Tình Mê Pháp Lan Tây

Đám vệ sĩ đối mặt
với tình huống này cũng cứng họng không biết làm sao, đang do dự không
biết có nên bước tới ngăn cản cuộc chiến đang diễn ra hay không thì bỗng nhiên nghe được một âm thanh lãnh khốc như truyền từ địa ngục: “Eve,
Emma hai người các cô muốn chết sao?”

Ngoại trừ Sở Lăng, tất cả
mọi người đều giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Alex đang đứng trong
đại sảnh, đúng lúc này Ray và Arthur cũng vừa vặn từ bên ngoài quay trở
lại.

Eve và Emma nhìn thấy Alex nghiêm khắc lạnh băng chậm rãi bước đến gần, nhất thời sợ hãi, kinh hoàng nói: “Alex…”

“Em…chúng em chỉ là…”

Alex bước tới bên cạnh Sở Lăng, thoáng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ không khỏi cảm thấy đau lòng, ngọn lửa giận trong
lòng càng dâng cao hơn, lãnh khốc liếc nhìn hai người tình nhân đã trở
thành quá khứ, trầm giọng nói: “Hai con đàn bà này quả thực chán sống.”

Hai cô gái bị sát khí tỏa ra từ đôi mắt xanh biếc kia làm sợ đến mức kinh
hồn bạt vía, không ngừng lui về phía sau, run rẩy nói: “Alex…em xin

lỗi…”

Ray cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Alex, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Alex không rảnh trả lời Ray, quay sang ôn nhu nói với Sở Lăng: “Lăng, đừng tức giận, bọn họ chỉ ăn nói vớ vẩn.”

Sở Lăng lạnh lùng liếc ánh mắt về phía Alex.

Alex đối mặt với Sở Lăng thì hoàn toàn vất bỏ vẻ lãnh khốc khiến ngưới khác
cảm thấy run rẩy sợ hãi, ngọn lửa giận trong ánh mắt cũng được thay thế
bằng đau lòng cùng lo lắng, không hề để ý đến ánh mắt mọi người đang
chăm chú quan sát mà kéo tay cậu, nói: “Lăng, tôi sẽ trừng phạt hai
người này, em đừng tức giận được không.”

Giọng nói vô cùng ôn nhu gần như là khẩn cầu của Alex làm tất cả mọi người trong đại sảnh hít
vào một ngụm lãnh khí, hai cô gái kia lại càng mở to mắt không dám tin.
Cho dù trước đây Alex có nhiều tình nhân, nhưng chưa bao giờ thấy anh có một chút dịu dàng với ai, trừ bỏ lãnh khốc căn bản chưa có ai dám hi
vọng chiếm được một chút thương tiếc từ anh. Ray tuy sớm tiếp nhận sự
thật Alex yêu Sở Lăng, nhưng đối mặt với tình cảnh này cũng bị kích động không ít.

Sở Lăng lạnh lùng nghiên người, gắng sức gạt tay Alex ra.

Alex lại bắt lấy tay cậu: “Lăng, nếu em thật sự tức giận, chỉ cần mở miệng một tiếng, tôi lập tức giết bọn họ.”

Hai người kia nghe thấy vậy sợ tới mức hai chân mềm nhũn suýt chút ngã khụy xuống, Alex lãnh khốc vô tình là chuyện rõ như ban ngày, nhưng chẳng lẽ anh thực sự vì một nam nhân mà giết chết hai tình nhân mình từng nuông
chiều sao?

Sở Lăng lần thứ hai cố gắng vung tay Alex ra, lùi về
sau hai bước, ngọn lửa giận trong con ngươi đen mãnh liệt bùng cháy,
gương mặt càng lúc càng tái nhợt biểu hiện được cậu có bao nhiêu xấu hổ
và tức giận, phẫn nộ đánh thẳng vào trái tim và tâm trí luôn lãnh tỉnh
của cậu khiến cậu kiềm chế không được mà run rẩy.

Alex lo lắng nói: “Lăng, đừng như vậy, bình tỉnh một chút?” Vừa nói vừa tiến lên từng bước kéo Sở Lăng lại.

Sở Lăng nhanh chóng gạt tay Alex ra, cắn răng dùng tiếng Trung nói: “Anh

là một tên khốn khiếp! Mà tôi trong lúc bị anh lăng nhục không tự kết
liễu, tôi cũng chính là một tên khốn!” Sau đó đột ngột xoay người chạy
lên hướng cầu thang.Alex chợt cảm thấy hốt hoảng, kêu lớn: “Lăng, đừng
làm chuyện điên rồ!” Bước nhanh tới kéo cậu lại.

Sở Lăng linh
hoạt lách khỏi tay Alex, sau đó xoay người không chút lưu tình đánh một
quyền lên bụng anh, Alex không hề đề phòng, bị trúng một quyền này khiến anh thối lui về sau hai ba bước, khom lưng, hai tay ôm bụng kiềm nén
cơn đau.

Mọi người trong đại sảnh giống như bị chết điếng, hai
mắt trợn tròn, há to miệng, ai cũng không dám tin những gì mình vừa
thấy, không thể tin được chính mình lại có ngày may mắn nhìn thấy cảnh
vị Boss quyền lực tối cao của Hắc Diễm đế quốc bị đánh. Mặc dù bọn họ
biết Alex bị Sở Lăng cuốn hút, nhưng hành động của Sở Lăng đặc biệt kinh người, Alex luôn lãnh khốc còn có thể nhịn cậu nữa sao? Hay sẽ tức giận mà giết chết cậu?

Trong cơn tức giận, Sở Lăng hoàn toàn hành
động theo bản năng, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Alex tràn ngập đau đớn
thống khổ cũng khẽ nhíu mày, nhưng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một
cái rồi xoay người tiếp tục đi về hướng cầu thang.

Alex thở sâu,
cố chịu cơn đau nhức, đứng thẳng dậy đuổi theo hai bước: “Lăng, nghe tôi nói đi, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì điên rồ.”


Sở Lăng đã
bước đến giữa cầu thang, bổng nhiên lạnh lùng xoay người nói: “Anh sợ
tôi tự sát sao? Yên tâm, trước khi giết anh, tôi sẽ không chết.” Sau đó
quay người tiếp tục bước nhanh lên lầu.

Alex nhìn bóng Sở Lăng biến mất ở cầu thang, chân mày mới nhíu chặt lại, tay ôm chặt phần bụng vẫn còn đang rất đau đớn.

Lúc này Ray mới tiến lại hỏi: “Alex, anh không sao chứ?”

Alex thở dốc một hơi, cắn răng nói: “Đáng chết, một quyền của Lăng thực sự rất mạnh.”

Ray lắc đầu cười: “Alex, đây là lần đầu tiên trong đời anh bị đánh, tôi cũng thật may mắn mới được nhìn thấy a.”

Alex liếc Ray một cái, xoay người lại, gương mặt tuấn tú đã khôi phục lãnh
khốc ác liệt, trong đôi ngươi xanh biếc dần dần xuất hiện ngọn lửa tức
giận, lạnh lùng nói: “Eve, Emma, thừa dịp tôi còn chưa đổi ý, lập tức
cút khỏi tầm mắt tôi! Tốt nhất nên cầu nguyện không bao giờ gặp lại, nếu còn để tôi thấy các ngươi xuất hiện trước mắt, thì đó chính là ngày
chết!”

Eve và Emma đã sợ tới mức căn bản không thể nói nên lời, nhanh chóng đỡ nhau lảo đảo chạy ra khỏi đại sảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận