8h 30 sáng, tất cả yên vị trong phòng họp, không một tiếng động. Nhân vật chính xuất hiện, vẫn phong thái sang chảnh như mọi khi. Anh mặc bộ vest nâu, ao sơ mi màu mỡ gà, ôm sát vào dáng người còn hơn siêu mẫu.
-Mọi người đã đông đủ chưa?
-Dạ đủ rồi ạ.
-Chúng ta họp nhanh rồi đi làm việc. Mọi người đều biết công ty sắp tung sản phẩm mới, tất cả đều phải vận dụng 200% sức lực vào công việc. Mọi phòng ban đều gấp rút chuẩn bị cho dự án sắp tới. Chúng ta là công ty non trẻ, chịu áp lực rất lớn với những công ty lớn đã có thị phần từ trước.
Anh dừng một chút lướt nhìn khắp phòng họp:
-Tôi được biết, có những người vẫn còn thời gian nhàn rỗi. Giờ làm việc đi tám chuyện khắp nơi. Vẫn còn rất nhiều tinh lực cho việc ăn chơi.
Phòng kinh doanh nghe đến đây thì tái mặt.
-Có thời gian rỗi, tại sao không tranh thủ gọi điện thoại tìm kiếm khách hàng. Phụ giúp các bộ phận khác đang bận rộn. Các bạn đến công ty là để làm việc, không phải là để đi buôn chuyện. Kéo bè kết đảng. Các trưởng phòng làm báo cáo tình hình tiến độ công việc cho tôi. Chiều nay tất cả đều phải có để trên bàn tôi. Có ai muốn nói gì không?
Im lặng tới mức nghe được cả tiếng tim đập của những nhân viên “có tật giật mình”.
-Không ai muốn phát biểu gì thì tan họp.
Sếp vừa đi khuất thì mọi người lao xao như ong vỡ tổ:
-Ăn trúng thuốc nổ rồi sao? Bùng phát dữ dội vậy ta.
-Chết tui rồi, dạo này hay la cà các phòng, không biết tháng này có bị trừ lương không?
-Mấy bà đừng có tụ tập ngoài bàn lễ tân nữa. Muốn tám thì kiếm chỗ kín đáo một chút. Đứng chù ù một đống ngay sảnh, biểu sao ổng không thấy cho được.
-Phòng kinh doanh nha, bớt ăn bớt chơi lại chút đi nha. Lo mà tìm kiếm khách hàng đi, không là mỗi người một tờ A 4 cho biết.
Bảo Ngọc lén lúc trở về bàn làm việc, mặt cuối gằm. Cô nghĩ, không biết có phải bữa sếp thấy cô tám chuyện với anh phòng kinh doanh hay không nữa? Sếp nghe được gì không? Bữa đó có nói xấu gì sếp không ta? Tự nhiên cô chột dạ, nghi ngờ mình là nguyên nhân gây ra cuộc họp hôm nay. Cô quyết định gõ cửa phòng. Xuất hiện trước mặt anh, mặt vẫn không ngẩng lên, lý nhí trong miệng:
-Sếp, có phải em gây ra lỗi lầm gì không?
-Không. Nhân viên nhỏ nhoi như em thì gây ra được lỗi lầm gì chứ. Về làm việc đi.
-Chắc chắn phải không sếp?
-Ừ.
Nhìn thấy vẻ mặt như cún con biết lỗi của cô, mọi tức giận của anh tự nhiên tan biến. Anh ngẫm nghĩ, không biết mình có làm quá không? Có khiến nhân viên căng thẳng lắm không? Mà thôi, nói thì cũng nói rồi. Để mọi người tập trung chuyên môn cũng tốt. Ngẫm nghĩ lại, cái anh chàng phòng kinh doanh thì có gì hay đâu. Cũng đâu có đẹp trai bằng anh. Tại sao nói chuyện với anh ta thì hớn ha hớn hở như thế? Anh nhấc máy, gọi điện ra ngoài:
-Tối nay em có bận việc gì không?
-Dạ, không ạ.
-Vậy sau giờ làm việc thì ở lại một chút. Anh cần mua quà sinh nhật em gái, cũng cỡ tuổi em. Anh không biết chọn gì cho nó, nhờ em đi mua cùng, chọn giúp anh. Có phiền gì không?
-Dạ, được ạ.
Bảo Ngọc ôm bụng đói, tha thở một mình:
-Nhanh một chút mình còn kiếm cái gì ăn. Đói muốn chết rồi.
-An tâm, anh mời em đi ăn.
Cô không ngờ mình nói thì thầm mà vô tình đúng lúc anh đi ra nghe được. Vô cùng xấu hổ, cô cười cười.
-Em muốn ăn gì?
-Dạ, em dễ tính lắm. Ăn gì cũng được ạ.
Lúc cô lên xe sếp thì công ty đã tan tầm một lúc, không bị ai nhìn thấy. Cô nhẹ nhõm, cũng không muốn có lời đồn bậy bạ gì.
-Em có dị ứng gì không?
-Dạ không.
Cô không ngờ anh lại dẫn mình đi ăn buffet hải sản New world. Triệu mấy một người đó. Công nhận nhà giàu, ăn một bữa bằng người ta ăn cả tháng. Mà thôi, đã tới nơi rồi, cô cũng không dại gì mà từ chối. Ăn thì ăn thôi. Có điều mặc nguyên bộ đồ công sở cứng nhắc mà bước vô không gian sang trọng của nhà hàng 5 sao. Coi bộ cũng kì kì.
Người đàn ông hoàng kim, khó tính như quỷ sứ vậy mà cực kỳ ga lăng nha. Không những kéo ghế cho cô, giúp cô rũ khăn ăn mà còn phục vụ cô tận chân răng luôn. Cô muốn ăn gì cũng không để cô phải đứng lên mà tự động lấy giúp. Tôm cũng bóc vỏ dùm, cua cũng phục vụ sẵn luôn.Được một anh chàng cao to, đẹp trai ngời ngời chăm sóc, cô có cảm giác mình là phú bà đi với trai bao. Nghĩ vậy thì cô phì cười, rất may mà kịp lấy khăn che miệng, không gây ra lỗi lầm gì. Anh hỏi:
-Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?
-Dạ không, dạ không, rất ngon. Nhưng sếp cứ để em tự nhiên. Em tự mình làm được ạ. Đáng lý phải để em giúp sếp chứ.
Mặc kệ cô nói gì, anh vẫn như cũ chăm sóc cho cô.
Ăn xong bữa ăn đáng giá gần nửa tháng lương của cô thì đã 8h 30 tối. Cô nhìn đồng hồ thì giật mình:
-Chết, trễ quá rồi có kịp đi mua quà cho sếp không?
-Kịp mà. Giờ này mấy trung tâm thương mại vẫn còn mở cửa. Em sợ giờ giới nghiêm của bố mẹ à?
Cô lắc đầu:
-Không sao ạ. Hôm nay bố mẹ em sẽ không gọi đâu.
Cô nghĩ nghĩ: “Mà sao sếp biết giờ giới nghiêm của mình nhỉ?”
-Tuổi của em thì thích trang sức như thế nào?
-Bạch kim, nhỏ nhỏ, xinh xinh.
-Được, vậy em chọn giúp anh dây chuyền nhé.
Cô giúp anh chọn một sợi dây chuyền nhập của Italia, điểm nhấn là con cá heo rất dễ thương. Mặt dây chuyền là chú cá heo nhảy qua vòng, miệng ngậm một viên kim cương nho nhỏ. Anh dặn gói quà phải thật xinh vào. Cô chặc lưỡi:
-Cô em gái của anh có ông anh tuyệt thế. Em trai của em rất đáng ghét. Chưa tặng em cái gì bao giờ, hồi bé thì toàn dành đồ chơi của em thôi.
-Em trai em bao nhiêu tuổi rồi?
-Nó nhỏ hơn em ba tuổi. Xin được học bổng Úc, qua đó du học từ năm 18 tuổi. Giờ tốt nghiệp rồi nhưng vẫn ở bên đó làm việc và học cao học. Cũng được coi là tài giỏi. Nhưng nó chả tâm lý gì cả, tới giờ cũng chưa có bạn gái.
-Bố mẹ em giờ đang ở bên Úc à?
-Dạ. Sang đấy chơi vài tháng thôi.
-Vậy giờ em ở nhà một mình? Không sợ sao?
-Sợ gì ạ? Em trông thế này chứ gan lỳ cóc tía lắm đấy. Từ bé tới giờ chưa biết sợ cái gì?
-Thật à?
-Chứ sao.
Vẻ mặt vênh vênh tự đắc của cô, đôi môi cong lên khiến anh không thể rời mắt.
Chỉ một buổi tối, khoảng cách của họ bỗng được kéo gần. Anh thoải mái hơn rất nhiều so với lúc ở công ty. Mặt cũng không cau có, lạnh lùng khiến người ta chán ghét.
Chia tay ở cổng nhà cô, anh vẫy tay:
-Cảm ơn em.
-Không có gì ạ. Cảm ơn anh vì bữa ăn hoành tráng. Có khi em lên cân mất.
-Em có mập thêm một tí cũng vẫn đáng yêu.
-Ha ha, anh quá khen rồi. Tạm biệt sếp.
-Tạm biệt. Mai gặp.
Người ta nói, muốn đến trái tim của đàn ông thì phải đi qua dạ dày của anh ta, đôi lúc có thể đúng với cả phụ nữ. Anh phải anh chóng đi qua dạ dày mà đến trái tim của cô mới được.
Anh sờ sờ vào túi áo, hộp đựng quà đang gồ lên. Anh lại nở nụ cười gian tà, sinh nhật em gái anh còn lâu mới đến. Mà anh cũng chẳng hơi đâu mà tự đi chọn quà cho nó. Trong lòng tự cảm thấy mình quá thông minh, giơ ngón cái tự tán thưởng chính mình.
Mối quan hệ của đàn ông và phụ nữ, đôi lúc bắt đầu đơn giản như vậy.
P/s: chương sau H tới
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...