức bò dậy không nổi.

Trong khi đó người thầy hơn 70 tuổi của hắn lại khỏe hơn nhiều, nghe nói kỷ lục cao nhất của Viên lão là 5 lần, kéo dài những 15 phút.
Hành động cường độ cao, tốc độ cao, cực kỳ linh hoạt này mà kéo dài 15 phút, Lý Hạo vẫn luôn không thể tin được.
Trong trường hợp nguy hiểm, nếu có thể tẩu thoát nhanh như một con vượn trong 15 phút mà vẫn không biết mệt thì chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn hơn.
Đương nhiên, lúc này Lý Hạo cũng không nghĩ nhiều đến thế.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hắc Báo, Lý Hạo nhanh chóng di chuyển.
Bàn ghế, sô pha, bàn cà phê, vách tường...!đều trở thành điểm mượn sức của Lý Hạo, khắp phòng chỉ thấy bóng dáng Lý Hạo không ngừng đổ mồ hôi.
"Hai lần rồi!"
Lần thứ hai quay trở lại điểm ban đầu, hô hấp của Lý Hạo có chút không ổn nhưng hắn cảm thấy mình vẫn còn khí lực, trong mắt chợt hiện lên một tia vui sướng.
Hắn không rõ những lợi ích của năng lượng ánh sao bí ẩn, nhưng ít nhất bây giờ Lý Hạo cảm thụ có vẻ thứ này có tác dụng tăng cường sức mạnh thể chất, khiến cơ thể hắn nhẹ nhàng và dẻo dai hơn.
Trước đây khi vào vai một con vượn, Lý Hạo luôn cảm thấy không thoải mái, thân thể quá nặng nề, mỗi lần nhảy, mỗi lần mượn lực đều rất mất sức và rất mệt.
Nhưng hôm nay nó lại dễ dàng hơn một chút.
"Có lẽ mình còn có thể làm tiếp một lần nữa!"
Lúc này Lý Hạo mới có thời gian nhìn xuống bụng mình, ánh sao có thể nhìn thấy bằng mắt thường dường như đã tiêu tán đi rất nhiều, nhưng trên bề mặt da của Lý Hạo lại xuất hiện một ánh sao mờ ảo.
Đương nhiên, loại ánh sao ấy cũng sẽ sớm tiêu tán, nhưng Lý Hạo vẫn cảm nhận được hắn đã hấp thu rất nhiều năng lượng từ nó.
Trong lòng Lý Hạo khẽ động.
Sức mạnh thần bí chính xác là gì?
Vì sao người của Tuần Dạ Nhân lại đều là cao thủ? Họ có khả năng gì đặc biệt ư?
Hắn không rõ Tuần Dạ Nhân chỉ đơn thuần là có thân thủ tốt, hay bọn họ cũng giống như huyết ảnh, sở hữu một số năng lực đặc thù mà người khác không thể nhìn thấy, chẳng hạn như tùy tiện phóng ra lửa đốt cháy cơ thể kẻ đối diện?
Nếu thuần túy chỉ giỏi về kỹ năng thì Lý Hạo cho rằng mình không cần nhờ đến Tuần Dạ Nhân, có lẽ chỉ cần uống nước như này và không ngừng luyện tập thì kỹ năng của hắn sẽ càng ngày càng được cải thiện.
“Tiếp tục!"
Lý Hạo không bận tâm suy nghĩ nữa, trong lòng hắn bây giờ đang vô cùng hưng phấn.
Mặc dù đã rất mệt, cũng đã tập hai lần rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có thể tiếp tục bám trụ được, mấu chốt là hắn vẫn chưa uống hết nước ngâm ngọc kiếm.
Sau khi uống thêm một ngụm lớn nước trong tô, Lý Hạo lại lần nữa tung người nhảy lên.

.

.
"Lầu trên lại lên cơn rồi!"
Cùng lúc đó, hàng xóm tầng hai mắng một câu, trước đây Lý Hạo rất thích tập luyện ở nhà nhưng không kéo dài được lâu, thường chỉ mất vài phút là xong.
Hôm nay thì ngược lại, có phải đập đá rồi không?
Đã nửa tiếng rồi mà trên lầu vẫn có động tĩnh.
Cách âm của tòa nhà cũ nát này đương nhiên không tốt, nếu không phải tên tiểu tử kia bây giờ đang là tuần kiểm, bà dì ở tầng hai đã sớm xông lên mắng chết hắn.

.

.
"Ầm!"
Qua vài lần đổi phiên, nghỉ một lúc, uống một ngụm nước rồi Lý Hạo lại tiếp tục tập.
Lần này Lý Hạo không dừng lại sau khi hoàn thành hai lần chuyển vòng như trước.
Cho đến khi uống hết nước trong tô, Lý Hạo giống như cái bao cát, nặng nề đập xuống đất, trong phút chốc cảm thấy ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.
"Hộc hộc!"
Há miệng thở hổn hển, có điều rất nhanh sau đó Lý Hạo liền ngậm miệng lại, bắt đầu điều chỉnh hơi thở theo phương pháp của “Ngũ Cầm Tân Thư”.
Mới vừa luyện tập xong, há miệng mở lớn hít thở cũng không tốt.
Trong “Ngũ Cầm Tân Thư” có ghi rằng lúc này phải điều chỉnh nhịp thở từ từ, nếu không sẽ lãng phí đi phân nửa hiệu quả bài tập trước đó.
"Phù..."
Lý Hạo điều chỉnh một hồi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Chín lần!
Đương nhiên, không phải chín lần liên tiếp, có lần tạm dừng giữa chừng, năm lần mà lão sư nói, đó là tình huống liên tục không ngừng, Lý Hạo vẫn chưa thể phá được kỷ lục của lão sư.
Nhưng hôm nay Lý Hạo cũng đã làm được ba lần liên tục kéo dài 9 phút!
Hơn nữa sau đó, hắn vẫn còn đủ năng lượng để tiếp tục tập, điều đó thật kinh khủng.
"Nước này...!chính là nước thần!"
Lý Hạo nghĩ đến đây liền rùng mình một cái, chẳng lẽ Tuần Dạ Nhân hay huyết ảnh cũng dùng phương pháp tương tự để cường hóa thân thể?
Bản thân hắn mới là lần đầu tiên uống nó, lần đầu tiên tiếp xúc mà đã cảm thấy hiệu quả tốt hơn những gì có thể tưởng tượng, thể lực cũng dồi dào hơn trước rất nhiều.

Nếu những kẻ kia kiên trì luyện tập, dù không thể phóng ra lửa hay sở hữu những siêu năng lực thì cũng sẽ vô cùng đáng sợ, không phải sao?
"Có lẽ ta đã đánh giá thấp đám người Tuần Dạ Nhân rồi.

Nếu bọn họ ngày ngày rèn luyện như vậy, khoan bàn tới chuyện có siêu năng lực hay không, chỉ tính riêng sức mạnh cơ thể thuần túy thì liệu khẩu súng nòng xoáy cấp 3 của ta có thể tổn thương được họ không?"
Gần như không thể!
Phạm vi hiệu quả của nó chỉ tầm 50 mét, đối phương mà ở ngoài cự ly 50 mét thì Lý Hạo không có niềm tin bắn trúng.
Mà dù có ở trong vòng 50 mét, Lý Hạo cảm thấy mình còn chưa kịp nổ súng thì ắt hẳn đã bị đối thủ áp sát bẻ gãy cổ rồi cũng không chừng.
Nếu có cả siêu năng lực, chẳng hạn như phóng ra lửa từ hư không, thì hiển nhiên hắn không thể làm tổn thương dù chỉ là cái móng tay của chúng.
"Súng ống...!có lẽ vô dụng!"
Lý Hạo càng nghĩ lại càng cảm thấy rét lạnh, xem ra vũ khí trong tay không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến huyết ảnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhìn ngọc kiếm dưới đáy bát, cầm lấy siết chặt trong tay, đáy mắt tràn đầy khát vọng cùng chờ mong, “Có giới hạn số lần ngâm nước mỗi ngày không? Chẳng lẽ mỗi lần ngâm nước đều có thể tạo ra thứ nước huyền bí ban nãy?"
Nếu ngâm không giới hạn lại còn miễn phí, có nghĩa là Lý Hạo có thể uống mỗi ngày, muốn bao nhiêu được bấy nhiêu!
Chỉ sợ thứ này có giới hạn và sức mạnh của ánh sao huyền bí cũng không phải là vô tận.
Lý Hạo vốn định nghiên cứu thêm, nhưng liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường thì hắn liền từ bỏ, hôm nay thì thôi đi, đã 8 giờ rồi.
Hắn phải ra ngoài một chuyến!
Đến nhà Trương Viễn xem xét.
Nếu không đi bây giờ thì có thể sắp tới sẽ không còn cơ hội và thời gian để tìm kiếm nữa, hiện tại hắn tin chắc mình đang bị theo dõi, cho nên nhất định hắn phải tranh thủ khi bọn họ còn chưa kịp bám theo mình gắt gao mà tìm thử coi thạch đao còn ở nhà của Trương Viễn hay không.
"Tinh Không Kiếm có năng lực này, vậy...!đao Trương gia thì sao?"
Lý Hạo mơ hồ có cảm giác mục tiêu của huyết ảnh có lẽ là năng lượng thần bí bên trong số bảo vật gia truyền của 8 gia tộc.
"Kiếm Lý gia, đao Trương gia...!nếu mục tiêu của đối phương là những thứ này thì chưa chắc đao Trương gia đã còn ở nhà Trương Viễn, nhưng kệ, cứ tới đó xem sao đã."
Lý Hạo thầm nghĩ, thật sự rất khó nói.
Huyết ảnh đã tìm thấy đao Trương gia chưa?
Đó chỉ là một hòn đá thoạt nhìn rất tầm thường, ném xuống đất thì sẽ trông hệt như vô vàn hòn đá khác.
Trương gia có vẻ cũng không quan tâm lắm, hắn chưa bao giờ nghe y nhắc về nó kể từ khi y bị đánh lúc còn nhỏ, về sau cha mẹ Trương Viễn lại qua đời, nói không chừng Trương Viễn đã ném nó đi đâu đó rồi cũng nên.
Bản thân Trương Viễn không quan tâm, liệu huyết ảnh hay thế lực đằng sau có thể tìm ra được không?
"Nhưng nếu bọn họ vẫn chưa tìm thấy thì khẳng định là Trương gia đang bị theo dõi!"
Trái tim Lý Hạo khẽ run lên, tính ra thì việc đến Trương gia lúc bấy giờ có lẽ sẽ khá nguy hiểm.
Đi hay không đi?
Ngay sau đó, Lý Hạo đã đưa ra quyết định, phải đi, tất nhiên phải áp dụng các biện pháp an toàn.
Hắn đã có kế hoạch rồi, dù có đi cũng phải đảm bảo an toàn.
Nếu có thể tìm thấy đao Trương gia, điều đó sẽ tốt hơn.
Nhỡ đâu ngọc kiếm có giới hạn số lần, sau vài đợt ngâm nước sẽ không còn phát huy tác dụng nữa, như vậy nếu sở hữu được thạch đao thì Lý Hạo sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Lý Hạo cấp tốc đứng dậy, đi vào phòng trong tắm rửa sạch sẽ.
Một lúc sau, Lý Hạo bước ra khỏi phòng tắm.
Mặc quần áo tử tế, đeo kiếm ngọc lên cổ rồi cẩn thận cất súng lục vào trong người.
Vừa định đi ra ngoài thì chợt nhìn thấy Hắc Báo đang nằm trên mặt đất, hắn thoáng do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: "Đi, đi cùng ta, ngươi có cái mũi rất thính, giúp ta canh chừng một chút!"
Hôm nay Hắc Báo cũng uống nước thần, tính ra cũng có điểm tốt.
Hắc Báo rất nhạy, nếu ai đó theo dõi hắn mà hắn không thấy, nói không chừng Hắc Báo lại có thể nhận ra.
"Gâu!"
Hắc Báo vẫy đuôi đứng dậy.
Lý Hạo mỉm cười, sờ đầu con chó, khẽ thì thầm: "Đừng sủa, chó cắn thì thường không sủa! Xem ra ngươi đã trở nên thông minh hơn, có thể hiểu ý ta.

Nếu phát hiện có người đi theo ta thì ngươi tuyệt đối đừng sủa lên, cứ âm thầm cắn ống quần của ta, ta sẽ hiểu! Được không?"
Hắc Báo gật gật.
Lại nhào tới cắn ống quần của Lý Hạo mấy cái như đang biểu diễn, Lý Hạo bị nó chọc cho phì cười.
Chó ngoan!
So với mấy con chó được huấn luyện chuyên nghiệp ở Tuần Kiểm Ti thì Hắc Báo còn thông minh hơn, lợi hại hơn.
Hy vọng Hắc Báo có thể mang lại một số trợ giúp cho mình.
Hắn vừa vuốt ve đầu con chó nhỏ, vừa âm thầm ngẫm nghĩ về kế hoạch tới nhà Trương Viễn, hắn nên làm gì ở đó, nếu lại phát hiện có người theo dõi mình thì nên phản ứng như thế nào.
Sau khi xác nhận một lượt kế hoạch xong, Lý Hạo mới hạ quyết tâm, đứng dậy đưa Hắc Báo ra khỏi nhà.
Đi thôi, đến nhà Trương Viễn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui