Tam phụ bình bản được xuất bản vào cuối mùa đông năm Khang Hy thứ ba mươi hai, đây lẽ ra là năm thứ bốn mươi lăm của tôi trên dương thế. Đó là một thành công lớn lao và ngay thức thì. Trước sự ngạc nhiên và niềm vui không ngượng ngập của tôi, tên tôi, và tên những người chị em chung chồng với tôi, trở nên nổi tiếng khắp đất nước.
Các nhà sưu tập như cha tôi săn lùng cuốn sách như thứ gì đó độc đáo và đặc biệt. Các thư viện mua nó cho giá sách của mình. Nó đi vào các gia đình quyền quý, được những người phụ nữ ở đó đọc đi đọc lại. Họ khóc trước nỗi cô đơn và sự thấu hiểu của tôi. Họ khóc cho những tác phẩm của chính họ bị thất lạc, bị đốt hay bị lãng quên.
Họ thở dài vì những điều mà họ ước gì mình đã viết, về tình yêu khi mùa xuân đến và về cảm giác tiếc nuối khi thu về. Gần như ngay sau đó, những người chồng, anh em trai và con trai họ cũng cầm cuốn sách lên đọc. Cách hiểu và trải nghiệm của họ về nó hoàn toàn khác. Điều gì có thể khiến một người đàn ông thấy mình đàn ông hơn là ý nghĩ rằng tác phẩm của một người đàn ông khác đã thu hút và thôi miên phụ nữ, không chỉ ba chúng tôi mà tất cả những thiếu nữ tương tư, tới mức chúng tôi tuyệt thực, gầy mòn đi mà chết? Nó khiến họ cảm thấy mình mạnh mẽ, cao thượng và giúp họ phục hồi thêm nam tính đã mất.
Tết đến, Nghi cùng mọi người trong nhà dọn dẹp, làm đồ cúng và thanh toán nợ nần nhưng tôi có thể thấy tâm trí nó vẫn ở đâu đấy. Ngay khi những viẹc đó được hoàn thành, nó gấp gáp đi qua trang viên để tới căn phòng giữ hình nhân của tôi. Nó vào phòng, do dự một chút rồi thò tay vào trong váy lấy ra con dao, một vật cấm kỵ trong những ngày sắp đến năm mới, rồi quỳ xuống cạnh hình nhân.
Tôi sửng sốt quan sát khi nó cắt rời khuôn mặt hình nhân ra. Sau đó, nó cởi bỏ y phục của hình nhân, xếp thành một chồng ngăn nắp rồi cẩn thận mổ phanh bụng con rối ấy ra. Xúc cảm trong tôi xáo trộn, tôi không nghĩ ra tại sao nó lại muốn hủy hoại hình nhân của tôi, và Nhân sẽ giận dữ khi chàng phát hiện được, song nếu nó lấy bài vị của tôi ra thì nó sẽ thấy thứ còn thiếu.
Tôi lởn vởn bên cạnh nó với niềm hy vọng dâng trào. Nghi thò tay vào bên trong hình nhân rút bài vị ra. Nó mau chóng quét sạch rơm và rời căn phòng cùng tấm bài vị và gương mặt tô vẽ của tôi. Nhưng nó không thực sự nhìn vào tấm bài vị. Nó bước xuống khỏi hành lang, vào vườn rồi đi tới chỗ cây mai nơi tôi ở.
Nó đặt bài vị trên mặt đất rồi trở lại phòng mình. Nó quay ra với một chiếc bàn nhỏ. Rồi nó lại bỏ đi. Lần này nó trở lại cùng một ấn phẩm Tam phụ bình bản, một chiếc bình và vài món đồ khác. Nghi đặt bài vị và chân dung tôi lên bàn, thắp nến dâng cúng quyển Tam phụ bình bản, trái cây và rượu.
Và thế là nó đã thờ tôi như một vị tổ tiên. Ý tôi muốn nói là, tôi nghĩ nó thờ tôi như một vị tổ tiên. Nhân xuất hiện trên ban công và thấy vợ đang cầu khấn. “Nàng đang làm gì vậy?” chàng gọi với xuống chỗ nó. “Tết đến rồi. Chúng ta đã thờ cúng các vị tổ tiên trong gia tộc.
Em muốn gửi lời cảm tạ tới Lệ Nương. Hãy nghĩ xem nàng đã gợi cảm hứng cho em... và những người vợ khác của chàng như thế nào.” Chàng cười trước suy nghĩ giản đơn của nó. “Nàng không thể thờ cúng một nhân vật tưởng tượng.” Nó nổi giận. “Linh hồn của vũ trụ cư ngụ bên trong vạn vật.
Ngay cả một hòn đá cũng có thể làm nhà cho một con vật; ngay cả một cái cây cũng có thể làm chỗ ở cho một linh hồn.” “Nhưng chính Thang Hiền Tổ nói rằng Lệ Nương chưa bao giờ tồn tại. Vậy tại sao nàng lại thờ cúng nàng ấy?” “Làm sao chàng hay em có thể xét đoán rằng Lệ Nương có tồn tại hay không?” Đang là ngày Tất Niên, là lúc không nên xảy ra tranh cãi, vì sợ điều đó làm phiền lòng các vị tổ tiên nên chàng nhượng bộ.
“Nàng nói phải. Ta sai rồi. Giờ hãy lên đây cùng ta uống trà. Ta muốn đọc cho nàng nghe hôm nay ta đã viết gì.” Chàng ở quá xa nên không nhìn thấy khuôn mặt tô vẽ của tôi trên tờ giấy hay những chữ khắc trên bài vị của tôi, và chàng cũng không hỏi xem nó đã lấy những vật ấy ở đâu để thế thân cho Lệ Nương.
Sau đó, Nghi trở lại cây mai để cất dọn những thứ nó mang ra. Tôi buồn bã nhìn khi Nghi cẩn thận khâu bài vị của tôi trở lại bên trong hình nhân, vận y phục cho nó và sắp đặt khuôn mặt bằng giấy để nó trông đúng như trước nghi lễ. Tôi cố gắng chống lại nỗi thất vọng của mình, nhưng tôi... lại bị hủy hoại.
Đã đến lúc để nó biết về tôi. Tôi là người đã giúp nó chứ không phải Lệ Nương. Tôi nhớ điều Nghi đã viết trên lề cuốn sách: Bóng ma chỉ là một giấc mộng và giấc mộng chẳng là gì ngoài một bóng ma. Cảm nghĩ này thuyết phục tôi rằng cách duy nhất để tôi không làm nó sợ là gặp nó trong mộng.
Đêm đó, ngay khi Nghi ngủ thiếp đi và bắt đầu lang thang, tôi bước vào khu vườn trong mơ của nó, tôi nhận ra ngay lập tức, đó chính là khu vườn của Lệ Nương. Hoa mẫu đơn nở khắp xung quanh tôi. Tôi bước tới Mẫu Đơn Đình và chờ đợi. Khi Nghi tới và tôi để mình lộ diện, nó không hét lên hay bỏ chạy.
Trong mắt nó, tôi xinh đẹp đến sững sờ. “Nàng có phải là Lệ Nương không?” nó hỏi. Tôi mỉm cười với nó, nhưng trước khi tôi nói với nó mình là ai thì một hình bóng khác xuất hiện. Đó là Nhân. Chúng tôi chưa gặp nhau theo cách này kể từ khi tôi mới chết. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm không nói nên lời, choáng ngợp cảm xúc.
Cứ như thể vừa mới đây thôi. Tình yêu tôi dành cho chàng tràn ngập không gian xung quanh. Nhưng Nghi ở đó nên tôi ngập ngừng không thể nói điều gì. Chàng cũng quá phân vân không thể nói gì, nhưng mắt chàng tràn ngập tình yêu. Tôi hái một nhành mai trao cho chàng. Nhớ giấc mộng của Lệ Nương đã kết thúc như thế nào, tôi xoáy người một cái, hất tung tất cả những cánh hoa trong vườn rồi để chúng đổ xuống Nhân và Nghi.
Đêm mai, tôi sẽ lại vào giấc mộng của Nghi. Tôi sẽ sẵn sàng nếu Nhân đến và khi Nhân đến, tôi sẽ tìm được lời để nói với chàng... Ở cõi trần gian, Nhân tỉnh giấc. Bên cạnh chàng, hơi thở Nghi dồn dập và lại dồn dập. Chàng lay vai nó. “Dậy đi! Dậy đi!” Nghi mở mắt, nhưng trước khi chàng có thể nói gì, nó đã vội vã kể với chàng giấc mộng của mình.
“Em đã bảo với chàng Lệ Nương tồn tại mà,” nó sung sướng nói. “Ta vừa có một giấc mơ giống hệt như vậy,” chàng bảo. “Nhưng đó không phải là Lệ Nương.” Chàng chộp lấy tay nó và nài nỉ, “Nàng đã lấy bài vị ở đâu để dùng trong buổi lễ hôm qua?” Nó lắc đầu và cố giật tay mình ra nhưng chàng nắm rất chặt.
“Ta sẽ không cáu đâu,” chàng bảo. “Nàng nói đi.” “Em không lấy trên bàn thờ gia tiên,” nó dịu dàng thừa nhận. “Đó không phải là một người thím hay là...” “Nghi, làm ơn nói cho ta đi!” “Em muốn dùng bài vị của người mà em nghĩ sẽ đại diện cho Lệ Nương và bệnh tương tư của nàng.” Thấy xúc cảm mãnh liệt của chàng, Nghi cắn môi.
Rồi cuối cùng nó thú nhận. “Em lấy bài vị từ chị Mẫu Đơn của chàng, nhưng em trả lại rồi. Đừng giận em.” “Người trong giấc mộng của nàng là Mẫu Đơn,” chàng nói, mau chóng ra khỏi giường và chộp lấy áo choàng. “Nàng đã gọi cô ấy đến với nàng.” “Phu quân ơi...” “Ta đang bảo nàng rằng đó là cô ấy.
Cô ấy không thể đến thăm nàng như thế nếu cô ấy được thờ trong từ đường. Cô ấy phải là...” Nghi dợm trở dậy. “Hãy ở lại đây,” chàng ra lệnh. Không nói một lời, chàng rời phòng ngủ và bước xuống hành lang tới căn phòng để hình nhân. Chàng quỳ bên cạnh nó và đặt bàn tay lên chỗ lẽ ra là trái tim.
Chàng cứ giữ nguyên như thế một hồi lâu rồi chậm rãi, chậm rãi như một tân lang trong đêm động phòng, chàng cởi khuy cài áo cưới của tôi. Chàng không rời mắt khỏi mắt hình nhân, và tôi không rời mắt khỏi chàng. Giờ chàng đã già hơn. Tóc hoa râm điểm lốm đốm trên thái dương và những nếp nhăn thường trực hằn sâu trên vùng da gần mắt, nhưng với tôi chàng vẫn luôn tuấn tú như thế.
Bàn tay chàng vẫn thon gầy. Cử động của chàng vẫn chậm chạp và duyên dáng. Tôi yêu chàng vì niềm vui và niềm hạnh phúc chàng đã đem đến cho tôi khi còn là cô gái sống trong nhà họ Trần và vì tìnhyêu cùng lòng chung thủy chàng đã dành cho với Trắc và Nghi. Khi thân thể bằng vải của hình nhân đã phơi trần, chàng ngồi xổm, rà soát khắp phòng nhưng không thấy thứ mình cần.
Chàng lần mò trong các túi và chẳng tìm thấy gì. Cuối cùng, chàng hít một hơi, thò tay xuống xé toạc bụng hình nhân. Chàng lôi bài vị của tôi ra, giơ lên trước mặt chàng một lát rồi dùng lưỡi nhấm ướt ngón tay cái, lấy ngón tay ướt ấy chùi sạch vết bẩn. Khi chàng thấy không có chấm son nào, chàng giữ chặt bài vị vào ngực mà gục đầu.
Tôi quỳ trước mặt chàng. Tôi đã chịu đựng hai mươi chín năm làm ma đói, và giờ khi nhìn chàng tôi thấy những năm tháng đó tái hiện qua nét mặt chàng, khi chàng đang mường tượng ra sự dày vò mà tôi phải chịu đựng. Chàng đứng lên, đem theo bài vị tới thư phòng và gọi Liễu Nhi.
“Hãy bảo đầu bếp thịt một con gà trống,” chàng sai bảo một cách cộc cằn. “Khi bà ấy làm xong, mang tiết gà cho ta ngay lập tức.” Liễu Nhi không gặng hỏi gì. Khi nó đi ngang qua tôi trên đường ra khỏi phòng, tôi òa khóc vì nhẹ nhõm và biết ơn. Tôi đã đợi rất lâu để bài vị mình được điểm, tôi đã ngừng tin rằng điều đó sẽ có ngày xảy ra.
Một lát sau, Liễu Nhi trở lại cùng bát tiết ấm. Nhân lấy bát tiết và cho nó lui, rồi chàng tới bên bàn, đặt bát tiết xuống, đoạn cúi rạp mình trước bài vị của tôi. Khi chàng làm vậy, cái gì đó bắt đầu khuấy động trong tôi và mùi hương nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng. Lệ dâng đầy trên mắt khi chàng đứng thẳng lên và nhúng bút vào bát tiết.
Bàn tay chàng vững vàng khi vươn xuống điểm lên bài vị của tôi, như Mộng Mai đã làm để chứng tỏ tình yêu dành cho Lệ Nương. Ngay lập tức tôi không còn là ma đói nữa. Linh hồn đã ở trong hình hài ma quái của tôi tách ra thành hai. Một phần tìm thấy nơi chốn đích thực trong bài vị.
Từ đây tôi sẽ có thể trông nom gia đình mình ở ngay gần kề. Phần hồn kia lại một lần nữa được tự do để tiếp tục hành trình tới thế giới bên kia. Tôi đã được cải tử hoàn sinh, không phải về với sự sống mà rốt cuộc và trọn vẹn về làm người vợ cả của Nhân. Tôi đã trở lại địa vị chính đáng của mình trong xã hội, trong gia đình và trong vũ trụ.
Tôi bừng sáng lên, và cùng với tôi cả trang viên nhà họ Ngô lung linh niềm hạnh phúc. Rồi tôi bay đi để hoàn tất hành trình của mình. Tôi nhìn lại Nhân lần cuối. Sẽ còn nhiều năm nữa trước khi chàng thi nhân tuấn tú của tôi sum họp với tôi ở thế giới bên kia. Cho đến lúc đó, tôi sẽ sống vì chàng trong những gì tôi đã viết ra.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...