Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

“Giống như đại gia khoả to lớn mà ta gặp lần trước à?” Estes nhớ có 1 lần đi dạo trong rừng cậu đã gặp 1 con dã thú rất lớn, bộ dạng của nó cũng thật kì lạ. Rõ ràng là sư tử nhưng trên lưng lại có đôi cánh lớn của loài chim. Lúc mới đầu cậu còn tưởng đó là động vật trong rừng bị biến dị mà thành. Vì tò mò nên định lại gần quan sát 1 chút kết quả lại được mấy cây cổ thụ xung quanh nói cho biết đó là thú nhân thì mới sợ hãi quay đầu chạy thẳng.

Sau đó ngẫm lại thì đúng là mình phản ứng hơi thái quá mà những cây cổ thụ sau đó cũng cho cậu biết họ dù có 1 nửa là người nhưng phần thú của họ lại mạnh hơn. Hơn nữa trong mắt họ cơ thể cậu so với muỗi tương đồng sao có thể coi cậu làm con mồi được.

[Đúng vậy! Tên kia cũng là 1 loại thú nhân. Bọn họ chủng tộc có rất nhiều, cơ hồ gen của các loài động vật mà ngươi nhận thức đều có thể tìm thấy trong người họ, mà chúng được ghép với nhau 1 cách kì lạ] Y Lực Tháp rất thích trò chuyện phiếm với Estes, không cần dùng quá nhiều tinh thần lực mà tiểu tử này vẫn có thể hiểu được hắn muốn nói gì, đó cũng là 1 cách hay để hắn luyện tập nói chuyện.

“Di di di? Vậy cũng có gấu với đôi tai dài của thỏ sao? Hay là hổ có sừng ? Có sao? Có sao?” Estes ghé đầu qua cửa sổ phòng kho nhìn cây cổ thụ ở ngoài.

[Có lẽ là có đi, ta cũng chưa thấy qua. Dù sao nơi này cũng nằm sâu trong rừng rậm Vĩnh Cửu lại có bầy cá sấu hung mãnh, thú nhân rất ít khi đến đây. Ngươi có thể thử hỏi Á Nhĩ Phất Liệt Đức thử xem. Ông ấy là cây cổ thụ có phạm vi truyền tin lớn nhất ở đây đấy. Những cây cổ thụ ở ngoại vi rừng cũng kể cho ông ấy không ít chuyện đâu]

Cứ thế trong suy nghĩ của Estes thú nhân là những dã thú bộ dạng kì quái.

“Tối nay ta sẽ đến chơi với Á Nhĩ Phất Liệt Đức gia gia, giờ ta ghé qua chỗ Ngải Liên Na a di đã” nói rồi Estes vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ của mình chào tạm biệt Y Lực Tháp.

Xuyên qua những phiến lá cây to lớn, lại bay qua những đóa hoa có mùi hương làm động vật bị hôn mê, Estes cuối cùng cũng đến trước mặt Ngải Liên Na.


Ngải Liên Na là 1 gốc cây Tử Đằng hơn 2000 năm tuổi mọc lên quấn lấy thân 1 cái cây chết khô. Nó tự hào nhất khi những đoá hoa của mình nở ra. Lúc đó những bông hoa nhỏ màu tím nhạt sẽ như cây nho mọc lan dọc theo dây leo dài mỏng, và nhẹ bay mỗi khi có gió nhẹ thổi qua. Hương hoa cũng theo đó hòa vào không khí tản ra khắp nơi.

[Chàng trai nhỏ, cuối cùng thì cháu cũng đến rồi. Mau qua bên kia xem đi, cây mơ lần này ra không ít trái, nếu cháu không đến thì những động vật khác có thể sẽ không để lại cho cháu chút gì đâu]

“Ngải Liên Na a di à, cháu cũng không cần nhiều lắm đâu, họ chỉ cần để lại cho cháu 1 chút thôi là được rồi” Estes cười hì hì bay đến bên cây mơ giờ đã tụ tập không ít chim thú thích ăn trái cây, trông vô cùng sống động.

[Phần còn lại sợ không đủ ngọt. Cháu đã ăn ít thì đương nhiên nên chọn phần ngon một chút. Ta đã bảo mấy kẻ kia tránh xa những khỏa ngon nhất rồi. Kia kìa, ngay chỗ được ánh mặt trời chiếu vào ấy. Cháu mau qua hái đi]

Estes nhìn theo chỉ dẫn, quả nhiên nhìn thấy được mặt trời chiếu vào là mấy quả vừa đỏ vừa lớn, tựa như ngọc thạch lấp lánh dưới dương quang. Mà mấy chú chim nhỏ vây xung quanh nhưng ai cũng tự động không động vào phần mỹ vị này.

“Cảm ơn người, Ngải Liên Na a di!” Estes bay qua ôm lấy một quả mơ, cố gắng kéo ra. Phải phí 1 lúc cậu mới thành công mà thậm chí còn bởi không thu lực kịp mà ở trong không trung quay vài vòng rồi mới dừng lại.

[Khí lực của cháu cũng thật nhỏ]

Nghe Ngải Liên Na nói khí lực mình nhỏ, Estes phản bác “Là trái cây quá lớn!” quả thực 1 quả này đủ để cậu ăn trong vài ngày.


[Sao không nói thẳng ra là cháu quá nhỏ đi. Hãy nhìn mấy động vật kia kìa, một quả này còn không đủ để chúng cắn một ngụm đâu]

Estes nhìn xung quanh, mấy chú chim đang vây quanh lùm cây mổ quả, thỉnh thoảng lại nuốt xuống hẳn 1 trái. Việc này càng như đang cười nhạo cậu vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng giận dữ.

Mấy người bắt nạt ta!

Tức giận bắt đầu hái quả, sau khi xác định đã hái đầy sọt liền cất vào trong túi quay đầu định quay về không thèm để ý đến Ngải Liên Na nữa.

[Ai da, anh chàng nhỏ bé thật sự giận ta rồi! Cho ta xin lỗi được không? Ở lại chơi với ta đi] Ngải Liên Na thấy tiểu tinh linh thật sự sinh khí liền vội vàng dỗ dành.

“Cháu đã là tiểu tinh linh trưởng thành rồi! Không được phép kêu cháu nhỏ” cậu bởi vì trưởng thành sớm hơn các tiểu tinh linh khác nên thường bị những tiểu tinh linh lớn tuổi hơn nói là tiểu nhân, nên bình sinh cậu ghét nhất người khác nói cậu nhỏ.

[Hảo hảo hảo! Ta không nói nữa! Cháu đừng giận nữa nhé] cách nói của Ngải Liên Na khiến cậu có cảm giác như đang bị cười trộm.

Tiểu tinh linh rất dễ dỗ, nghe Ngải Liên Na nhận sai liền thoải mái tha thứ. Bay đến bên cạnh Ngải Liên Na, cậu tìm 1 chỗ có thể phơi nắng ngồi xuống “Dì muốn cháu nói cái gì?”


[Ta muốn nghe cháu hát, lần trước cháu hát rất hay]

“Ca hát? Uhm vậy cháu hát cho dì bài ‘Ca ngợi mùa xuân’ nhé? Đó là hiến khúc của vương quốc cháu đấy! Mỗi năm khi mùa xuân đến thì những tinh linh mùa xuân sẽ hát bài ca này để mang mùa xuân đến vương quốc”

[Được]

Estes liền đứng lên, thanh thanh họng “Cháu bắt đầu nhé?”

[Ân, hát đi!]

Estes liền mở ra đôi cánh, bước vài bước trong không trung sau đó dùng 1 động tác kì lạ nhưng tao nhã nhảy trong không khí, xoay vòng, phi vũ, tiếng chuông từ đôi cánh vang lên như 1 bản nhạc đệm, vui khúc cũng theo yết hầu cất lên. Thanh thanh thúy thúy giống như lá xanh nảy chồi, giống như nụ hoa nở rộ, giống như băng tuyết tan chảy, giống như vạn vật tái sinh với những gì đẹp đẽ nhất.

Nhóm chim chóc, động vật đang ăn trái cây đều đồng thời dừng lại nhìn tiểu tinh linh đang nhắm mắt nhảy múa trong không trung. Mặc dù bọn chúng trí tuệ thấp không hiểu ý nghĩa ca từ mà tiểu tinh linh đang hát- kì thực ngoại trừ bản thân Estes ai cũng không hiểu ý nghĩa của ca từ, nhưng là chúng có thể cảm nhận được theo vũ động của cậu thì năng lượng thiên nhiên hùng vĩ tựa như những gợn sóng bên người cậu lan tỏa, từng vòng tiếp nối từng vòng trộn với ánh huỳnh quang trên người cậu. Khi chúng lan đến cây tử đằng, thì gốc cây nguyên bản trơ trụi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mọc lên những đóa hóa tím nhỏ vô cùng xinh đẹp.

Nơi này dị động đã thu hút các động vật khác trong rừng, tất cả chúng dường như đều không phát hiện ra con mồi hay thiên địch của mình mà im lặng vây thành vòng tròn quanh cây tử đằng, đón nhận ánh huỳnh quang giúp chúng càng thêm mạnh mẽ.

Cuối cùng Estes ở trong không trung xoay 5 vòng, hai tay mở ra, một chân làm trụ, chân kia nâng cao đồng thời bài hát cũng kết thúc.


Thu hồi tay chân, Estes quay đầu nhìn Ngải Liên Na đang bị bao trùm bởi những bông hoa tím nhỏ xinh. “Thế nào? Cháu hát không tệ đi? Các trưởng lão đều bảo rằng cháu có cơ hội làm người múa đầu đấy!” Trong các tiểu tinh linh, ai là vũ công tốt nhất sẽ có cơ hội múa đầu tiên trong phiên nhảy tiếp theo, đó là 1 vinh dự vô cùng to lớn.

[Tuyệt vời! Thật không thể tin được ta lại nở hoa rồi!] Ngải Liên Na vô cùng yêu thích những bông hoa dễ thương trên người nó bây giờ. Kể từ khi nó quấn quanh thân cây chết khô này mọc lên, cũng phải vài trăm năm rồi nó chưa có đủ chất dinh dưỡng để trổ nhiều hoa như lúc này.

“Đấy là quà đáp lễ, cảm ơn dì để lại nhiều trái cây ngon như vậy cho cháu” Estes cười hì hì ngồi trên 1 bông hoa của Ngải Liên Na “Dì có phiền không nếu cháu xin 1 bông hoa? Chúng đặt trong phòng sẽ rất thơm”

[Đương nhiên! Cháu muốn lấy bao nhiêu cũng được!] Ngải Liên Na thấy tiểu tinh linh này thật tuyệt vời! [bất quá làm việc này sẽ không có ảnh hưởng gì xấu với cháu chứ?]

Estes đang ở trong khóm hoa vui vẻ chọn 1 bông hoa phù hợp nghe thấy câu hỏi tràn đầy lo lắng liền lắc đầu”Không sao, tiểu tinh linh dù có nhảy múa cả ngày cũng không vấn đề gì” dẫn động năng lượng tự nhiên phối hợp với động tác múa hát hoàn toàn không hề liên quan gì đến sức khoẻ của tiểu tinh linh, nên đối với bọn cậu nó còn tựa như 1 trò chơi.

Ngải Liên Na cảm nhận năng lượng trong cơ thể cũng biết rằng tiểu tinh linh nhảy múa sẽ giúp mình khoẻ mạnh hơn nhiều liền mỉm cười [Thế thì tốt! Ta vẫn còn muốn tiếp tục nở hoa. Lần sau cháu tiếp tục múa hát cho ta xem được không?]

“Vâng, còn dì giúp cháu tìm trái cây nhé!” trong từ điển của tinh linh không có chuyện lấy không của ai cái gì. Thay vào đó họ càng thích trao đổi hơn, cũng không quá quan tâm song phương trao đổi có bình đẳng không, chỉ cần mình thích là được rồi, không phải sao?

Cổ thụ và tiểu tinh linh đều mải suy nghĩ đến việc của mình mà không chú ý dưới tàng cây khô trong nhóm động vật đang tản ra, một con dã thú xinh đẹp trước khi rời đi liếc nhìn tiểu tinh linh một cái thật lâu. Đó là một ánh mắt đầy phức tạp mà một con thú đáng ra không nên có, có khiếp sợ, có nghi hoặc, lại có một chút vui sướng.

Nó nhìn tiểu tinh linh cuối cùng biến mất giữa những khóm hoa thì xoay người chạy vào rừng sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận