Trong lúc đắm chìm hưởng thụ ôn hương mỹ nhân trong ngực nhu nhược, cuộng tròn như con mèo lười nhác, bất chợt Sở Khắc Thiên thấy bên dưới mát lạnh sống lưng, hơi nghi hoặc hắn đưa tay sờ qua một lần, lại nhìn đến thì thấy cánh tay đều nhuộm lên màu đỏ sẫm.
Hắn đảo mắt nhìn đến dưới chân, dù vậy cũng thấy không đúng, vệt máu lạc hồng kia là do hắn phá đi xử nử trong trắng, vậy máu tươi này rõ ràng xuất phát từ miệng vết thương hở ra, Sở Khắc Thiên cau mày có vẻ muốn trầm trọng hơn hắn nghĩ, vừa rồi một màn hương diễm tái hiện trong đầu hắn, có phần cuồng nhiệt trên thân thể Sở Yêu Nhiêu hăng hái cày cấy giờ cũng chẳng có nửa điểm khí lực nhấc người lên.
Sở Khắc Thiên trong lòng cười khổ một tiếng, dù không muốn, cuối cùng vẫn là đưa tay vỗ lên bả vai đánh thức lấy Sở Yêu Nhiêu an tĩnh nằm trong ngực mình, nàng không biết có chuyện gì thì hắn đã chỉ tay vào phía dưới lưng mình máu chất thành vũng nhỏ, nàng xoắn xuýt lách mình nhanh chóng rời khỏi thân thể hắn, một tiếng kinh hô:
“Máu… máu chảy nhiều quá, biểu ca huynh làm sao chảy máu nhiều như vậy.”
Sở Yêu Nhiêu vẻ mặt sợ hãi bưng kín miệng không nói nên lời phảng phất liền lập tức ý thức được nguyên nhân, nghĩ đến lúc nãy chính mình quá khích trên thân hắn kịch liệt phập phồng, thì nội tâm vô cùng tự trách, nàng không nghĩ chính mình dung túng, lại hại hắn vết thương lại càng nghiêm trọng, thành ra thế này.
Bất đắc dĩ Sở Khắc Thiên phải vội vã xua tay, lên tiếng trấn an:
“Muội đừng tự trách bản thân, chút vết thương nhỏ này không có làm hại được da dày thịt béo ta.”
Ngay lập tức nàng lên tiếng, lắc đầu phản đối:
“Không được, huynh ở đây muội gọi đại phu đến ngay.”
Rõ ràng cho rằng hắn đây là nói dối cậy mạnh, vết thương lớn như vậy làm sao vẫn không có gì như hắn nói, nếu gia đinh Sở gia không phát hiện kịp thời thông tri lên, hắn sớm đã mất mạng vì mất máu quá nhiều.
Mắt thấy nàng cố chấp không nghe hắn khuyên bảo hắn có chút tức cười, nhưng Sở Khắc Thiên trong lòng thấy ấm áp, mặc dù tính mạng chính hắn, hắn thấu hiểu nàng thay hắn lo lắng an nguy là chân tình xuất phát tận tâm can.
Bộ dạng nàng lúc này hấp tấp đến độ muốn thật sự xoay người rời đi thời khắc, hắn thần sắc trở nên cổ quái, mau chóng lớn giọng khuyên ngăn:
“Muội cũng không thể như vậy, đem bộ dạng không mặc đồ đi gọi đại phu a.”
Nàng giật mình thoáng dừng cước bộ, lại xem xét toàn thân loả lồ, trên người nàng vốn trắng tuyết da thịt cũng dưới hắn ác thủ giày vò hiện giờ đều là vết tích đỏ ửng li ti lưu trên ngọc thể, nàng ngượng ngùng lườm nguýt hắn một cái, liền cuống quít quay trở vào, nhất định là không thể mang bộ dạng này ra ngoài trước ánh mắt chúng nhân, nàng dù sao vẫn không có đảm phách đó.
Ngồi trên cạnh góc giường tre Sở Yêu Nhiêu nhịn không được đôi ba lần ánh mắt đẹp thoáng lướt qua trên mặt đất, nhìn rải rác mảnh vụn y phục khiến nàng lúng túng không thôi, oán giận trừng trừng nhìn hắn, nói:
“Đáng đời, trứng thối huynh khi dễ ta, vội vã như vậy xé đồ của muội mất rồi, bây giờ cũng không có lấy y phục để mặc làm sao trở về gọi đại phu đây.”
Tức giận cũng là khả ái như vậy, yết hầu khó khăn nuốt một ngụm xuống, Sở Khắc Thiên bất giác miệng đắng luỡi khô, đôi mắt sáng rực khó di dời khỏi đầy đặn đôi gò bồng đảo bị chính hai tay nàng o ép đến biến dạng, tuy nàng là lơ đãng không chú ý, hắn thế nào lại nghĩ nàng đây trắng trợn câu dẫn hắn, có thể chứng kiến ở chỗ sâu trong cặp đùi thon dài, nàng tư thế vắt chéo chân lên nhau thập phần mê người, tại bên hai chân bao bọc cái âm hộ Sở Yêu Nhiêu còn đỏ ửng, y phục dán trên người màu tử sắc cung trang lụa mỏng có vẻ trong suốt còn ướt đẫm mồ hôi của nàng, vừa rồi hắn cố ý xé rách tươm nên có phần giống như là không mặc, vô tình tản mát mị lực còn muốn gợi cảm so vài phần khi nàng y phục hoàn chỉnh, nhìn qua là rất cám dỗ khó cưỡng, quan cảnh nơi thần bí tam giác rừng rậm đen nhánh kia hắn vừa khai khẩn qua, hình thành một cái vùng hắc ảnh nhỏ, như ẩn như hiện, lúc này chính bẹn đùi nàng đè ép nhô lên no đủ, chính giữa trung gian trên mặt, cái khe thịt bị đè ép hãm xuống thành cái khe hở, có thể rõ ràng chứng kiến hình dáng hai mảnh môi mật mép ngoài đầy đặn, đáng giận là hắn dù có nhìn thế nào cũng không thấy hai mép nhỏ nhục phùng ở bên trong.
Phong thái hờ hững, mơ hồ ẩn hiện xuân quang, tạo ra vô hạn hấp dẫn, sắc đảm là có nếu không phải hắn có thương thế trên người, thì đã trực tiếp áp nàng dưới thân hung hăng cưỡi trên người trừng phạt nàng một trận.
Mà dưới tình huống bị chê trách hắn chỉ có thể miễn cưỡng cười trừ, định lực hắn cảm thấy quá kém nôn nóng thu nàng đến tay hắn quên mất trọng đại việc này, tâm trí điều bị thân thể nàng mê hoặc làm cho lú lẫn, dù nghĩ vậy hắn cũng không thể nói do thân thể nàng quá đỗi dụ hoặc chính hắn, vả lại hắn thể chất cường hãn sao có thể chết bởi vết thương nhỏ nhặt này, tuy nhiên chẳng phải hắn còn Tiểu Lạc lá bài chủ hệ thống toàn năng bên cạnh.
Thu hồi ánh mắt thèm thuồng chính mình, Sở Khắc Thiên nghiêm mặt, nắm lấy mu bàn tay nhẵn nhụi của nàng, lộ ra nụ cười tự tin, nói:
“Không cần gọi đại phu, muội thay ta ở đây hộ pháp, ta tự có cách chữa lành vết thương này mấy tên lang băm đó thì làm sao chữa hết.”
Bán tín bán nghi Sở Yêu Nhiêu ánh mắt hơi do dự nhìn hắn, hôm nay không rõ thế nào thái độ cư xử hắn đối với chính nàng tựa như kỳ tích, vốn chỉ khi nàng mộng tưởng mới được thể nghiệm, bất quá liên tiếp trải qua nhục dục hoan ái nhắc nhở nàng hết thảy đều chân thực, trên hết nàng nghĩ mình thất thân cho tình lang, cũng xem như hai người đã có phu thê chi thân, sau này cũng là nhất dạ khuynh tâm theo hắn, sao có thể nghi ngờ chính mình phu quân, dù không rõ lời này có đáng tin hay không.
Hắn gật đầu chắc nịch một cái, nắm càng chặt bàn tay nàng chú định hắn đã nghiêm túc, thấy trong ánh mắt hắn lộ vẻ kiên định, đến mức như vậy nàng dù có nói gì cũng không cải biên được chủ ý của hắn, Sở Yêu Nhiêu ậm ừ gật đầu nhu thuận, nhưng nàng nội tâm đã đưa ra quyết định tạm thời cứ thuận ý lang quân nếu thấy không ổn dù cho bị người nhìn thấy cũng phải tìm đến đại phu cứu trị hắn.
Khuyên nhủ được chính nàng, Sở Khắc Thiên tức thì khẽ động tâm niệm, thầm cho gọi Tiểu Lạc xuất hiện:
“Tiểu Lạc 1 khoả Tẩy Tủy đan, lẫn Song Long Đoạt Linh điển, còn có Tinh Huyết Luyện Thể pháp, đều lấy ra cho ta.”
Lời truyền đạt nhanh chóng đến tai Tiểu Lạc nàng trong không gian trung tâm hệ thống, khi nghe hết nàng bỗng ngẩn người không phải ký chủ này dùng bí thuật thôi diễn Thiên Toán dự đoán trước tương lai a.
Tiểu Lạc vô cùng thắc mắc, không hiểu tại sao hắn lại biết hết thảy món quà trong hòm rương tân thủ có được, ai có thể lý giải cho nàng, trong khi nàng như không hề biết gì về người ký chủ này, còn hắn lại quá rõ ràng hệ thống nàng mọi cách hoạt động.
Trong lúc chờ đợi, hắn có ý nghĩ riêng đã Sở Yêu Nhiêu ngoài ý muốn xuất hiện tại đây, theo phán đoán của hắn ắt hẳng người cử đến ám sát cũng tiềm cận nối đuôi nhau đến rồi, sắc trời bên ngoài vẫn còn sáng, mà trong diễn biến kế tiếp mạch truyện, đêm thanh vắng khẳng định sẽ có người hỏi thăm tính mạng hắn, không thể chậm trễ lãng phí thời gian chủ quan được nữa vẻ mặt hắn là trịnh trọng đứng lên.
Về phần Sở Yêu Nhiêu hắn cũng an tâm không ít, bao nhiêu tâm ý nàng từ khắc kia đã thể hiện ra là dành chọn cho hắn, dĩ nhiên hắn tiết lộ tâm tư nàng cái kia ý nghĩ không khác gì nắm bắt nàng nhược điểm, tin rằng sẽ áp chế ý định nghĩ quẫn trong nàng, thoạt nhìn qua thì hắn thấy quả nhiên đúng là nàng rất hiểu chuyện, Sở Yêu Nhiêu lúc này rất tự giác cách không bắt lấy tấm chăn dưới mặt đất đến người, quấn lên che bớt xuân quang trên thân lại, nhầm không quấy rầy quá trình hắn liệu trị vết thương.
Bất ngờ nàng thù lù xuất hiện trước người gã, bắt gặp cái kia mục quang nàng hồ nghi dán trên người mình Sở Khắc Thiên cũng là một bộ dáng bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này hắn có thể giải thích, mà nàng có tin hay không còn tùy nàng, hắn không phải giấu diếm việc này, cũng chẳng to tát ảnh hưởng đến đại cục.
Không dấu được sự nghi ngờ trong ánh mắt khi thấy hắn nháy mắt ra hiệu cho nàng đến gần, Tiểu Lạc rõ ràng động tâm hiếu kỳ chiến thắng tự tôn nét mặt hớn hở lăng không bay tới bên cạnh hắn.
Sở Khắc Thiên lần lượt đem mọi chuyện hết mức tối giản dễ hiểu thuyết giảng nàng thì chú tâm lắng nghe luôn gật gù rồi sửng sốt, mãi cho đến khi hắn thao thao bất tuyệt kể mỏi cả miệng đại loại như:
“Hắn từng là một vị đại năng, trong thời khắc mấu chốt đột phá ranh giới tiến cảnh, đột ngột thân tín kết giao huynh đệ ám hại, do hắn tại thân sở hữu chí bảo tiên nhãn Lục Đạo Luân Hồi rơi vào tuyệt lộ liều kích phát thần thông, thông qua đó bảo toàn một tia hồn thể, lưu lạc trong thời không luân hồi 1 trong 6 đạo, may mắn hắn trở về nhân đạo trọng sinh.”
Mà nguyên do khi nghe hết câu chuyện nàng một bộ mặt mộng bức, chuyện này quả thật khôi hài, cái gì mà do ganh ghét hắn hồng nhan thê tử thành bầy, ai ai đều thiên tiên nhan sắc, dẫn đến cớ sự huynh đệ uất ức đạo tâm muốn nhập ma, nếu không giết hắn chính mình sẽ thân tử đạo tiêu.
Rõ ràng không biết xấu mặt, nói trắng ra là do hắn tự luyến vẽ ra, chỉ có điều hắn chứng minh trong lời nói quá am hiểu về hệ thống, bằng không nàng đã phanh phui cho hắn không có mặt để giấu vào đất, chuyện cười như vậy dám bịa đặt ra gạt nàng, dẫu gì cũng là hệ thống trí năng thông thiên kiến thức bát hải, rõ ràng là xem thường nàng trí tuệ, đâu thể đánh đồng như nha đầu nào đó luyến ái hắn đến mức tùy tiện dăm ba câu liền mê muội điêu đứng bị xỏ mũi dắt đi, nàng liếc xéo bằng nửa con mắt khiến Sở Khắc Thiên nội tâm chột dạ nhảy dựng, trong ánh mắt nàng dè biểu lộ rõ, không lẽ hoàn hảo ý nghĩ hắn dùng để ứng phó đều bị nàng nhìn thấu a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...