Ngoại truyện 1: Bí mật vô tình bị lộ (3)
Bảo Thiên và Bảo Ngọc có thần thái và biểu cảm y hệt nhau khiến người xung quanh không thể nghi ngờ họ vốn không cùng máu mủ.
Bảo Thiên bước vào tuổi trưởng thành, cao to rắn chắc nhưng đường nét khuôn mặt lại thanh tú. Bảo Ngọc nhỏ xinh, sống mũi cao thẳng, răng trắng đều như hạt bắp. Cả hai đi cạnh nhau, thật sự đẹp như tranh.
Bảo Ngọc bước vào tuổi hai mươi vẫn hồn nhiên tới mức ngây ngô. Cô không hề nhận ra rằng Bảo Thiên luôn đối xử với cô rất đặc biệt. Bao bọc và yêu chiều cô vô pháp vô thiên. Cậu hầu như không bao giờ gọi cô là chị hai như ngày bé, mà đặt cho cô những biệt danh trời ơi đất hỡi (nhưng khá chính xác ). Tỷ như có lúc cậu gọi cô là Lùn, Còi,có khi lại là Tóc vàng hoe, Não phẳng. Thật sự thì không có cái tên nào hay ho, nhưng nghe riết thấy cũng bình thường. Thành ra, nếu hôm nào Bảo Ngọc được ưu ái gọi là Chị Hai thì khẳng định “ có vấn đề”, chắc chắn là có bẫy. Quá trình tẩy não diễn ra âm thầm như vậy. Bảo Thiên chờ đợi đến ngày cậu đủ trưởng thành, sẽ cho cô biết họ vốn không phải chị em ruột. Cậu tin tưởng, với tình cảm từ nhỏ tới lớn của họ, Bảo Ngọc sẽ dễ dàng mở lòng với cậu thôi.
Sống với ảo tưởng đấy, thời gian vài năm trôi qua cũng chỉ như gió thoảng.
Tuy nhiên, Bảo Ngọc ngây ngô không có nghĩa là mẹ cô cũng vậy. Bản năng làm mẹ của bà Yến rất mạnh, bà nhận ra ánh mắt Bảo Thiên nhìn chị gái không bình thường. Sau thời gian dài quan sát, càng lúc bà càng cảm thấy bất an. Không dám nói gì với ông Bình, bà âm thầm nói chuyện riêng cùng con trai. Khi đó Bảo Thiên sắp tốt nghiệp lớp 12.
-Con có bạn gái chưa?
Bảo Thiên ngạc nhiên:
-Sao tự nhiên bữa nay lại quan tâm đến vấn đề này của con vậy?
-Ở tuổi của con, có tình cảm với bạn khác giới là bình thường, mẹ quan tâm có gì đâu mà lạ.
Cậu mỉm cười:
-Thời điểm thích hợp, tự nhiên sẽ cho mẹ biết.
Bà Yến ngập ngừng, rồi quyết định nói:
-Con đang tuổi mới lớn, khó tránh đôi lúc có cảm giác tình cảm bất thường với “người xung quanh”. Nhưng phải biết đi đúng hướng con nhé.
Bà nghĩ, bà nói khá uyển chuyển rồi. Hi vọng con trai mình đừng rơi vào thứ tình cảm trái luân thường.
Bảo Thiên thu lại nụ cười. Cậu vốn rất thông minh, nên hiểu ngay mẹ mình đang nói gì. Nhưng vẫn hỏi lại:
-Mẹ có ý gì?
Bà Yến bối rối:
-Mẹ….nói vu vơ vậy thôi.
-Mẹ biết rồi sao? Mẹ đã biết người con thích là ai sao?
Bà Yến hốt hoảng. Vốn chỉ muốn đánh động để con trai thu lại những suy nghĩ sai trái, không ngờ cậu như muốn thẳng thắn đối diện. Bà không biết mình phải nói gì mới phải:
-Mẹ…
-Phải, người con thích đúng là người mẹ nghĩ. Nhưng con và mẹ đều rõ, không phải ruột thịt thì có gì là sai trái chứ?
Bà Yến lúc này hoảng thật sự:
-Con, con… Con nói cái gì vậy?
-Con và chị, vốn không cùng huyết thống.
Bà Yến ngồi bệch xuống đất, thẫn thờ:
-Con, con nghe được lúc nào? Chị con, chị con, nó có biết không?
-Cách đây vài năm con đã nghe ba mẹ nói chuyện với nhau. Chị đương nhiên là không biết gì.
Bảo Thiên thẳng thắn. Rồi cũng sẽ đến lúc cậu công khai, nếu mẹ cậu đã biết thì cậu cũng chẳng ngại mà thể hiện rõ lập trường.
Bà Yến nhắm mắt, hít một hơn sâu để lấy lại bình tĩnh. Bà phải nói thế nào để con trai mình hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề? Bảo Thiên từ bé đến lớn đều thể hiện rõ lập trường kiên định. Nếu bà không thuyết phục được cậu, gia đình này sẽ đi về đâu? Bảo Ngọc sẽ đau khổ đến thế nào nếu biết thân thế thật sự của mình? Bảo Ngọc là viên ngọc trong tim bà, bà không thể để Bảo Thiên gây hại cho cô. Cậu ta dù là con trai ruột của bà, nhưng chỉ là một cậu nhóc đang tuổi dậy thì, cảm xúc chưa vững và lòng tràn đầy hiếu thắng. Bà không khuyên cậu, chỉ hỏi:
-Hãy thử đứng ở vị trí của chị gái con.Nếu con biết mình chỉ là cô nhi không cha, không mẹ. Con sẽ cảm thấy thế nào?
-Nếu con biết ngày sinh của con chính là ngày giỗ của cha mẹ mình, con vẫn vui vẻ chứ?
-Nếu con biết để con được ra đời, cha mẹ ruột của con đã bị cả gia đình hai bên ruồng bỏ, con sẽ hạnh phúc chứ?
-Dù hai con không phải máu mủ, nhưng trên giấy tờ phát luật, hai con chính là chị em cùng cha cùng mẹ. Con nghĩ tình cảm của con có thể có kết quả thế nào?
-Con là đàn ông, con mạnh mẽ, con kiên định, nhưng con nghĩ chị con cũng như thế hay sao? Tình cảm của nó dành cho con là chị gái dành cho em trai, con biết rõ mà, phải không?
Bảo Thiên không trả lời, bà Yến thở phào, bà biết mình nói đúng trọng tâm rồi. Cậu dù còn trẻ người non dạ, nhưng cũng biết suy nghĩ. Huống hồ xưa nay, cậu luôn đặt Bảo Ngọc lên trên hết thảy. Đương nhiên cũng sẽ nghĩ cho cô nhiều hơn cho chính mình. Tình yêu có thể thay đổi, nhưng tình thân thì không?
Nếu cậu nói ra bí mật, có thể cậu sẽ có được tình yêu của Bảo Ngọc, có thể không? Còn Bảo Ngọc, cô sẽ mất tất cả. Chỉ một câu nói, cậu có thể sẽ đẩy chị mình xuống tận cùng đau khổ. Được, mất có đáng giá để thử không?
Bảo Thiên bắt đầu có cảm giác mông lung. Suy nghĩ xưa nay của cậu là sai lầm sao? Họ sẽ không thể có kết cục như cậu kỳ vọng sao? Mẹ cậu hỏi rất chính xác, từng câu từng chữ đánh đúng vào điểm xưa nay cậu cố tình xem nhẹ. Ba năm rồi, cậu đã âm thầm nuôi thứ tình cảm không nên có ấy ba năm. Cậu đã tự dệt nên một chuyện tình đẹp,lãng mạn và say đắm. Cậu đã nghĩ, hàng đêm. Đã tự xây dựng nhiều phương án để đưa mọi chuyện ra ánh sáng. Cậu không thấy ngại ngùng hay xấu hổ khi bà Yến nhắc nhở mình. Cậu đã nghĩ mình rất tuyệt, rất đàn ông, rất chín chắn, rất dũng cảm, rất thẳng thắn. Nhưng hóa ra Bảo Thiên vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cậu còn quá trẻ, quá ít kinh nghiệm sống. Cậu không tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho những câu hỏi của bà Yến. Cảm xúc Bảo Thiên dao động dữ dội. Mấy phút trước cậu còn hớn hở khi được cởi bỏ bí mật sâu kín của mình. Mấy phút sau, cậu đã nghĩ mình sai rồi, hóa ra cậu là người ích kỷ, ích kỹ đến tàn nhẫn.
-Con…
Bảo Thiên cảm giác trái tim mình như bị vặn lại, rất đau. Nếu Bảo Ngọc biết được thân thế của mình, có lẽ cô cũng sẽ đau hơn thế này gấp ngàn lần. NHưng tình cảm đâu phải nói buông là có thể buông?
Bà Yến rất hồi hộp:
-Mẹ biết con là đứa trẻ thông minh. Con hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng vì một phút bồng bột mà khiến chị con cả đời phải sống trong cảm giác đau khổ.
Bà Yến biết con trai là một cậu bé nhân hậu. Đối với người ngoài, cậu còn luôn suy nghĩ trước sau, không bao giờ gây hại và làm ai phải buồn lòng. Sao cậu có thể tàn nhẫn phá vỡ chính gia đình mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...