Tình Mê Pháp Lan Tây

Đại sảnh hoa lệ dị
thường trống trải, trừ bỏ Sở Lăng im lặng ngồi trên sô pha và Alex đứng
trước cửa sổ, chỉ có Arthur canh gác ở cửa, còn đám vệ sĩ đều thức thời
né ra ngoài.

Bầu không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không
thông này không biết đã kéo dài bao lâu, ngay cả Arthur kinh nghiệm
chiến đấu đầy mình cũng bắt đầu bất an ứa mồ hôi lạnh.

Alex rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Lăng, em không muốn nói gì sao?”

Sở Lăng vẫn im lặng như trước.

Alex siết chặt nắm tay, lại chậm rãi buông ra, rất nhanh sau đó lại siết
lại, sau đó lại buông ra, lồng ngực phập phồng không ngừng hít sâu, cố
gắng áp chế cơn lửa giận đang bùng cháy điên cuồng trong lòng, cuối cùng bước tới, đứng trước mặt Sở Lăng, từ trên cao nhìn hắn, lạnh lùng nói:
“Em không định nói cho tôi một lí do nào sao?”


Sở Lăng vẫn im lặng, cũng không ngẩng đầu.

Âm thanh Alex lạnh như băng: “Buổi tối hôm trước chúng ta còn nằm chung
giường thành thật nói chuyện với nhau suốt đêm, em thậm chí còn phá lệ
đùa giỡn với tôi, tôi ngây thơ nghĩ rằng tất cả những gì em nói với ta
lúc đó đều là sự thật, vì cái gì trong nháy mắt em có thể quên hết tất
cả mọi chuyện không chút nào lưu luyến bỏ trốn? Mà tôi lại như một tên
ngốc ảo tưởng em đã bắt đầu chấp nhận tình cảm của mình. Nhưng kết quả
thế nào? Nhiệt tình của tôi đổi được gì? Em phản bội trốn đi! Em muốn
đáp lại tình cảm của tôi dành cho em như vậy sao?

Alex dường như
gào thét trước mặt Sở Lăng trút hết phẫn nộ và đau xót trong lòng mình,
anh quả thực không thể chấp nhận chuyện này, không thể tin được Sở Lăng
lại muốn bỏ trốn, ngay lúc anh nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người bắt
đầu có tiến triển lại là lúc Sở Lăng chuẩn bị phản bội anh.

Sở
Lăng lại trầm mặc một chút, cuối cùng lên tiếng, âm thanh của hắn vẫn
trong trẻo dễ nghe nhưng lại lạnh lùng vô tình như trước: “Tôi không có
phản bội anh.”

Alex nhíu mày hỏi: “Em nói cái gì?”

Sở Lăng chậm rãi từ sô pha đứng dậy, đối diện với Alex, bình tĩnh nói: “Tôi
chưa bao giờ hứa hẹn gì với anh, tới bây giờ cũng không thuộc về anh,
anh dựa vào cái gì chỉ trích tôi phản bội?”

Lửa giận trong nháy
mắt bừng cháy trong mắt Alex, trong đầu dường như “oanh” một tiếng, một
chút lí trí còn sót lại tức khắc bị thổi bay ra ngoài.


Alex trong phút chốc siết chặt hai nắm tay, cắn răng nói: “Thì ra là thế. Được, em thực sự rất tàn nhẫn. Nếu từ đầu đến cuối đều do tôi tình nguyện tự
mình đa tình, tôi đây nên thành thật xin lỗi em về điều đó, tôi cũng nên thành tâm cầu xin em tha thứ phải không? Tha thứ tôi bởi vì quá yêu em
nên đem tới cho em nhiều phiền phức như vậy? Em thấy tôi vì em thần hồn
điên đảo, nhìn tôi vì muốn em vui vẻ mà nghĩ trăm phương nghìn kế trong
lòng rất đắc ý có phải hay không? Là em khiến tôi trở thành một đứa ngốc một lòng muốn đuổi theo tình yêu chân thực, em cũng không phải cao thủ
bình thường, tôi công nhận em…. em thực con mẹ nó rất giỏi!”

Alex nghiến răng nghiến lợi âm thanh kiềm không được có chút run rẩy, cơn
giận trong cơ thể đã bốc cao tới tận trời, nghiêm mặt từng bước tới gần
Sở Lăng.

Sở Lăng hít sâu, ép buộc chính mình đứng yên, ép buộc
chính mình ngẩng đầu đối diện ánh mắt dường như muốn phun ra lửa của
Alex.

Ray đúng lúc này chạy trở về, thở hổn hển chạy vào đại sảnh.

Trời biết được lúc này Ray lo lắng bao nhiêu, trả lại phi cơ cho Kurt Bahan, ngay cả nói vài câu khách sáo với ông cũng không kịp phải thực mạng
chạy trở về, chỉ sợ về trễ một bước Alex sẽ làm ra chuyện gì mất lí trí, mãi đến khi thấy Alex đang đứng cùng với Sở Lăng trong đại sảnh, gánh
nặng trong lòng anh mới được giải khai, vỗ vỗ ngực, lập tức thở hổn hển, tốt, Jason còn không bị Alex xé thành mảnh nhỏ.

Alex duỗi tay

bắt cấy cằm Sở Lăng, đôi lam mâu tức giận như điên nhìn thẳng vào đôi
tinh mâu xinh đẹp nhưng lại vô tình, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh tàn nhẫn, âm thanh phát ra khàn đục: “Em đã khinh thường tình yêu
của tôi như vậy, tôi cũng không nên quá câu nệ nữa, trong mắt em đại
khái cũng chỉ là một trò đùa đi? Xem ra tôi chỉ có thể xin vị trí trứ
hai?”

Alex nghiêng người gần sát Sở Lăng, trong khoảng cách cực
gần nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Nếu em đã kiêng quyết không muốn làm người yêu của tôi, vậy thì làm bạn giường đi, đối với tôi mà nói bạn giường
chỉ khác biệt là không cần thương tiếc và tôn trọng mà thôi.”

Alex nhìn thấy sắc mặt Sở Lăng trong nháy mắt trắng bệch, càng cảm nhận được sự sung sướng khi trả thù, cười lạnh trên tay càng tăng thêm sức, nhìn
Sở Lăng đau đớn nhíu mày: “Không phải lúc nào em cũng muốn né tránh tôi
sao? Bây giờ tôi nói cho em biết, em vĩnh viễn không còn cơ hội này, bởi vì tôi đã nghĩ ra một biện pháp rất tốt có thể giữ em lại, phải làm cho em không thể xuống được giường.”

Sở Lăng lập tức khiếp sợ mở to
hai mắt, Ray và Arthur cũng kiềm không được hít một hơi khí lạnh, còn
chưa kịp phản ứng, Alex đã túm Sở Lăng kéo lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận