Tình Mệnh [cổ Đại, Nữ Công, Ngược]

Xung quanh chỉ có độc nhất một màu trắng xoá.

Lâm Minh Dạ chợt nhận ra mình đang ở một khoảng không gian trống rỗng, ở phía trước lại không hề có điểm tận cùng. Hắn cảm giác mình so với khoảng không này thập phần nhỏ bé, tựa như một đốm chấm nhỏ vô nghĩa đơn độc trên một tờ giấy lớn. Không hiểu vì sao bỗng dưng chính mình lại xuất hiện ở chỗ này, hắn toan cất tiếng gọi. Nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng, vì chẳng biết phải gọi ai. Hắn rõ ràng, ở cõi vô định này chỉ có mỗi mình hắn mà thôi.

Tĩnh lặng kéo dài không lâu, từ đằng sau lưng hắn đột nhiên phát ra một vài tiếng bước chân. Không lẽ ở không gian trống rỗng trắng đến loá mắt này, ngoài hắn ra thật sự còn có ai khác nữa hay sao?

Lâm Minh Dạ xoay người lại, đôi mắt tinh tú kinh ngạc trừng lớn, tựa hồ không thể tin được bóng người ở trước mặt mình là vì lí gì mà tồn tại.

Và bẫng đi một cái chớp mắt, lần tiếp theo hắn mở lại tầm nhìn của mình, bao vây hắn từ mọi hướng là rất nhiều những thân ảnh, vừa có điểm xa lạ, nhưng lại thân thuộc đến lạ thường.

Những nam tử trong đủ loại trang phục khác nhau, kiểu tóc khác nhau ở trước mặt hắn đây là...?

"Là bản thân mình..."

Tất cả đều hướng đến hắn một loại ánh mắt hiền hoà, như thể bọn họ đều hiểu được trong đầu Lâm Minh Dạ hiện đang có suy nghĩ gì. Nhưng họ tuyệt nhiên không thốt ra một lời nào, chỉ đơn giản là đứng yên bất động nhìn hắn mà thôi.

Đây là 'hắn' của tất cả những cuộc đời trước đây. Là những hồn phách của hắn mà đáng lí ra đã phải tiêu tan ngay từ ban đầu.

Nhưng lại chỉ vì một nữ tử mà không khỏi lưu luyến trần thế.


Một hồi sau đó, những thân ảnh của bản thân hắn kia bỗng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn chừa lại một nam tử duy nhất. Hắc bào uy nghiêm, suối tóc đen dài buông xoã tuỳ ý, gương mặt thành thục từng trải, cặp mị nhãn đen nhánh câu dẫn chúng sinh, cùng với cặp sừng cong cong trên đỉnh đầu.

Đã có một thời hắn được gọi là Quỷ vương. Vương của quỷ tộc, ngự trong toà thành lạnh giá và u ám trên sơn đỉnh toàn là đá tảng gồ ghề. Bất cứ ai nghe danh cũng không hẹn mà khiếp đảm, chỉ hận không thể không biết đến hắn. Sương mù trong cặp mắt quỷ của hắn như một lớp hàng rào cấm đoán kẻ khác tiến lại gần, tưởng như có thể tồn tại vĩnh viễn, không bao giờ tan đi.

Nhưng đã có một nữ tử nọ xuất hiện, thay hắn thổi bay đi lớp sương mù lạnh lùng đó. Một nữ tử mà ngay từ lần đầu tiên chạm vào ánh mắt hờ hững của nàng, hắn đã biết lòng mình, không sớm thì muộn cũng sẽ đâm đầu hướng về phía nàng, bất kể chờ đợi ở phía trước chỉ là cái chết vĩnh cửu.

Và hắn đã làm thật. Hắn đã nguyện ý đánh đổi sinh mệnh duy nhất của mình để bảo hộ nàng ở trong vòng tay.

Cuối cùng cũng thấy được nàng rơi lệ vì mình, hắn xem như đó là món quà vô giá cuối cùng, chết đi cũng thật mãn nguyện rồi.

Nhưng Quỷ vương đã không biết, rằng nàng cũng đã đặt tính mạng của mình lên đài hiến tế, chỉ để kéo lại hồn phách vốn dĩ phải thất thoát của hắn. Chỉ để chứng kiến hắn quên đi nàng một lần nữa, lại một lần nữa, lại thêm một lần nữa...

Vì sao nàng lại phải tự làm khổ mình đến thế?

Những đoạn hồi ức rời rạc len lỏi vào trong tâm trí của Lâm Minh Dạ. Những hồi ức của tháng ngày hắn còn là Quỷ vương cô độc, còn nàng là thượng tiên cao quý thiên kiều bá mị từ trên thiên đình giáng xuống. Dẫu biết nàng nguy hiểm, nhưng chỉ có ở bên cạnh nàng, hắn mới thật sự cảm thấy mình đang sống.

Hốc mắt của hắn hơi nhức lên, sống mũi cay cay, hầu kết động đậy để nuốt trôi đi cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng. Bạc môi mím chặt lại, cật lực đè nén bản thân không được rơi lệ.


Nam nhân có cặp sừng ấy cũng chỉ cười mỉm, ánh mắt hiền từ mà thấu hiểu nhìn bộ dạng thảm thương của Lâm Minh Dạ. Sau đó, y bỗng bước tới, tiến lại gần hắn.

"Chỉ một chút thôi. Đến gặp nàng, gần gũi bên nàng, một lần này thôi..."

Y nói với hắn, nhưng cũng như là nói với chính linh hồn của mình. Lâm Minh Dạ ngẩn người, trước khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì thân thể của y đã tan biến.

Không, đó không phải là tan biến.

.
.

Nữ tử kiều diễm với đoá hoa sáng rực trên trán đờ đẫn như bị rút đi hồn phách, hai chân buông thõng xuống vách núi, đầu ngẩng lên trời, cặp mắt u tối không có tiêu cự, cũng chỉ là vì ở trên bầu trời có quá nhiều sao, nhưng chẳng có ngôi sao nào sẽ nguyện ý rơi xuống tay nàng. Nên nàng bất giác trở nên tuyệt vọng vì thứ ảo tưởng vụn vặt đó mà thôi.

Tinh tú ghét bỏ nàng. Những vì tinh tú sẽ không bao giờ có thể thuộc về nàng, và nàng cũng sẽ không bao giờ có thể chạm vào chúng.

Tí tách. Tí tách. Tí tách.

Những chiếc lá non hứng lấy những giọt mưa đầu tiên, trước khi trên trời đổ xuống một cơn mưa bất ngờ, như sương mù mà bao trùm lấy vạn vật cây cỏ. Những đám mây nặng trĩu mượn gió kéo đến, chẳng mấy chốc đã gần như che lấp đi vũ trụ đầy sao kia. Vầng trăng ẩn đằng sau chúng, ánh sáng mập mờ xuyên qua lớp mây tạo thành một quầng sáng có chút lạ lùng.


Nhưng nữ tử vẫn không có ý định gì là rời đi tìm nơi trú mưa. Nàng vẫn cứ treo mình bên vách núi sâu thăm thẳm hiểm nguy, hai chân hơi đung đưa theo giai điệu của một câu ca mà ngay cả nàng còn không nhớ được là mình đã học chúng từ khi nào. Nước mưa làm ướt sũng người nàng, xích y ngấm nước mà trở nên sậm màu, bám chặt vào những đường cong mềm mại trên thân thể, cùng với mái tóc màu trắng như tuyết ôm vào gò má của nàng. Nước mưa chảy dài trên gương mặt diễm lệ, chẳng biết là nó có hoà lẫn với một dòng nước mặn mà nào khác hay không. Bỉ ngạn hoa giữa mi tâm loé sáng càng lúc càng mãnh liệt, vậy mà nàng vẫn duy trì một nụ cười nhàn nhạt trên môi, tuyệt nhiên không để lộ bất cứ biểu cảm đau đớn nào.

Một vòng tay mang cỗ nhiệt ấm áp từ phía sau phủ quanh bả vai gầy của nữ tử. Hơi thở kia lướt qua gáy nàng, điềm nhiên chậm rãi, nhưng vẫn không hề che giấu đau lòng xót xa.

"Đại nhân, ngồi ở đây nguy hiểm, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."

Quay lại đằng sau, lọt vào mắt nàng là một nam tử dung mạo như hoạ, hai chiếc sừng màu đen hơi sần sùi, đôi con ngươi toả sáng như vì tinh tú khoá chặt lấy hình bóng của nàng, hàng mày kiếm nhíu lại không vui, nhưng trên bạc môi mỏng lại là một nụ cười hoà hoãn.

Trong một thoáng chốc, nàng bần thần, không biết chính mình nên có phản ứng như thế nào. Nếu như nói nàng đang nằm mộng, thì giấc mộng này cũng quá là thực tế rồi.

"Đại nhân, theo ta trở về đi." Nam tử kia lặp lại, giọng nói đượm buồn như đang khẩn cầu nàng.

"Ngươi là..."

Nguyệt Tử Ly ngây ngốc, trong đầu suy nghĩ nhất định là vì lời nguyền chết tiệt này đã khiến cho nàng gặp phải ảo giác rồi.

"Là ta, là thuộc hạ đây. Minh Dạ. Lâm Minh Dạ của ngài đây."

Ngay cả giọng nói ấy cũng chân thực đến nhộn nhạo. Nguyệt Tử Ly đưa tay lên chạm vào khuôn mặt không thay đổi của nam tử, cảm nhận được từng đường nét xinh đẹp mê người ấy, nơi đầu ngón tay tiếp xúc như có một ngọn lửa đốt lên, muốn bỏng mà rụt lại.

Thật là hắn sao?


Nếu như thật là hắn, vậy vì sao nàng lại có thể chạm vào hắn chứ? Thứ tình cảm của nàng đã quá sâu nặng rồi, đáng lí ra không thể nhìn hắn gần như thế này, không thể sờ loạn trên mặt hắn như thế này.

"Đại nhân, trở về trước đi đã. Y phục của ngài ướt hết cả rồi." Hắn cởi ra chiếc áo choàng dày đang mặc ở trên người, sau đó khoác lên vai nàng, cẩn thận bọc nàng vào trong cỗ nhiệt ấm áp và khô ráo hơn.

Nguyệt Tử Ly nhắm mắt, đầu gật gù mệt mỏi, quyết định không muốn xác thực hắn là hư ảnh hay là chân thật nữa. Là ảo hay thực, dù sao cũng chẳng còn quan trọng đối với nàng.

Nàng chỉ biết, hắn chính là đang ở đây với nàng rồi.

.
.

Từ ngọn núi ngoài rìa của Sơn Dĩ quốc trở về Bỉ Ngạn Cung ở Phượng Linh quốc không quá xa, nếu như vận khinh công liên tục thì sẽ chỉ mất hơn một canh giờ. Lâm Minh Dạ phi thân trong màn đêm, trên tay bế theo nữ tử tóc trắng vì kiệt quệ tinh thần lực mà đã thiếp đi mất. Vừa về đến Ly An Điện, kể từ khi chủ nhân vắng mặt mà đã được dỡ xuống trận pháp ảo ảnh, hai tỷ muội Bạch Sa Bạch Châu liền chạy tới gào khóc, vừa nước mắt nước mũi lấm lem vừa đổi cho nàng y phục mới. Hách Liên Mặc đang an tĩnh nghiên cứu y thư cũng bỏ dở mà lao đến bắt mạch cho nàng.

Mạch tượng của nàng lúc này đang hỗn độn, nhưng theo chiều hướng dịu lại dần. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền không còn vấn đề gì to tát. Chỉ có điều...

"Tóc của nàng... vĩnh viễn hoá màu bạc trắng rồi."

Hách Liên Mặc cầm lên một lọn tóc của Nguyệt Tử Ly, hai hàm răng cắn chặt, trông y như muốn khóc nấc lên vậy. Đó phải là thống khổ bực nào thì mới khiến cho nàng chỉ trong một đêm mà suối tóc đen lại biến thành màu tuyết trắng lạnh buốt chứ?

Khi đã yên tâm rằng Nguyệt Tử Ly không chịu ngoại thương nào, Hách Liên Mặc mới dời mắt khỏi người nàng mà chuyển lên người Lâm Minh Dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui