Estes bị đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra. Bên tai truyền đến từng tiếng dã thú gầm rống, nó không phải lang ngữ nên cậu không thể hiểu được.
Từ trên giường hoa đi xuống, Estes hai mắt ngái ngủ mặc vào quầo áo. Cậu đi đến bên cửa sổ nhìn ra xung quanh.
“Carlos, có chuyện gì vậy?” Estes hỏi ngân lang như trước nằm úp sấp ở trong tổ, tuyệt không tính ra bên ngoài xem xét tình hình.
“Một tên nhàm chán mà thôi, không cần để ý đến hắn” ngân lang liếc mắt ra ngoài động lại không chút hứng thú thu hồi tầm mắt.
Mà ngoài động, kẻ kêu “Nhàm chán” kia thì càng kêu càng to, một bộ nếu không bắt người bên trong rời khỏi động thì sẽ không từ bỏ.
“Carlos, nó thật ồn ào! Ngươi đuổi nó đi được không?” Estes môi dẩu thật cao. Cậu còn chưa ngủ đủ đâu, mới không cần sáng sớm đã nghe loại tạp âm này.
“Có vài kẻ đuổi cũng không đi. Ngươi có thể thử nhét bông vào lỗ tai thử xem?” ngân lang cũng thực bất đắc dĩ, cái tên ngoài cửa kia năm nào cũng phải đến một lần, cũng không ngại phiền.
“Bên ngoài là ai? Nó muốn làm gì?” Estes buông tha cho ý niệm ngủ tiếp của mình. Cậu một lần nữa mặc hảo, tẩy trừ chính mình, cầm bữa sáng vừa ăn vừa rời khỏi hoa ốc, bay đến trước mặt ngân lang “Ngươi muốn ăn không?” Estes từ túi nhỏ lấy ra cây bánh mì làm ra một cái và lấy một vài loại mứt hoa quả các loại hương vị.
“Cảm ơn, nhưng thức ăn của ngươi không đủ cho ta ăn một bữa”
“À, thôi vậy” Estes không được chấp nhận đành rầu rĩ cắn bánh mì.
“Sinh khí?” ngân lang nhìn tiểu sủng vật của mình, dường như vì ở chung đã lâu, trở nên quen thuộc nên lá gan cậu càng ngày càng lớn, tính khí cũng càng ngày càng lớn.
Ngân lang kiên quyết không chịu thừa nhận là tính tình tiểu tinh linh đã bị nó nuông chiều hỏng rồi.
“Mới không có!” tuy nói như vậy nhưng bộ dạng cậu không hề giống “không sinh khí” chút nào, chỉ cần nhìn bộ dạng cậu dùng sức xé mẩu bánh mì là biết.
“Được rồi, không có” ngân lang thuận theo lời nói của cậu, cũng không tính để vấn đề này làm phí quá nhiều thời gian.
“Rống~ rống~ rống~ rống~~”
“Nó đang nói cái gì vậy? Thật ồn ào!”
“Gọi ta ra ngoài”
“Nó tìm ngươi? Vì chuyện gì?”
“Không vì chuyện gì cả. Có muốn ra ngoài đi dạo chút không?” ngân lang đứng dậy đưa ra đề nghị.
“Hôm nay đi dạo ở đâu đây? Phụ cận đã đi hết rồi” Estes bay đến chỗ ngồi quen thuộc của mình – trên đầu ngân lang.
“Đi vài nơi xa hơn vậy” ngân lang rời khỏi huyệt động.
Estes nhìn thấy một con cự thú đứng trước huyệt động gào rống nhưng những con sói khác không chút để ý đến nó vẫn làm việc của mình. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên cũng có vài con sói con tò mò lại gần nhưng đều nhanh chóng bị cha mẹ chúng tóm trở về.
Estes chỉ thấy con cự thú này trông thật quen mắt, mất cả buổi cậu mới nhớ ra đây chính là con cự hùng trong trận quyết đấu mình nhìn thấy mấy ngày trước.
“Thú nhân? Hắn đến đây tìm ngươi làm gì?”
Ngân lang không có trả lời cậu bởi vì cự hùng đã phát hiện ra nó.
“Nga~Carlos, cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra. Ta còn tưởng năm nay cũng không gặp được ngươi chứ”
“Ta cũng không định gặp ngươi” ngân lang nhìn thẳng phía trước vượt qua cự hùng.
“Nga~ đừng như vậy mà, Carlos! Ngươi cũng không thể cứ trốn tránh ở trong rừng không đi ra như vậy đi!” cự hùng đã đuổi kịp ngân lang.
“Ta không trốn trong rừng rậm, ta thích nơi đây”
“Ngươi đang trốn tránh. Ngươi không thuộc về nơi này!”
“Ta là Lang Vương, không thuộc về nơi này thì thuộc về đâu?” ngân lang cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cự hùng.
Cự hùng phấn chấn nói “Ngươi là thú nhân! Thế giới bên ngoài mới là nơi thuộc về ngươi!”
“Có ta hay không cũng chả có gì quan trọng”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?! Ngươi vô cùng quan trọng, chúng ta cần ngươi! Ngươi chính là vị vua kế tiếp!”
“Đó là quyết định của các ngươi, cùng ta không quan hệ”
“Carlos, các ngươi đang nói cái gì vậy?” Estes vẫn luôn lắng nghe cuộc hội thoại của hai người nhưng cậu chỉ có thể hiểu được lời nói của cự lang còn cự hùng thì hoàn toàn không hiểu chút nào, thật muốn biết chúng đang nói cái gì.
Cậu vừa lên tiếng thì nguyên bản cự hùng đang đặt hết lực chú ý trên người ngân lang cuối cùng cũng phát hiện ra cậu “Nga~ Trời ạ! Tiểu tử đáng yêu này là ai vậy? Thế nhưng có thể ngồi trên đầu của ngươi!” thú nhân là một loài sinh vật có ý thức cá nhân rất cao, trừ bỏ người chúng nhận định là bạn lữ (bạn đời) ai cũng không thể đụng vào đầu chúng. Có một câu tục ngữ ” Đầu nam nhân, thắt lưng nữ nhân ,bất khả xâm phạm ” áp dụng cho thú nhân chính là ” đầu thú nhân, thắt lưng á thú nhân, bất khả xâm phạm”
Cự hùng vươn tay gấu muốn chạm vào tiểu tinh linh.
“Cùng ngươi không quan hệ, đừng có chạm vào nhóc ấy!” ngân lang hướng cự hùng gầm lên, cảnh cáo hắn không được chạm vào tiểu tinh linh.
Estes thông minh lập tức trốn vào lông mao của ngân lang.
“Nga~ đừng như vậy mà! Ta cũng không có ác ý” cự hùng xua tay lùi về phía sau, hắn cũng không định khiêu chiến sự kiên nhẫn của cự lang.
“Rời khỏi đây, Aggreko. Ngươi không được chào đón ở đây!” ngân lang hạ lệnh trục khách.
“Thôi nào, Carlos…” cự hùng thật không ngờ đến cả thời gian nói chuyện cũng không cho hắn. Lần trước tốt xấu gì nó cũng chịu nghe nửa giờ.
“Đi đi!” ngân lang bày ra tư thế công kích “Hay là ngươi muốn ta tiễn ngươi một đoạn?”
Theo động tác của ngân lang, bầy sói cũng nhanh chóng tập hợp một chỗ. Chúng gầm gè, lộ ra răng nanh sắc bén tựa hồ muốn ngay lập tức lao vào cắn xé cự hùng.
“Hảo hảo hảo, ta rời đi là được chứ gì” cự hùng thức thời rời đi. Nó tuy rằng cường đại nhưng cũng tự biết không thể đánh thắng cả đàn sói mà chưa kể đầu lĩnh của chúng còn chính là Carlos.
“Nó như thế nào rời đi vậy?” Estes từ lông cổ ngân lang chui ra hỏi.
“Nó có việc cần làm, đừng quan tâm đến nó nữa” ngân lang phục hồi tư thái nhàn nhã “Chúng ta đến phía đông đi, ở đấy có một thác nước có thể thường xuyên nhìn thấy cầu vồng, muốn xem không?”
“Muốn!” Estes hai mắt sáng rực, cũng quên luôn vấn đề thú nhân. Nhưng cậu quên không có nghĩa là mọi người cũng sẽ quên.
Cự hùng sau khi rời khỏi hang ổ của bầy sói nhưng cũng không như ngân lang mong muốn rời xa khỏi đó mà là có chút đăm chiêu suy nghĩ về tiểu tinh linh. Có lẽ hắn có một phương pháp rất tốt để bắt Carlos quay về.
Estes luôn cảm thấy mình thực thông minh bởi vì trong các tiểu tinh linh cậu được công nhận là thiên tài. Chưa đủ tuổi đã được làm lễ trưởng thành, đấy vẫn luôn là niềm tự hào của cậu.
Nhưng từ khi đến thế giới này, cậu phát hiện ra có lẽ mình cũng không lợi hại như mình tưởng cũng không thông minh đến như thế.
Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống nhưng người vẫn thường chăm sóc cậu cũng không ở bên lúc này.
“Nga~ tiểu tử kia đừng khóc! Ta thề ta sẽ không tổn thương ngươi! Ta chỉ muốn ép tên Carlos kia ra khỏi rừng rậm mà thôi”
Một âm thanh cứ ở bên tai nói không ngừng nhưng Estes hoàn toàn không hiểu chút nào. Cậu chỉ biết một giờ trước cậu còn đang ở trên cây táo chọn một quả ngon nhất, một giờ sau cậu đã bị nhốt vào lồng sắt, bị bắt mang ra khỏi rừng. Mà tất cả là do lúc cậu đang chọn trái cây thì ngân lang và bầy sói đang đi săn mồi.
Cậu hối hận rồi! Vốn ngân lang là muốn đưa cậu đi theo săn mồi nhưng là cậu nháo lên muốn ở lại chọn trái cây nên mới xảy ra loại sự tình này. Thế nhưng tên thú nhân độc ác kia lại thừa dịp ngân lang không có ở đấy đánh lén cậu, còn đem cậu nhốt vào lồng sắt.
Cậu sẽ không bao giờ rời khỏi Carlos nữa! Thế giới này thật nguy hiểm!
Ô ô~ cậu nhất định sẽ bị mang đi giải phẫu, sẽ không bao giờ còn có thể gặp mọi người nữa, ô oa oa oa~ ~ ~
Cự hùng nhìn tiểu tinh linh ở trong lồng khóc nức nở, tay chân hoàn toàn luống cuống, nhưng lúc này hắn cũng không thể dừng lại an ủi cậu được.
Carlos sẽ rất nhanh đuổi đến đây, hắn không chịu được việc cậu nhóc này chịu bất cứ tổn thương nào. Đây là kết quả mà sau một tháng quan sát bầy sói hắn rút ra được.
Do đó Carlos sẽ đuổi theo bọn họ rời khỏi rừng rậm. Mà một khi hắn ta rời khỏi rừng rậm thì đã không còn là việc nó phải quản nữa rồi. Nó chỉ có trách nhiệm bắt hắn rời khỏi rừng rậm mà thôi.
Tuy rằng cuối cùng có lẽ nó sẽ bị đánh cho một trận nhưng vì bộ lạc tất cả đều đáng giá.
Nhưng bây giờ vẫn là chạy nhanh lên, trăm ngàn lần không thể để Carlos đuổi kịp được!
**************************************************
**************************************************
Carlos chạy tốc độ cao trong rừng. Hơi thở giận dữ vây xung quanh nó khiến vạn linh (linh hồn, ở đây chỉ sv sống) lui tán.
Aggreko thấy mình thật bi kịch. Hắn ban đầu còn nghĩ phải mất một lúc lâu Carlos mới phát hiện ra hành vi của hắn, nhưng thật không ngờ, hắn chân trước vừa mới rời đi chưa được bao lâu thì phía sau truyền đến tiếng xôn xao báo cho hắn biết Carlos đã đuổi đến nơi rồi.
Aggreko phát hiện điểm này liền tăng tốc độ chạy trốn. Hang sói nằm ở chỗ gần sâu nhất bên trong rừng rậm, dù là thú nhân từ đấy quay về bộ lạc lấy tốc độ nhanh nhất cũng mất một ngày đấy là không tính thời gian nghỉ ngơi. Mà gấu tốc độ như thế nào cũng không thể so được với sói. Nếu bây giờ bị đuổi kịp chỉ sợ Carlos đang trong cơn phẫn nộ sẽ xé xác nó ra thành mảnh vụn, nuốt vào bụng- dù sao thú nhân bản chất vẫn thiên về thú tính hơn, trong thời điểm thiếu thốn lương thực chúng cũng không ngại ăn thịt đồng loại để no bụng.
Mà phía sau truyền đến chấn động kịch liệt chứng tỏ không chỉ có mình Carlos mà hơn nửa đàn sói cũng theo Vương của chúng truy đuổi hắn.
Điều này thực không xong, cự hùng sắt mặt nghiêm trọng. Dường như hắn đã đánh giá thấp tầm quan trọng của tiểu tử này đối với Carlos. Giờ phút này cự hùnh mãnh liệt ý thức được nếu lúc này bị đuổi kịp, Carlos sẽ không để ý đến giao tình lúc trước của bọn họ mà bỏ qua cho hắn. Có lẽ hắn đã chọn sai phương pháp rồi. ( giờ mới biết hử? muộn rồi cưng ^ ^)
Nhưng chuyện đã đến mức này hắn cũng chỉ có thể tiếp tục. Nghĩ như vậy, cự hùng liền nhảy ngay vào một vũng bùn do mưa tạo thành, lăn lộn qua lại làm toàn thân dính đầy nước bùn để che đậy mùi của chính mình.
Đương nhiên hắn cũng không quên nhúng lồng sắt vào để tiểu tử kia cũng tắm bùn.
“A?! Ngươi làm gì vậy? Không cần!! Carlos cứu mạng!!!”
Nhìn cự hùng toàn thân là bùn cầm lồng sắt nhốt mình hướng vũng bùn phóng tới, Estes ý thức được không ổn nhưng trừ bỏ thét chói tai bên ngoài cậu cái gì cũng không làm được. Chỉ có thể nhìn nước bùn bao phủ toàn thân mà thậm chí bởi vì mở miệng thét nên còn nuốt phải mấy ngụm nước bùn.
**************************************************
**************************************************
Mùi hương mạnh mẽ ở trong không khí nói cho ngân lang biết nó đã bị phản bội.
Tiểu sủng vật nhà mình bị bắt mà nguyên bản người làm việc ấy chính là kẻ mình coi là bằng hữu. Trong mắt ngân lang loé lên tia tàn nhẫn, nó biết đối phương làm thế chỉ là vì muốn kéo hắn về bộ lạc mà thôi, tốt lắm, hắn đã làm được.
Không biết tên kia có ý thức được? Khiêu chiến Lang Vương sẽ phải trả giá đại giới!
Chạy chạy chạy, càng lúc càng nhanh hơn tốc độ, bầy sói chạy theo phương hướng hương vị biến mất. Trong phẫn nộ ngân lang càng thêm lý trí truy tìm địch nhân, nó muốn đem tên kia xé thành mảnh nhỏ.
Nếu không phải đột nhiên trong lòng nảy sinh bất an, nó không tiếp tục việc lãnh đạo cuộc đi săn nữa mà quay lại tìm nhóc kia thì có lẽ khi nó đuổi kịp bọn họ, tên kia đã đem cậu nhóc về bộ lạc mất rồi.
Đột nhiên mùi của kẻ thù biến mất, ngân lang bắt buộc phải dừng lại để xác định phương hướng. Mặc dù nó biết mục tiêu của tên kia là bộ lạc nhưng Aggreko rất có thể để tránh né nó mà lựa chọn nhiễu lộ (đường vòng) Nếu không thể bắt tên kia trước khi hắn rời rừng thì nó sẽ rơi vào thế bị động.
Không thể không nói dù bị kêu là bổn hùng (gấu ngốc=)) thì Aggreko cũng có chút đầu óc, ít nhất hắn còn biết che dấu mùi hương của chính mình. Điều này khiến cho cái mũi linh mẫn của ngân lang hoàn toàn mất tác dụng, nó cúi đầu xuống nhìn mặt đất, hi vọng từ đó có thể tìm được dấu chân của cự hùng.
Giờ thật không xong, cây cối ở trong rừng rậm quá mức tươi tốt, dễ dàng che đậy mọi dấu vết, ngân lang cau mày.
Đúng lúc này, có cái gì từ trên không rơi xuống trước mặt nó. Ngân lang tập trung nhìn, là lá cây.
Từng lá tiếp từng lá rời khỏi cành cây, phiêu đãng rụng xuống, cùng những lá trước nối liên tiếp thành một lộ tuyến kéo dài theo một hướng.
Mắt không có mục tiêu đột nhiên ngân lang nhớ đến năng lực của nhóc con kia, nó theo vị trí lá cây rụng, ngẩng đầu nhìn phía trước, lộ tuyến bằng lá vẫn tiếp tục càng ngày càng dài.
“Ngao ô~” ngân lang ngửa đầu tru dài, lấy đà phóng theo lộ tuyến lá rụng.
“Ngao ô ngao ô~~~ “phía sau bầy sói đáp lại lời Lang Vương triệu gọi.
Hãy cầu nguyện đừng bị ta đuổi kịp đi, “bạn” của ta!
Estes bây giờ trạng thái thật không tốt. Toàn thân cao thấp đều là bùn chưa nói, hai cánh lại còn hư hại do bị bùn đánh vào, râu trên đầu cũng không dựng thẳng vui vẻ mà là hư nhuyễn rủ xuống, chút xíu tinh thần cũng không có.
Cổ họng thì đau rát do bị nước bùn lỡ uống phải lúc trước lộng thương. Trong túi của cậu cũng có dược nhưng Estes lại không dám lấy ra. Chỉ sợ sau khi cự hùng nhìn thấy sẽ cướp túi của cậu. Nếu như thế thì cậu liền thật sự cái gì cũng không còn.
Tiểu tinh linh là đứa con cưng của tạo hóa, được ban cho năng lực đặc thù nhưng thân thể bọn họ lại vô cùng yếu ớt, thường bị lộng thương. Tuy rằng năng lực hồi phục của họ rất mạnh, thậm chí có thể tái sinh, nhưng đau đớn trong đấy vẫn là không thể tránh khỏi.
Nếu như vậy tiểu tinh linh có phải là cường giả hay không?
Cũng không phải! Đó chính là cái gọi ‘có được tất có mất’! Dù cho tạo hóa vô cùng yêu thương tiểu tinh linh thì ngài vẫn vô pháp khiến họ trở nên hoàn mỹ.
Trên thực tế, để có được năng lực đặc thù tiểu tinh linh cũng mất đi rất nhiều thứ. Họ có khả năng tạo ra cây cối, trồng hoa, nhưng lại không chút lực công kích nào, chỉ có thể nhờ cây cối bảo vệ mình.
Mà Estes hiện tại chính là đang gặp quẫn cảnh (đường cùng) Chúng ta cũng không thể hy vọng một tiểu tinh linh lớn lên ở một nơi không có phân tranh, không có nguy hiểm như vương quốc Đồng Thoại sẽ tạo ra loại cây để bảo vệ chính mình thậm chí chống lại địch nhân cường đại đi? Bọn họ cùng lắm thì sẽ tạo ra vài sản phẩm đùa dai như hoa có mùi hương khiến người khác phải bật cười, thích làm những người xung quanh vấp ngã bằng bán thảo hoặc phun hạt giống về phía ngươi (bắn lên người tuyệt không đau).
Vì thế Estes dù có một túi đầy các hạt mầm thần kì nhưng duy nhất khuyết thiếu lại là “vũ khí”.
Bi kịch của cậu là không có một chút khả năng phản kháng nào mà ngay cả việc biến thành hình người phá lồng sắt chạy trốn cũng là không thể. Bởi vì hình người của tiểu tinh linh lại càng không có khả năng bảo hộ chính mình- không có cánh, Estes cũng không cuồng vọng rằng mình có thể chạy nhanh hơn cự hùng bốn chân.
Hơn nữa hình người tinh linh đối với sinh vật là dụ hoặc không thể kháng cự a…
Khụ khụ, đương nhiên đây cũng không phải là nói đến mỹ mạo mà là nói dòng máu chảy trong cơ thể họ.
Tại vương quốc Đồng Thoại, nơi mà các sinh vật xinh đẹp thiện lương chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ tích an cư sinh sống. Trong số họ còn có mỹ nhân ngư.
Trong truyền thuyết, mỹ nhân ngư là hoá thân của nữ thần biển cả. Là thủy tinh linh, họ có được vẻ đẹp vĩnh hằng và giọng hát dụ hoặc lòng người. Mà nếu có người ăn thịt và uống máu mỹ nhân ngư sẽ trường sinh bất tử.
Tuy là truyền thuyết nhưng lại là sự thật ở vương quốc Đồng Thoại, những mỹ nhân ngư sống ở vùng biển xanh thẳm, mỗi ngày của họ đều trôi qua vô ưu, vô tư. Mỗi khi trăng tròn đến, mỹ nhân ngư sẽ trồi lên khỏi mặt biển, ngồi trên các mỏm đá ngầm, hướng trăng sáng hát vang. Lúc này bị tiếng ca thu hút, tiểu tinh linh sẽ đến gia nhập cùng các nàng.
Estes cũng là một trong số đó, lần đầu tiên gặp chủng tộc xinh đẹp mà thần kỳ này, cậu đã từng hỏi qua chuyện ăn thịt nhân ngư sẽ trường sinh bất lão là thật chứ.
Lúc ấy khi nghe đến vấn đề của cậu tất cả mỹ nhân ngư đều nở nụ cười, trong đó có một người hảo tâm nói cho cậu “Cũng không sai biệt lắm, nhưng điều này lại đúng với tất cả các chủng tộc thần kỳ của vương quốc Đồng Thoại”
“Tất cả các chủng tộc thần kỳ? Nghĩa là có cả tiểu tinh linh nữa sao?”
“Đúng vậy,có cả tiểu tinh linh nữa, cậu bạn bé nhỏ của ta”
“Sao có thể như thế được? Hồi trước ta có lần vô tình cắt vào tay, có một con sâu lông ăn được lá cây dính máu của ta nhưng sau này nó trở thành bướm, sinh hạ bảo bảo rồi vẫn cứ chết đi” Estes không tin.
“Đó là bởi vì phương pháp của ngươi không đúng” mỹ nhân ngư cười đáp.
“Vậy phương pháp như thế nào mới là đúng?” cậu nghiêng đầu hỏi.
Mỹ nhân ngư thật kiên nhẫn giải thích ” Đầu tiên ngươi sẽ phải biến thành hình người, sau đó lấy ra một giọt máu cam tâm tình nguyện- đây là điều quan trọng nhất, cho đối tượng ăn, hắn sẽ được Phụ Thần phù hộ, trở thành một thành viên trong chúng ta. Chỉ cần Phụ Thần còn tồn tại, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất!”
Một mỹ nhân ngư khác tóc màu lam nói tiếp “Bất quá nếu giọt máu đấy không phải cam tâm tình nguyện giao ra thì linh dược sẽ trở thành kịch độc, người uống vào sẽ lập tức bị độc chết!”
“Bị độc chết?!” Estes mở to hai mắt, không dám tin.
Mỹ nhân ngư kia gật gật đầu “Đúng vậy, bị độc chết! Nên ngươi trăm ngàn lần phải cẩn thận, nhớ không?”
Estes dùng sức gật gật đầu.
“Cuối cùng ta còn một điều muốn nhắc nhở ngươi. Nếu một ngày nào đó ngươi không cẩn thận ly khai vương quốc thì trăm ngàn lần nhớ giữ bí mật, không bao giờ được cho bất cứ người nào biết được bí mật này. Bởi vì ngoài kia những kẻ giả dối rất nhiều, bọn chúng có trăm phương nghìn cách khiến chúng ta cam tâm tình nguyện dâng lên huyết” nói đến đây tóc lam mỹ nhân ngư oán hận nhìn nam nhân ngư bên cạnh. Đối phương ngượng ngùng không ngừng vò đầu.
“Ta đã nhớ kỹ!” Estes lớn tiếng trả lời.
Từ đó ở trong lòng cậu khắc sâu một công thức: hình người = có thể làm cho người ta trường sinh bất lão = ai cũng muốn = cậu sẽ bị ăn luôn!
Mà cái công thức ấy luôn hiện lên trong lòng từng làm cậu hãi hùng một thời gian dài.
Bởi vậy sau khi hoàn thành khoá học biến thành hình người, Estes không còn biến thành nhân hình nữa.
Cho nên hiện tại tiểu tinh linh sợ hãi bị ăn nên mặc dù cổ họng khó chịu, trên người phi thường không thoải mái nhưng là cái gì cũng không dám làm. Cậu chỉ có thể gắt gao nắm chặt cái túi, tránh ở trong lồng sắt, thấp giọng khóc hy vọng Carlos sẽ mau tới cứu cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...