Tình Mê Pháp Lan Tây

Ray đứng trong phòng
im lặng suy nghĩ, Sở Lăng rốt cuộc có thể trốn ở đâu, chính mình vẫn
luôn canh giữ dưới lầu, tuyệt đối không thể có thứ gì qua mắt được mình
mà bay mất, có phải cậu ta đi qua phòng khác không? Tỷ như đến thư phòng sát bên xem sách? Dù sao Alex cùng không có nói nhốt cậu ta trong phòng không cho ra ngoài.

Ray xoay người, định sang các phòng khác tìm kiếm một chút, bổng nhiên nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ mở ra một cánh,
anh bèn đi đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn nhìn xung quanh một
chút, ánh mắt bất ngờ tập trung vào một chỗ, khóe môi cong lên tươi
cười, bởi vì anh đã phát hiện ra Sở Lăng.

Dưới lầu có một góc cây đa cổ thụ lớn, Sở Lăng đang ngồi ôm gối trên đỉnh một pho trượng gấu
khổng lồ kế bên, ánh mắt nhìn về phía xa.

Ray đánh giá vị trí cây đại thụ một chút, tán cây vừa vặn không xa cửa sổ lầu ba cho lắm, mà
khoảng các bức tượng đến cây đại thụ cũng không quá xa, với thân thủ
linh hoạt của Sở Lăng, từ cửa sổ trở mình phóng qua cây đại thụ, sau đó
lại nhảy qua pho tượng cũng không phải việc gì khó, mà quan trọng hơn,

cả đám thủ vệ hoa viên lại không có ai phát giác ra.

Ray nén
xuống tức giận vừa cười vừa nghĩ: “Khó trách Alex lại luôn oán trách
những tên thủ hạ đều là ngu ngốc, thậm chí ngay cả chính mình cũng bắt
đầu hoài nghi không phải chính mình lại huấn luyện ra một đám ngu ngốc
vậy chứ.”

Ray lấy điện thoạt ra, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười xấu
xa, dùng khẩu khí uể oải nói: “Này, Alex, có chuyện tôi phải nói cho anh biết, Jason cậu ta…cậu ta vừa mới từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống.”

“Cái gì?” Điện thoại di động lập tức truyền ra một tiếng rống to, rung động
ghê gớm khiến Ray lập tức vươn tay đưa điện thoại ra xa, miễn cho lỗ tai chính mình bị chấn động đến điếc.

Di động lại tiếp tục truyền ra tiếng rống giận dữ của Alex: “Ray, Ray, anh nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ray cười trộm một lần nữa mới đưa điện thoại đến bên tai, trong lúc trong
lòng Alex nóng như lửa đốt chậm rãi nói: “Alex, anh từ khi nào trở nên
nôn nóng như vậy? Tôi còn chưa nói xong mà. Đúng là Alex nhảy ra khỏi
cửa sổ, bất quá cậu ta đu lên cây đại thụ sau đó lại nhảy lên đỉnh pho
tượng cạnh đó, hiện tại còn đang ngồi trên đó ngắm cảnh.”

Đầu kia điện thoạt chợt xuất hiện một trận im lặng, một hồi lâu sau mới vang
lên âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Alex: “Ray, tên chết tiệt này,
anh định hù chết tôi sao?”

Ray cố nén cười nói: “Alex, chuyện này không trách tôi được, ai bảo anh không chịu nghe tôi nói xong đã phát hỏa?”

Alex hừ lạnh: “Anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu Lăng có mảy may bất trắc, tôi nhất định sẽ làm thịt anh.”


Ray cố ý thở dài: “Tôi từ trước đến giờ sao lại không phát hiện ra anh là
một người trọng sắc khinh bạn nhỉ?” Không đợi Alex tiếp tục phát hỏa
liền nói ngay: “Alex, có muốn tôi bắt Jason trở lại phòng không?”

Alex than nhỏ: “Ray, Lăng không phải tù binh, chỉ cần em ấy không rời khỏi trang viên là được, anh chỉ cần ở gần đó thôi.”

“Anh nói chỉ cần ở trang viên, cậu ta muốn đi đâu, muốn làm gì cũng được sao?”

“Đương nhiên, bất quá tuyệt đối không được để em ấy bước khỏi cổng một bước.”

Ray có chút tò mò nói: “Nếu cậu ta muốn vào thư phòng của anh thăm dò số hồ sơ tuyệt mật thì sao? Cũng không muốn tôi ngăn cản sao?”

Alex cười nhẹ một chút nói: “Mật mã máy tính của tôi em ấy đã sớm biết, anh nói xem có cần phải đi ngăn cản em ấy không?”

Ray không khỏi ngạc nhiên, bên kia Alex đã tắt máy chấm dứt cuộc trò chuyện.

Ray lắc đầu thở dài, cất điện thoại vào túi, lẩm bẩm nói: “Alex cũng quá
dung túng Jason đi? Nếu một ngày nào đó Jason muốn trở mặt, chỉ sợ không chỉ tổ chức Hắc Diễm khó tránh khỏi kiếp nạn, ngay cả những người ở đây có lẽ cũng chết không có chỗ chôn.”

Ray cong chân bước lên nhàn
nhã ngồi trên cửa sổ, nhìn Sở Lăng vẫn còn ngồi im như tượng, khó hỉu

lẩm bẩm: “Bên kia rốt cuộc có cái gì đẹp a?”

Không biết qua bao lâu, bầu trời bắt đầu kéo mây đen, sắc trời dần dần trở nên u ám.

Ray ngẩng đầu nhìn bầu trời, ít phút nữa sẽ đổ mưa, lại nhìn đến Sở Lăng vẫn ngồi im không hề nhúc nhích trên pho tượng.

Ray từ trên cửa sổ nhảy xuống, hướng ngoài cửa sổ kêu lớn: “Jason, Jason.”

Sở Lăng hình như không hề nghe thấy, ngay cả đầu cũng không hề quay lại một chút.

Ray nhìn lên nhánh cây đại thụ, nhún người nhảy lên cửa sổ, dùng sức nhảy
về phía cây đại thụ bắt lấy nhánh cây đang lay động, nhanh nhẹn trèo từ
trên cây xuống đất, đứng ở phía dưới pho tượng, ngẩng đầu lên kêu:
“Jason, trời sắp mưa rồi, mau trở vào nhà thôi.”

Sở Lăng vẫn như trước vòng tay ôm đầu gối, mắt nhìn về phía xa, căn bản không thèm để ý đến Ray.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận