Tình Mệnh [cổ Đại, Nữ Công, Ngược]

"Chủ thượng, Thiên Đế cho triệu ngài đến Thiên cung." Một tiểu tiên nữ từ trên mây nhảy xuống, chạy tới tâu với một nữ tiên đang thả hồn ngắm hoa.

"Biết rồi, ta đến ngay." Nàng xoay người lại, để lộ một nhan sắc phong hoa tuyệt đại như muốn đoạt đi hơi thở của người khác. Từng cử chỉ nhấc tay nhấc chân, từng chuyển động nét mặt đều mang một vẻ thiên kiều bá mị, tao nhã tận cùng mà lại không khiến cho người ta cảm thấy bức bách. Phảng phất trên nàng lại có một loại khí tức cấm dục khó gần, cho nên mặc dù là nữ thượng tiên được nhiều người ái mộ nhất thiên giới, nhưng sóng vai bên cạnh nàng vẫn chẳng có ai.

Tự cổ chí kim, Thiên giới và Quỷ tộc vẫn luôn là hai thế lực đối đầu nhau, vì sự khác biệt giữa quan niệm sinh tử, khác biệt về cách thức tồn tại. Thiên giới lại luôn tin tưởng vào đạo lý của mình, cũng thành công đem truyền bá xuống hạ giới, trở thành tôn giáo chính thức của con người. Trong khi đó, Quỷ tộc hầu như phải hoạt động trong lén lút, đi theo tà đạo, nên cũng bị phần lớn nhân loại bài xích.

Tử Ly là một trong những vị thượng tiên nhất phẩm của triều đình, nhưng nói là tiên, nàng lại không bị nhiễm thất tình lục dục, nàng cũng không quan tâm đâu là chính đâu là tà. Nàng chính là loại được đặt đâu thì ngồi đó, không thắc mắc nhiều. Nàng không thích cùng với những tiên tử khác sinh hoạt vì cảm thấy bọn họ rất phiền toái, dưới nàng cũng không có nhiều thủ hạ, từ trước đến nay mọi nhiệm vụ giao tới Nguyệt phủ của nàng đều do chính nàng tự thân đảm nhiệm. Chính vì thế mà nàng vẫn thường bị nói là vô cảm, ngoại trừ vẻ đẹp kinh thiên động địa ra thì tính cách lại chẳng có gì thú vị cho cam. Thiên Đế cũng vì sự cá biệt này của nàng mà trọng dụng, hay phân phó cho nàng những nhiệm vụ khó nhằn mà mấy vị tiên khác nghe được cũng phải nhăn mày.

Nhiệm vụ lần này, Thiên Đế vẫn lựa chọn nàng thực hiện. Nhưng đó là loại nhiệm vụ nàng chưa bao giờ gặp qua, lúc nhận xong vẫn còn cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ. Nàng tạm thời rời thiên đình, lịch kiếp xuống nhân gian, sau đó dấn thân đi vào con đường tà phái. Mục đích của nàng, chính là trở thành người có thể tiếp cận Quỷ Vương, vương của Quỷ tộc.

Tuy là người của tà đạo, nhưng nàng lại cố tình hành động theo kiểu nửa chính nửa tà. Nàng giết rất nhiều quỷ, mà cũng cứu rất nhiều quỷ. Bỗng nhiên giữa nhân loại lại xuất hiện một kẻ quái dị như nàng, tin tức đó vang tới tai Quỷ vương, cũng khiến cho hắn không khỏi phải tò mò rốt cuộc nàng là loại nữ nhân gì. Cứ thế, nàng chơi trò mèo vờn chuột với Quỷ vương được mấy chục năm, cuối cùng thành công dụ được hắn phải ra mặt. 

Trong trí tưởng tượng của nàng, Quỷ vương hẳn là sẽ trông rất gớm ghiếc với cặp sừng thô kệch mọc ở trên đầu, da dẻ xám xịt, chảy xệ, sần sùi đầy mụn nhọt, cái mũi dài như yêu tinh, nói chung là đủ các thể loại sinh vật xấu xí nhất mà nàng từng gặp qua. Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với những gì nàng tự vẽ ra trong đầu, hắn lại phi thường, phi thường, phi thường mĩ. Đó là một loại mĩ nhan mà chỉ cần nhìn qua một lần là khắc ghi trong tâm khảm cả đời. Đẹp đến phi thực tế, đến nỗi tam quan của nàng tựa hồ bị hắn một phát đạp đổ, đặc biệt nhất là ở đôi mắt của hắn, chúng tựa như những vì tinh tú nổi bật giữa mảng trời đêm tối đen kịt, hồn ta không khỏi bị cuốn sâu vào nó. Nàng yêu thích cái đẹp, nàng thích ngắm hoa thơm, và vì thế, nàng cũng thưởng thức hắn. Chỉ là nàng không quên, hắn chính là thiên địch của nàng. Nàng khổ công dụ hắn lộ mặt cũng chỉ là để thực hiện nhiệm vụ mà thôi.

Bản thân nàng lúc đó để lại cho người khác ấn tượng là một nhân loại rất thú vị, trong nàng như cất giấu hàng ngàn hàng vạn điều bí ẩn, khiến người ta hận không thể mổ xẻ nàng ra mà tìm tòi nghiên cứu. Quỷ vương cũng ngỏ lời thu nạp nàng trở thành tay sai dưới trướng, nên nàng dần dần tự tin mình cũng có cái bản lĩnh thu hút người khác, đến cả hắn cũng bị nàng lừa gạt rồi.

Nàng an ổn nằm vùng trong lãnh thổ của hắn một thời gian dài. Hắn tin tưởng nàng, cấp cho nàng quyền hạn cao nhất, còn nàng lại lẳng lặng đem hết tất cả bí mật của hắn thu vào. Hắn nói, hắn chưa từng thổ lộ tâm sự trong lòng cho bất cứ ai, nhưng từ khi gặp nàng, hắn giống như cá gặp nước, không nhịn được mà muốn cùng nàng huyên thuyên. Mỗi lần hắn có chuyện gì buồn kể cho nàng, nàng đều nói vài ba câu an ủi, nhưng tâm nàng lại chẳng mảy may động đậy. Nàng vốn là thế, sinh ra lãnh khốc, vô dục vô cầu, nàng không có khái niệm tình cảm. Đổi lại là nàng, có khi nàng còn thích hợp làm Quỷ vương hơn cả hắn.

Mắt nhắm mắt mở, một ngàn năm liền qua. Thiên giới phát tín hiệu, bắt đầu tiến công. Với thân phận là gián điệp trà trộn vào Quỷ tộc, nàng đem thông tin thu thập được gửi cho thiên giới. Quỷ tộc vương vẫn luôn giữ kín nơi ẩn thân và yếu điểm cơ mật, là lí do mà Thiên giới giằng co mãi nhưng vẫn không thể nào đánh bại được thế lực Quỷ tộc hùng mạnh. Nhưng những gì tư mật nhất đều đã được Tử Ly thượng tiên khám phá ra, thiên giới gấp rút không chờ được nữa, quyết định tấn công.

Nhưng Tử Ly nàng, không hiểu vì sao, sau khi đem tư liệu mật gửi về, trong lòng luôn cảm thấy bứt rứt không vui. Nàng mất luôn cả khẩu vị, thần hồn lơ đãng như ở trên mây, khiến Quỷ vương thấy mà lo lắng cho nàng. Nàng cười khinh bỉ, nhủ thầm, nàng chính là kẻ phản bội lòng tin của hắn, hắn còn ngây thơ ở đây đi quan tâm nàng, chết là phải đạo. Nàng không nên có những cảm xúc như thế này, chúng sẽ chỉ khiến cho công việc của nàng bị cản trở mà thôi. Mỗi ngày nàng cứ tự thuyết phục mình, nàng thực thi nhiệm vụ, nghĩ gì cũng không được nghĩ nữa, nhưng cảm giác khó chịu trong nàng lại càng ngày càng lớn, không thể rũ bỏ. Nàng không làm sai chuyện gì cả!

Ngày đội quân thiên giới bay xuống chinh phạt quỷ vực cũng đã tới. Thiên giới biết được yếu điểm trí mạng của quỷ tộc nên rất nhanh đã đánh tới điện của hắn, chỉ cần xử lý nốt hắn, quỷ tộc sẽ chính thức được thanh trừng sạch sẽ. Bách tính dân thường thấu hiểu được mục đích cao cả của các chúng thần tiên mà không ngừng bái lạy ủng hộ hành động trừ ma diệt bạo.

Ngày hôm ấy, lãnh thổ quỷ tộc mưa lớn và nặng hạt, giọt mưa tạt vào mặt đau rát. Đội quân tiên - quỷ gặp nhau, vừa nhìn liền biết bên nào an, bên nào nguy. Đáng lí ra, ngay từ khoảnh khắc chúng tiên thiên giới ập xuống, nàng nên nhanh chóng gia nhập đội quân bọn họ mà tiến đánh quỷ tộc, nhưng không biết nàng bị ma xui quỷ khiến hay làm sao, nàng lại sát cánh bên Quỷ vương, chính mình lại đi đánh trả lại các tiên tử. Nàng chỉ nghĩ rằng nàng không muốn bị hắn phát hiện là gián điệp nên mới đi tới bước tận cùng, đành phải ra tay với đồng tiên.

Nhưng chuyện gì nên tới cũng sẽ phải tới. Thiên đế đích thân dẫn đầu cuộc chinh phạt, trông thấy nàng vẫn ở bên đội quân quỷ tộc thì cố ý cười lớn, khen thưởng nàng trước chúng quân.


"Tử Ly thượng tiên lập chiến công hiển hách, đóng góp to lớn nhất trong cuộc chinh phạt lần này, bổn đế có lòng khen ngợi dành cho ngươi, khi trở về nhất định sẽ trọng thưởng, thăng ngươi lên làm đầu lĩnh thượng tiên!"

Nàng nghe xong, đáng lẽ phải cảm thấy vui mừng vì không chỉ được thưởng mà còn được thăng cấp. Nhưng một chút vui vẻ nàng đều không thấy. Nàng muốn quay đầu lại nhìn biểu cảm trên mặt Quỷ vương, nhưng lại sợ hãi hắn hận nàng.

Lãnh tình vô cảm như nàng mà cũng sẽ có lúc sợ hãi như thế này sao? Vì cái gì mà nàng phải sợ? Hắn chính là thiên địch của nàng, nàng vẫn luôn muốn hắn chết.

"Tử Ly thượng tiên, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành xuất sắc, còn không mau quay trở lại đây nhập quân ta?" Thiên đế nhìn ra được bất thường trên mặt nàng, liền lên tiếng nhắc nhở.

Nàng đương nhiên là muốn quay về đó, nhưng chân nàng không thể động. Nàng đứng chết trân tại chỗ, như có một cỗ lực vô hình nào đó ngăn không cho nàng cử động.

"Tử Ly, ngươi muốn làm phản sao? Được lắm, thiên giới không thể chứa chấp loại tiên phản nghịch như ngươi. Sau khi giết xong Quỷ vương, ngươi sẽ bị trục xuất xuống hạ phàm, không còn là thượng tiên thiên đình nữa." Thiên đế lãnh đạm đưa ra mệnh lệnh. Hàng loạt mũi kiếm giương lên, chĩa thẳng về phía Quỷ vương. Một cái phất tay của thiên đế, những mũi kiếm như vũ bão lập tức lao đi.

"Không được...!" Lúc này, chân nàng lại giống như là tự có nhận thức mà di chuyển. Thân thể nhỏ gầy của nàng lao ra, chắn trước mặt Quỷ vương. Nàng muốn thay hắn đỡ kiếm. Nàng không muốn hắn chết!

Một tiếng động xuyên thủng da thịt, mắt nàng nhắm nghiền, tưởng mọi chuyện xong xuôi rồi, nhưng lúc nàng mở mắt ra, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn vững chắc ôm nàng vào lòng. Máu trào ra từ cơ thể của hắn, che lấp đi cả dung nhan mê người kia. Nàng thẫn thờ, miệng lắp bắp hai chữ vì sao. Vì sao hắn lại làm như thế? Vì sao hắn lại hi sinh tính mạng của mình để chắn kiếm cho nàng? Nàng mới là kẻ đáng chết. Nàng mới là người nên chết, không phải hắn...

"Tử Ly, thực ra, từ lâu ta đã biết nàng là gián điệp của thiên giới..."

"Ngươi đừng nói...! Ngươi đừng nói gì nữa...!" Nàng điên cuồng lắc đầu, không muốn cho hắn mở miệng.

"Chỉ là...ta không trách nàng lừa gạt ta...ta cố ý để nàng lừa...vì nếu nàng không lừa được ta, nàng sẽ bị xử tội chết...bởi vì..."

"Minh Dạ ngươi im đi, ngươi im đi cho ta...!!" Nàng không muốn nghe, không muốn nghe, nàng không đáng để nghe những lời đó từ hắn.

"Ta yêu nàng, Tử Ly..."

"Không...đừng mà..."


Đến lúc tắt thở, hắn vẫn là như thế, ôn nhuận như ngọc, nở một nụ cười ấm áp với nàng, hi vọng nàng thấy mà yên tâm, hắn chết đi cũng không đau, không khổ gì cả.

Chứng kiến một màn bi thương trước mắt, thiên đế cũng không quyết tuyệt tới nỗi đoạn nốt hơi thở của nàng. Quỷ vương đã chết rồi, như vậy là đủ. Y lệnh cho toàn quân trở về, chiêu cáo thiên hạ đã thắng trận vẻ vang, tà ma ác quỷ đã bị diệt trừ, bách tính từ nay đã có thể được sống yên ổn.

Nàng ôm xác hắn, thảm thiết gào khóc dưới cơn mưa lạnh buốt cắt da cắt thịt. Hắn không thể chết. Nàng không cho phép hắn chết!

Hồn phách của hắn bắt đầu phi tán, nàng dùng gần cạn chân khí của mình, níu lại một chút hồn của hắn. Sau đó, một đường phóng đi, nàng đem hắn đến một địa phương duy nhất có thể cứu được hắn.
.
.
.
"Tử Ly thượng tiên...nàng làm sao vậy?!"

Thấy nàng hôm nay lại đột nhiên đến âm phủ, trên tay còn ôm một xác chết nam tử đẫm máu, Diêm Vương kinh ngạc ngưng lại công việc của mình, gấp rút hỏi chuyện nàng.

"Diêm Vương, ta cầu xin ngươi, giúp ta cứu hắn...!" Nước mắt của nàng giàn dụa ứa ra khỏi hốc mắt đỏ hoe. Suốt một con đường dài từ nhân gian chạy xuống âm phủ, nàng vẫn không ngừng khóc. Cả một đời tiên tử cao cao tại thượng của nàng chưa từng đổ lệ vì ai. Diêm Vương biết nàng vô cảm như thế nào, vậy mà bây giờ lại còn vì một quỷ tộc mà khóc, lại còn lần đầu tiên nói ra hai chữ cầu xin với hắn. Diêm Vương không biết là nên mừng vì cuối cùng nàng cũng đã hiểu thất tình lục dục, hay là nên buồn bực vì người được nàng chân thành quan tâm lại không phải là hắn đây?

"Nàng chỉ còn giữ được một phần hồn của hắn ta thôi sao?"

"Hắn bị thiên giới giết, đã hồn phi phách tán rồi..."

"Hồn phách mà không đầy đủ, dù ta có là Diêm Vương cũng sẽ không thể hồi sinh được. Nàng biết rõ mà."

"Chắc chắn sẽ có cách khác! Diêm Vương đại nhân, ta xin ngươi, chỉ cần có phương pháp nào tồn tại, ta nguyện ý thử! Chỉ cần là hắn có thể sống lại, có thể như bình thường mà đầu thai, không phải hôi phi yên diệt, vĩnh viễn biến mất..."

Nàng đã khổ tâm hạ mình cầu hắn như vậy, Diêm Vương có muốn từ chối cũng không nỡ.


"Đúng như nàng nói, có một phương thức khác. Nhưng là, cái giá phải trả chính là quá đắt. Nàng liệu có chịu nổi hay không?"

"Ta chịu được! Ngươi mau nói, ta cần phải làm gì?" Nàng không còn muốn quan tâm nàng phải trả giá đắt như thế nào nữa. Nàng đáng bị như vậy. Nàng đáng chết đi cả ngàn lần để đền mạng cho hắn.

"Ta sẽ phân tán hồn phách của hắn đi khắp các thế giới. Nàng sẽ phải đầu thai vào những kiếp xuất hiện mảnh hồn của hắn, phải giúp hắn hoàn thành số mệnh ở kiếp đó. Nhiệm vụ thành công, ta sẽ thu thập được một mảnh hồn của hắn. Một hồn chỉ sống được một kiếp, thế cũng có nghĩa là nàng không có cơ hội để thất bại. Nhưng đồng thời, nàng phải hứng chịu một lời nguyền, coi như là cái giá phải trả vì nàng đã lựa chọn phương thức này để hồi sinh hắn. Lời nguyền hoa bỉ ngạn sẽ cho nàng một phần ký ức của tiền kiếp, chỉ dẫn nàng hoàn thành nhiệm vụ, còn có trao cho nàng quyền thế của một tinh linh bỉ ngạn, có khả năng phán quyết được ký ức ái tình của nhân loại. Nhưng, mỗi lần nàng gặp phải thứ gì đó khiến nàng liên tưởng tới khoảnh khắc hắn ta chết đi, tất cả những ký ức của các tiền kiếp đều cùng một lúc dồn dập tấn công tiềm thức của nàng, ép nàng tẩu hoả nhập ma. Nàng cũng không thể động tâm với hắn, vì nếu vậy, lục phủ ngũ tạng của nàng đều sẽ tự bạo. Nàng mà càng lún sâu vào tình cảm đó, tổn thương nàng phải chịu càng nhiều, không cẩn thận thì người chết sẽ là nàng."

Diêm Vương nói cho nàng đầy đủ những gì cần biết về phương thức hồi sinh, trong thâm tâm chỉ mong có thể nhìn thấy một tia lưỡng lự của nàng, nàng sẽ nhụt chí mà từ bỏ, không muốn làm nữa. Nhưng hắn đánh giá thấp nàng rồi. Hắn vừa dứt lời, nàng đã dứt khoát gật đầu đồng ý, thật sự không thể tìm ra một điểm nào là không bằng lòng ở nàng.

Vì hắn ta, nàng có thể đi xa tới mức như vậy hay sao?

Cố gắng đè nén lại chua xót, Diêm Vương bắn một đạo hồng quang, đem ấn ký của lời nguyền khắc vào giữa mi tâm của nàng. Ảo ảnh bỉ ngạn hoa nở rộ dưới chân, nàng đã được ban cho thần lực của bỉ ngạn tinh linh, mà lời nguyền cũng đã bắt đầu phát huy. Nàng bị chính thứ tình cảm của nàng dành cho quỷ vương phản phệ, nội tạng nàng vỡ ra, nôn ra máu. Diêm Vương không khống chế được tâm tình gấp gáp liền phóng xuống lay động vai nàng.

"Nàng ráng lên! Nàng không được chết! Một khi đã bước vào gian lộ này, nàng chắc chắn sẽ không chỉ tự bạo một lần, vì vậy, hãy trở thành cường giả trên những cường giả, cố gắng đừng để mình lại động tâm! Nếu ngay cả nàng cũng chết, ta...!"

"Ta hiểu rồi...ta sẽ cẩn thận..." Nàng lấy tay lau đi máu ở trên môi, ánh mắt nhạt nhoà cố tìm ra tiêu cự.

"Chỉ cần nàng kiên trì lịch qua 77 49 kiếp, thu thập đủ hồn phách của hắn ta, lúc đó nàng sẽ được giải phóng khỏi lời nguyền. Từ kiếp thứ 50, nàng sẽ lại có thể...ở bên hắn."

"Vậy là tốt rồi...tốt rồi..."

Nàng nhìn xuống thân xác nguội lạnh của quỷ vương, bàn tay run rẩy dịu dàng vuốt ve đường nét trên mặt hắn. "Không sao nữa rồi, ta nhất định sẽ mang ngươi trở về...!"

Diêm Vương cười khổ. Hắn vẫn luôn nhìn nàng lâu đến như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là không có được diễm phúc được nàng để mắt tới.

Nhiều lần hắn cũng muốn hỏi nàng, không thể là hắn được sao?
.
.
.
Và như thế, nàng luân hồi chuyển kiếp, dựa theo chỉ dẫn của ấn ký bỉ ngạn, nàng tìm kiếm những mảnh hồn của hắn, xem được vận mệnh của hắn, toàn lực đứng ở trong bóng tối hỗ trợ hắn. Nhưng kiếp nào nàng cũng không thể tránh khỏi bị tình yêu phản phệ. Như lần đầu tiên nàng và hắn gặp nhau, hắn sẽ lại yêu nàng, và sẽ lại khiến cho nàng yêu hắn. Vòng luân hồi luẩn quẩn dài dằng dẵng tựa như không hề có hồi kết, nàng tưởng mình sẽ chịu đựng không được bao lâu nữa. Ở kiếp nào nàng cũng sẽ giúp nhân loại quên đi nghiệt duyên mà đôi lúc, chính nàng cũng không nhịn được, muốn triệt để quên đi hắn, bỏ xuống được thống khổ. Nhưng cứ mỗi lần thấy được gương mặt vui vẻ của hắn, nàng lại tự nhắc nhở chính mình không thể cứ thế bỏ cuộc được.


Và cứ mỗi lần hắn hoàn thành vận mệnh, nàng sẽ tự li khai khỏi hắn. Đi thật xa, ép nàng quên đi hắn, cũng là để bảo toàn tính mạng của chính mình. Kết thúc một kiếp, lại có một kiếp mới mở ra. Nàng nên quen dần mới đúng. Nhưng xúc cảm này trong nàng lại quá mãnh liệt. Lúc nào cũng sẽ thật yêu hắn, rồi cũng sẽ thật đau khổ.

Gieo gió thì gặt bão thôi. Nhưng nàng không hối hận. Vì số phận đưa đẩy, khiến cho nàng gặp được hắn, nàng mới có thể thoát ra khỏi cái vỏ bọc lãnh tình của nàng.

Hắn chính là trân bảo của nàng, là giới hạn cuối cùng của nàng.

Vì hắn, nàng sẽ liều mạng làm tất cả.
.
.
.
"Cứ như thế, duyên nợ giữa ngươi và nàng kéo dài không dứt. Ngươi kéo duyên, nàng trả nợ. Trả xong rồi, nàng sẽ đi, nhưng ngươi kiếp này lại cứ ngoan cố kéo nàng trở lại thống khổ. Ngươi cũng biết đấy, vào những ngày mưa, nàng sẽ nhớ lại tất cả những ký ức bi hài đã trải qua cùng ngươi, nhớ lại khoảnh khắc nàng đã giết chết ngươi, chính là lần hối hận duy nhất của nàng. Mà kiếp này cũng là lần nàng sơ suất nhất vì đã không thể dứt khoát với ngươi."

Lâm Minh Dạ lặng lẽ mà khó khăn tiếp thu vào một lượng thông tin gần như là quá tải. Hắn tái mét, cổ họng khô khốc thốt không nên lời.

"...vậy đây là kiếp thứ mấy của nàng rồi..."

"40."

Hách Liên Mặc là đang nói, nàng đã phải hứng chịu tất cả ký ức của 41 kiếp nạn ập tới cùng một lúc vào những ngày mưa, và bởi vì nàng yêu hắn nên mới bị đả thương?

Hắn vậy mà...đã làm ra cái chuyện gì thế này?

"Vậy nên, bổn thần y khuyên ngươi, tốt nhất là nên để nàng yên. Nếu không, ngươi chính là người chịu trách nhiệm cho cái chết của nàng. Cũng may là nàng đã độ kiếp thành ma tôn, thể chất được cường hoá, sẽ không còn dễ chết như trước."

Lâm Minh Dạ cuối cùng cũng hiểu được, vì sao trong mắt nàng lại luôn luôn tồn tại một tầng sương mù ưu thương, vì sao trong từng lời nói của nàng đều hàm chứa ẩn ý mà trước kia hắn đã không tài nào nhận ra, vì sao nàng lại nhìn thấy hắn như nhìn thấy một người chết, vì sao nàng lại luôn trông giống như phải kịch liệt kìm nén một ham muốn nào đó.

Lần đầu tiên trong kiếp này, hắn khóc.



A/N: ta nghĩ là chương sau rất có khả năng sẽ là đại kết cục...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui