"Sư huynh, muội về rồi đây!"
Nữ nhân vận tử y, gương mặt sắc sảo, thân thủ nhanh nhẹn, không biết là xuất hiện từ phương hướng nào mà nhảy vọt vô hang đá.
Chiếc hang cỡ vừa, được cải tạo ở bên trong nên nhìn như một căn nhà nhỏ, cũng được tính là đầy đủ tiện nghi, nhưng nổi bật nhất chính là cái bàn gỗ để rất nhiều những chiếc bình sứ và hộp thuốc. Ở kế bên là một cái dược đỉnh bằng kim loại hiếm, thoạt nhìn có vẻ là một món phẩm chất không tệ, như thể nó là đồ tốt được truyền thừa lại từ một thế lực hưng thịnh vậy.
Hoặc ít nhất là, đã từng có một thời hưng thịnh.
"Tiểu Chi, muội cuối cùng cũng về rồi. Muội xem sư huynh đã luyện ra được thứ tốt nào này!"
Nam tử ở trong hang cũng vận tử y có kiểu dáng tương đồng với nữ tử xoay người lại, cao hứng giơ chiếc lọ sứ ra trước mặt sư muội mình. Nhìn bộ dạng của hắn không tươm tất, có lẽ là vì bận rộn điều chế dược nên chẳng để ý đến bản thân. Đình Chi nhăn nhó mắng hắn mấy câu, nhưng chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt lại trở nên u ám.
- Sư huynh, kế hoạch của chúng ta... thất bại rồi.
Vị sư huynh nghe xong cũng thần trí ngưng trọng, đoạn nắm lấy bả vai của nữ tử, lắc lắc, "Muội... muội nói sao...? Thất bại rồi...?"
"Chúng ta đã đánh giá quá cao tên thái tử đó, cứ nghĩ rằng với tham vọng của hắn thì có thể làm nên chuyện lớn. Ai ngờ bẫng đi chục năm, muội đã nghe tin hắn chết rồi. Hoàng đế lên ngôi là nhị đệ hắn, chính là kẻ hắn vốn muốn đuổi tận giết tuyệt mà cứ xin độc dược ở chỗ chúng ta. Rốt cuộc lại bị một kiếm xuyên tim, phe phái ủng hộ cũng bị quét dọn sạch sẽ. Nhưng sau đó tên nhị đệ kia cũng chết sớm, là một đệ đệ khác của kẻ kia lên ngôi. Bây giờ khắp trên dưới Thanh Long quốc đều tận trung với hắn, chẳng còn chỗ nào cho chúng ta lợi dụng được nữa!"
"Mẹ kiếp! Ngửa tay xin độc từ chỗ chúng ta, vậy mà lại cứ dễ dàng thế mà chết đi rồi! Tiểu Chi Nhi, muội nói xem chúng ta có nên độc chết luôn tên hoàng đế hiện tại luôn hay không?!"
Gã nam tử vừa nghe xong liền bừng bừng tức giận, khuôn mặt có vài phần tư sắc giờ cũng trở nên méo mó như ác nhân. Đình Chi tuy cũng nộ hoả đầy người nhưng vẫn là đứng lại can ngăn không cho hắn chạy đi gây náo nhiệt.
"Mộ Chung sư huynh! Chúng ta chỉ còn lại hai người, căn bản là không thể nào chống lại cả một đế quốc! Chúng ta chỉ chuyên dụng độc, sở trường nên là lặng thầm không lưu lại vết tích mới phải! Muội biết huynh cũng đang phẫn nộ nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là bảo toàn tính mạng mình, trả thù còn nhiều cơ hội!"
Có sư muội ở bên cạnh trấn an, Mộ Chung cũng dần dần dịu xuống. Hắn thờ thẫn đến cạnh mép giường, thân thể như đứt dây mà ngồi phịch xuống, bàn tay đưa lên ôm trán, miệng mở ra, cơ hồ muốn nói gì nhưng lại chẳng thể dõng dạc.
"Vốn nghĩ rằng... ngày đó chúng ta đồng ý giúp hắn mở con đường máu, thuận lợi lên ngôi, sau đó khiến hắn dùng quân đội của mình đổi lấy phần ân tình này, thêm một chút hỗ trợ của chúng ta, Phượng Linh quốc nhất định sẽ chết thảm. Vậy mà..."
"Sư huynh..."
Đình Chi khẽ đặt tay mình lên tay Mộ Chung, thấp giọng an ủi.
Kế hoạch được ấp ủ từ hơn 20 năm trước của nàng và hắn, chính là lợi dụng thế lực của thái tử Thanh Long quốc. Tất cả những độc dược mà thái tử đã dùng để thủ tiêu những người đối địch hắn đều là do đích thân sư huynh của nàng điều chế ra. Đổi lấy độc dược tuyệt phẩm, thái tử đã đồng ý với bọn nàng rằng sau khi hắn trở thành tân hoàng đế của Thanh Long quốc thì sẽ cho xuất binh khiêu chiến với Phượng Linh quốc.
Sở dĩ hai người bọn nàng muốn mượn tay hắn huỷ đi Phượng Linh, chính là vì đó là quê hương của kẻ mà nàng và sư huynh muốn trả thù.
Mối thù diệt môn của 24 năm về trước.
***
Lúc bấy giờ, trong giang hồ này không ai là không biết đến danh hào của Tử Tà Môn. Đệ nhất dụng độc môn phái, một cái phất tay của Tử Tà là một trăm cái mạng ngã xuống. Đứng hàng tam phẩm trong bảng xếp hạng, sát thủ thuộc Tử Tà được thuê với giá ngàn lượng hoàng kim, độc của Tử Tà đều được bán đấu giá cao ngất ngưỡng. Chỉ cần xưng là đệ tử Tử Tà Môn là đã đủ để hù doạ cho đối phương phải xanh mặt bỏ chạy. Có được gần như là toàn bộ kính nể và kinh sợ, Tử Tà Môn không hề biết thu liễm là gì, tự do tự tại, tuỳ tâm sở dục, cũng vì thế mà trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người. Nhưng là ma tu mà, gây thù chuốc oán chẳng qua cũng chỉ là một thú vui phàm tục mà bất cứ ai cũng cảm thấy thích thú.
Thành tựu huy hoàng cả ngàn năm của Tử Tà Môn, thế nhưng chỉ qua một đêm say, bỗng chốc đều hoá thành lịch sử, mãi mãi bị chôn vùi dưới lớp cát bụi vô tình.
Đêm đó, trăng tròn vành vạnh, ánh quang lan toả khắp sơn cốc u tối, tinh tú treo ngập màn đêm. Tử Tà Môn đoạt được bảo vật từ bí cảnh trăm năm xuất hiện một lần, là một cái dược đỉnh huyền thoại, đối với dòng luyện độc như họ mà nói thì chính là nắm được cả thiên hạ ở trong tay.
Hàng trăm vò rượu được khui ra, mùi thơm ngọt ngào nương theo cơn gió bay sang tận những ngọn núi xung quanh, tựa như muốn chuốc say cả những sinh vật hoang dã ẩn trong cánh rừng sâu thăm thẳm, tựa như cả những bụi cây cũng đều phải rung mình vì men rượu.
Tiếng hô hào hân hoan và tiếng cười hảo sảng vang vọng cả sơn cốc, tiếng chén rượu cạn vào nhau không ngớt hồi. Một đêm say, quay cuồng và điên loạn. Những kẻ với gương mặt đỏ bừng vẫn đắm chìm vào trong lạc cõi mà không hề nhận ra, một thân ảnh nhỏ bé không biết từ khi nào đã khoan thai bước vào địa bàn của chúng.
"Ơ kìa~ Tử Tà Môn chúng ta từ bao giờ lại có một sư muội xinh đẹp khả ái thế kia? Nào mĩ sư muội, cùng đến đây làm vài chén đi~" Một gã nam nhân ngả ngớn lên tiếng trong chất giọng nhão nhoẹt không đúng đắn, tay phải cầm chén rượu cũng không còn vững mà cứ ngả nghiêng, làm một nửa chất lỏng trong chén đều vương vãi ra ngoài hết cả.
Thiếu nữ nhìn gã, cặp phượng mâu đen láy không một chút ánh sáng, như thể không hề xem gã là một mối nguy hiểm nào. Khoé miệng nâng lên, nụ cười của thiếu nữ ba phần tà mị, hai phần lãnh khốc, và năm phần chết chóc. Chất giọng thanh cao cất lên tựa như tiếng hát của một nàng ca kỹ, "Mặc dù không thể nhận rượu mời, nhưng Tử Ly nguyện ý dâng lên một điệu múa. Mong rằng... chư vị đều sẽ thưởng thức nó."
Nàng vừa dứt lời, cũng chính là lúc hàng loạt cỗ thân thể ngã xuống hệt như vựa lúa vừa mới gặt. Những tia máu phun ra như vòi rồng, chỉ trong thoáng chốc đã lấn áp mùi rượu bằng thứ mùi hương tanh tưởi mang theo nhiệt nóng. Thiếu nữ xoay cổ chân, cả thân thể uốn lượn theo một điệu múa uyển chuyển, tay phải vung kiếm, từng đường kiếm đi đều gọn ghẽ cứa vào yếu điểm trí mạng trên người đám đệ tử thần hồn vẫn còn chưa minh mẫn kia. Ánh mắt của nàng ngoan lệ và tàn nhẫn, pha lẫn nỗi thù hận thấu xương, xen kẽ với màu đen của con ngươi là những ánh đỏ huyết dụ, sáng bừng trong hang tối và để lại tàn ảnh theo từng chuyển động nhanh gọn và dứt khoát của nàng. Ba ngàn sợi tóc đen nhánh lướt theo sau nàng, toả ra một hương hoa lạ kỳ và bí ẩn.
Những môn đệ thần lực mạnh hơn đã thoát khỏi men say, liền liên tục móc ra khỏi vạt áo những ngân châm độc và phấn độc, vung thẳng tới thiếu nữ. Nhưng những ngân châm chưa kịp chạm tới da thịt nàng thì đã bị đánh bật trở lại, từng chiếc đều ghim thẳng vào động mạch cổ, nếu không chết vì độc thì cũng sẽ chết vì mất máu mà thôi. Những độc phấn phân tán trong không khí, nhưng người của nàng đều đã trang bị mặt nạ phòng độc, lại có Vô độc đan do Hách y sư luyện chế hộ thể nên không ai bị ảnh hưởng cả.
Mà nhất là chính nàng. Bản thân nàng đã là kịch độc. Còn loại độc nào ở trên đời này có thể giết được nàng nữa?
Chỉ trong thời gian một nén hương, cả một sơn cốc đều được trả về yên tĩnh vốn có. Thứ âm thanh duy nhất còn vang vảng, chỉ có tiếng bước chân đạp lên huyết nhục của những con người mới một khắc trước vẫn còn hơi ấm, giờ đây thi thể người nằm la liệt trên mặt đất, đẫm máu, và nguội lạnh.
"Cung chủ, toàn bộ Tử Tà Môn đều đã bị giết sạch."
Một nhóm hai mươi người vận bạch y xen kẽ những đường chỉ thêu hình bỉ ngạn hoa đỏ rực như máu đồng loạt đứng ở đằng sau lưng thiếu nữ mà chắp tay, đầy cung kính tâu lên. Ở gần sát với nàng là một thiếu nữ lớn tuổi hơn trong huyền phục dạ hành, và một cặp nữ song bào nhi. Mà ở ngay dưới chân nàng là cỗ thi thể của Tử Tà môn chủ, hai con mắt hằn tia máu trợn trừng bất khả tư nghị, cơ thể từ trên xuống dưới gần như nát bấy.
"... Kể từ bây giờ trở đi, trong giang hồ đã không còn cái tên Tử Tà Môn. Chỉ còn có... Bỉ Ngạn Cung mà thôi."
Thiếu nữ xích y nhàn nhạt nói, tựa như không còn một gánh nặng nào đang đè nén lên tâm hồn của nàng nữa. Dẫu vậy, đau thương và mất mát vẫn còn lưu động đâu đó trên nét mặt của nàng, trong đáy mắt tầng tầng xúc cảm phức tạp của nàng.
"Lan nhi... Ta xin lỗi. Lan nhi, những kẻ hại ngươi, ta đã giết chết rồi..."
Một vật thể kim loại từ lòng bàn tay của thiếu nữ bị thả rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng như đồng tiền. Chiếc môn huy của Tử Tà Môn ngập chìm vào trong bể máu, không còn nhìn rõ được đường nét nữa.
Ngày hôm sau, tin tức Tử Tà Môn đáng lí ra phải mở tiệc ăn mừng cho chiến thắng bí cảnh trăm năm vậy mà lại bị tuyệt diệt ngay sau đó bởi một thế lực mới nổi và non trẻ đã làm chấn động không chỉ riêng giới tu ma mà còn vang đến cả tai giới tu đạo. Ngay lập tức, danh vọng của thế lực gây ra đêm thảm sát ấy - Bỉ Ngạn Cung tựa như phượng hoàng mà tung cánh một đường bay thẳng lên trời, chiếm giữ trọn một khoảng trời quyền lực của tu ma đạo.
Nhưng là, cung chủ của Bỉ Ngạn Cung đã không phát hiện ra, rằng trong cái đêm máu chảy thành suối đó, có hai tiểu đệ tử đã không có mặt tại sơn cốc, thay vào đó lại chạy xuống núi họp chợ đêm. Lúc chúng quay về, những đồng môn đều đã chết thảm cả.
Hai đứa trẻ đó, không ai khác chính là Mộ Chung và Đình Chi.
Là những đệ tử cuối cùng may mắn sống sót của Tử Tà Môn.
***
Sau một hồi dài chìm trong trầm tư, bất chợt, Mộ Chung bật người dậy, trong đáy mắt ánh lên một tia sáng phấn khởi như thể hắn vừa mới thắp lên được một ngọn lửa hi vọng khác. Hắn nắm lấy hai cánh tay của Đình Chi, siết chặt.
"Sư muội! Chẳng phải hiện tại Bỉ Ngạn Cung cung chủ đang mất tích sao? Nhân cơ hội bọn chúng đang rối loạn, chúng ta liền đi giết bọn chúng—"
"Ai muốn giết người của bổn cung chủ cơ?"
Quỷ thần chẳng hay, nữ tử kiều diễm với đoá hoa bỉ ngạn nở rộ giữa mi tâm đã đứng ở ngoài cửa động, phong thái nửa ung dung, nửa kìm nén. Nàng tự nhiên bước vào như thể đây là nhà của bản thân mình, phượng mâu quét một vòng hang, miệng nhoẻn lên cảm thán, "Trang trí đẹp đấy, hệt như sơn cốc năm đó, chỉ thiếu một chút... máu tươi mà thôi."
Đình Chi phản ứng nhanh nhạy, liền đem Mộ Chung chắn ở phía sau lưng mình. Nàng cố bày trên mặt một biểu cảm ương ngạnh và cứng cỏi, nói lớn "Nguyệt Tử Ly! Sao ngươi lại có thể tới đây?!"
Như thể mới nghe được những chất vấn ngây ngô nhất của những con cừu yếu đuối chỉ còn biết ôm chặt vào nhau để đường đến hoàng tuyền bớt đi một chút đơn côi, Nguyệt Tử Ly cười phá lên một tràng, khoé mắt nàng cong cong, đầy kiêu ngạo của một kẻ thẳng trận. Mà tiếng cười của nàng lại chẳng khác gì bản án tử, từ trên trời tàn khốc rơi xuống số phận của cặp nam nữ tử y.
"Vì sao lại không thể? Đến để xem xem, hai con cừu non ngày ấy bổn cung chủ đã vô ý bỏ sót mất khỏi móng vuốt bây giờ lớn lên như thế nào, béo ra làm sao rồi, để mà còn... đem đi thịt chứ?"
"Nguyệt Tử Ly! Những kẻ ngươi chân chính muốn báo thù cũng đã báo rồi! Cớ sao vẫn không để cho chúng ta yên?!"
Đình Chi cảm thấy đứng trước mặt mình không phải là một con người, mà là ma quỷ, là tu la từ dưới âm phủ lên để đoạt mạng kẻ khác. Bỉ Ngạn Cung chủ trong lời đồn, thế mà lại còn đáng sợ hơn cả bọn nàng vẫn luôn mường tượng. Nàng có linh cảm mãnh liệt rằng, bất kể từ trước đến nay đã nuôi ý niệm báo thù cho môn giáo như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể bất lực mà buông bỏ. Chỉ dựa vào nàng và sư huynh, chắc chắn sẽ không thể nào thắng được nữ nhân đó.
"Đình Chi! Sao giờ muội lại nói—"
"Sư huynh! Làm ơn nghe lời muội...!"
Đình Chi hiểu rõ sư huynh sẽ không nhận thức được sự tình nghiêm trọng như thế nào, nên liền chặn miệng hắn khi hắn vừa có ý định muốn lên tiếng chất vấn vì sao nàng lại quyết định từ bỏ kế hoạch báo thù.
"Phải rồi, ngươi nói cũng có điểm hợp lí. Các ngươi, suy cho cùng cũng chỉ là những hài tử vô tội..."
Nguyệt Tử Ly thấy dáng vẻ mưu cầu mạng sống đến mức tuyệt vọng của Đình Chi cùng Mộ Chung đang trừng mắt hung dữ với mình, trong cổ họng hừ nhẹ, phượng mâu cũng chẳng còn gay gắt như ban đầu, như là đã không còn giữ ý định diệt cỏ tận gốc nữa.
Cho đến khi, ánh mắt của nàng dừng đến bên chiếc bàn để dược liệu của chúng.
Mùi hương của những loại độc vừa vặn len lỏi vào giác quan của Nguyệt Tử Ly. Đó là một mùi hương quen thuộc. Mùi hương đã toả ra từ trên người Lâm Minh Dạ trước khi thể trạng của hắn trở về bình thường.
"Các ngươi... đã ở đây điều chế chỗ độc dược này sao?"
Nguyệt Tử Ly đi tới bên bàn dược, tay cầm lên chiếc hộp gỗ, bên trong chứa một loại bột nhuyễn màu đỏ nhạt.
"Ngươi vậy mà cũng có mắt nhìn đấy! Thứ ngươi đang cầm đó là loại xuân dược đặc chế của Mộ Chung ta, khắp cả đại lục này chỉ có ở chỗ ta mà thôi! Sau khi ngấm độc, nếu như hoan ái với bất luận là ai thì đều sẽ không tự chủ được mà chìm đắm vào trong khoái lạc vĩnh viễn, không thể thoát khỏi, về sau sẽ liên tục cầu hoan như súc vật! Thấy sao hả? Nếu như ngươi cần, ta liền hào phóng tặng cho ngươi, đổi lại phải để cho huynh muội ta được yên—"
Mộ Chung chưa kịp dứt lời, Nguyệt Tử Ly đã xen vào. Giọng của nàng bằng phẳng, không thăng cũng không trầm, như thể mọi xúc cảm của nàng đều bị tê liệt cả "Thứ này gọi là Trường Xuân độc."
"Ngươi biết nó sao?" Mộ Chung ngạc nhiên, hắn không nhớ đã bán loại độc này ra ngoài, căn bản là sẽ không thể có kẻ nào khác biết đến danh tính của nó ngoại trừ thái tử.
Chỉ có duy nhất một lần, hắn bị một hắc y nhân bí ẩn tấn công, nhưng kẻ đó lại chỉ đến cướp một ít độc rồi tẩu thoát nhanh chóng, hắn còn không kịp bắt lại để thẩm vấn.
Không lẽ là... kẻ kia là người của Bỉ Ngạn Cung?
Nguyệt Tử Ly trầm mặc nhìn hộp gỗ chứa Trường Xuân độc, hai con mắt dần tối lại, cuối cùng chỉ cười lạnh vài tiếng.
"Haha... Đáng tiếc, ta đổi ý rồi. Các ngươi, một kẻ cũng không được sống."
Tà áo chỉ để lại hư ảnh, nữ tử tựa ánh hồng quang lao đến đôi nam nữ như xé gió, bảo kiếm trong tay vung lên, mũi kiếm nhắm một đường đến cổ họng của người sư muội.
"Ngươi...! Vì sao lại đổi ý?!"
Đình Chi cũng rút kiếm ra đỡ đòn, gót chân gắng chế trụ trên mặt đất mà run rẩy cùng với cổ tay nắm chặt chuôi kiếm chưa gì đã dại đi vì cỗ lực lượng áp đảo đến từ xích y nữ tử. Đằng sau, Mộ Chung hốt hoảng hô tên sư muội, xen kẽ những khe ngón tay là ngân châm tẩm độc, sẵn sàng phóng đến Nguyệt Tử Ly.
"Vì sao ư? Chắc các ngươi vẫn chưa quên cái tên này chứ: Lâm Cảnh Phong."
Vừa nghe nàng nhả ra ba chữ kia, sắc mặt của hai huynh muội đại biến. Nàng ta nhận thức thái tử!
Trông thấy gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của đôi nam nữ đang phòng bị nàng, Nguyệt Tử Ly liền biết bọn chúng cũng chẳng hề biết bối cảnh đằng sau như thế nào.
"Chính các ngươi đã tiếp tay cho tên não phẳng đó, đầu độc người của ta. Hại cho hắn phải chịu thống khổ từ tấm bé, hại mẫu phi của hắn chết! Trường Xuân độc là hạ lên người hắn! Còn các ngươi, trong khi đó thì chỉ việc hèn hạ trốn lủi trên u cốc này, bày mưu tính kế báo thù ta! Vì thế nên, đáng chết!"
Nguyệt Tử Ly gằn giọng, lực kiếm đột ngột tăng mạnh, đánh bật kiếm của Đình Chi văng ra xa. Cặp mắt đỏ lên tia máu của nàng xoáy sâu vào trong tròng mắt của Đình Chi. Ngay thời điểm này, Đình Chi tựa hồ không còn cảm thấy sinh khí còn lưu chuyển trong thân thể của mình nữa.
Thanh kiếm ấy không hề khó khăn xuyên thủng người của Đình Chi.
"Sư muội! Sư muội!!"
Mộ Chung không thể trụ vững trên hai chân mình mà gục xuống, hắn hoảng loạn bò lại nơi sư muội của mình đang nằm, giữa ngực nàng nở rộ một sắc đỏ thẫm của tử thần, máu ở sau lưng từ từ loang ra xung quanh. Đình Chi trống rỗng nhìn về phía trước, hình ảnh của Mộ Chung phóng đại ở trước mặt nàng càng lúc càng theo tầm nhìn yếu đi của nàng mà mờ dần. Tuy không còn thấy rõ được gì, cũng chẳng thể nghe được Mộ Chung đang gào khóc điều gì với nàng, nhưng Đình Chi như dồn hết sức lực cuối cùng của mình để đưa tay vuốt lên một bên mặt của sư huynh, chỉ hi vọng đôi mắt ngập nước này có thể thay thế lời muốn nói trong thâm tâm nàng đến hắn, trước khi tiêu cự trong mắt hoàn toàn biến mất, đồng tử đen giãn nở, và cánh tay của nàng rơi xuống.
Mộ Chung khóc không thành tiếng, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh bất động của Đình Chi.
"Không cần khóc. Rồi ngươi cũng sẽ sớm đoàn tụ với ả."
Tiếng da thịt bị xé toạc vang lên, tàn nhẫn và vô tình, giống như trái tim của Nguyệt Tử Ly bây giờ vậy.
Nàng lãnh khốc nhìn xuống hai thi thể nằm kề nhau ở dưới mũi chân mình, sau đó vung kiếm, máu trên lưỡi kiếm bay ra ngoài, trả lại sạch sẽ cho bảo kiếm của nàng.
Nguyệt Tử Ly rời khỏi động, lúc này ngoài trời đã tối mịt. Cánh rừng tĩnh lặng, thi thoảng chỉ có tiếng lá cây xào xạc vang lên kèm theo gió thoảng khoan khoái tựa như một khúc ru đưa người vào giấc ngủ an yên. Đôi chân của nàng nặng trĩu, nhưng lại giống như có lực mà hướng nàng đi đến một nơi vô định, so với mặt đất dưới kia càng lúc càng cao hơn.
Bước chân của nàng dừng lại trước một vực núi sâu thăm thẳm, đen như mực.
Nếu như từ độ cao này mà rớt xuống thì chỉ có một kết cục chờ đợi ở phía trước mà thôi.
Nhưng ở nơi này, nàng có cảm tưởng như, chỉ cần vươn tay lên cao liền sẽ nắm lấy được những tinh tú ở trên mảng trời đen kịt đó mà hái xuống, mân mê ở trong lòng bàn tay vậy.
Hàng mi dài của nàng run rẩy, để rồi sau đó rũ xuống chạm vào mí dưới, che lấp đôi phượng mâu xinh đẹp đã sớm mất đi vẻ tà mị doạ người, chỉ còn lại nỗi bi ai vô tận bị đè nén và tưởng như từ khoé mắt sẽ rơi xuống một giọt lệ hiếm có bất cứ lúc nào.
Một đoạn kí ức xưa cũ hiện lên trong tâm trí, xưa nhưng lại giống như mới chỉ xảy ra đây thôi, vì nó vẫn y nguyên và khắc sâu trong tâm khảm của nàng, dù muốn đến mấy cũng không cách nào quên được.
Ở một nơi vách núi tương tự như thế này, đã từng có hai hình bóng, kề bên nhau như hai linh hồn tìm thấy ở nhau niềm an ủi dành cho riêng mình. Một nam tử với cặp sừng dài ở trên đỉnh đầu sẽ thủ thỉ bên tai nữ tử băng lãnh những lời thầm kín, những cô độc và trăn trở mà hắn sẽ không bao giờ tiết lộ cho bất luận kẻ nào khác. Mà nữ tử cũng chẳng phản ứng gì đặc biệt, suốt buổi chỉ ậm ừ cho qua.
Dẫu là với thái độ dửng dưng vô tâm như vậy của nữ tử, nhưng nam nhân kia, từ đầu chí cuối cũng chỉ dành duy nhất một ánh mắt cho nàng ta. Mặc cho nàng cố ý phớt lờ nó.
Mải mê lạc vào trong mảnh vỡ kí ức hoài niệm và thê lương đó, Nguyệt Tử Ly đã không nhận ra, những sợi tóc đen của mình đã dần chuyển thành một màu trắng xoá như bông tuyết ngày đông chí.
"Ta xin lỗi..."
Cả một ngày nay, tất cả những gì nàng muốn nói, bất kể là với người thị nữ thời ấu thơ kia, hay là với tấm lưng vững chãi của nam tử ngốc nghếch đã hứng vào cơn mưa kiếm thay cho nàng, cũng chỉ gói gọn trong ba chữ này.
Mà có xin lỗi cả trăm, cả ngàn lần, thì quá khứ đã trôi qua vẫn chỉ là quá khứ. Không thể vãn hồi.
Cũng như hối hận của nàng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tiêu tan.
Nàng đã bị nguyền rủa mãi mãi, bởi chính tội lỗi của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...