Tịnh Linh Ái Từ

Kẻ hãm hại ta cũng không chịu nổi, ngày thứ hai sau khi ta lấy được vòng tay liền vội vã tới.

Ta nhìn Đức phi mặc vàng đeo bạc ngoài cửa, cũng không quá kinh ngạc, dù sao toàn bộ hậu cung ngoại trừ quý phi ta thì vị Đức phi này có vị trí cao nhất, ngoại trừ nàng ta ta thật đúng là không thể tưởng được có ai có lá gan hãm hại ta.

Chỉ là ta xem như triệt để lĩnh hội một phen thống khổ của Tịnh Linh ngày hôm qua, bị ta làm chói mù mắt.

Thì ra vàng bạc châu báu không chỉ quý giá, dưới ánh mặt trời lại còn có lực sát thương như thế.

Sau khi vào cung ngồi ta mới thấy rõ dung mạo Đức phi, không thể không tán thưởng mỹ mạo Đức phi.

Đức phi đúng là một mỹ nhân, mắt đào hoa, lông mày lá liễu, tuy rằng không phải thiếu nữ nhưng đoan trang minh diễm.

Mỹ nhân như vậy chỉ là một phi tần, ta cảm thấy Tô Phất bị mù rồi.

Nhưng không biết vì sao, mỹ nhân này luôn cho ta loại cảm giác không quá thông minh.

Hàn huyên vài câu Đức phi liền khẩn cấp tỏ rõ ý đồ đến đây:

"Nghe nói Quý phi nương nương hôm qua được Hoàng thượng ban thưởng, có một cái vòng tay giá trị rất lớn, xảo đoạt thiên công*, thần thiếp kiến thức thiển cận không biết nương nương có thể cho thần thiếp có cơ hội chiêm ngưỡng hay không?"

{* Ý của câu thành ngữ này chỉ sự khéo léo của con người, làm ra được những việc vượt trội hơn cả sức sáng tạo của thiên nhiên.}

Ta suy nghĩ một chút hình dáng vòng tay xảo đoạt thiên công trong miệng Đức phi, trong lòng không khỏi cười một tiếng, trên mặt bất động thanh sắc, vỗ vỗ tay ý bảo Thúy nhi đeo vòng tay.

"Chuyện đó tất nhiên là có thể, nhưng không biết Đức phi muốn chiêm ngưỡng vòng tay vàng, hay là vòng tay bạc, hay là vòng tay đồng bổn cung đang đeo?"

Đức phi nhìn chằm chằm ba cái vòng tay này mấy lần.

Ta nghĩ nàng nhất định phát hiện, cho dù là vòng tay bạc hay là vòng tay đồng kém chất lượng kia, hình dáng đều đẹp hơn vòng tay vàng xảo đoạt thiên công trong miệng nàng.

Trầm mặc trong chốc lát, Đức phi hé miệng cười: "Quý phi nương nương đừng nói giỡn với thần thiếp nữa, hai cái vòng tay này...... Làm sao so được với vòng tay vàng hoàng thượng ban thưởng.”

Đức phi nghiến răng nghiến lợi nói xong lời trái lương tâm, liền cầm lấy vòng vàng trên bàn lật qua lật lại cẩn thận đánh giá.

Rất nhanh sắc mặt của nàng ta có chút không tốt lắm, bởi vì nàng phát hiện vòng tay vàng này hoàn hảo không tổn hao gì.

Ta uống ngụm trà, bị vị đắng không quen kia kích thích thiếu chút nữa lại mất đi vẻ mặt nghiêm trang: "Đức phi nương nương đây là làm sao vậy?"

Đức phi miễn cưỡng cười cười, trong mắt tràn đầy khó tin: "Thần thiếp không sao, chỉ là...... quá mức thán phục vòng tay vàng này."

“Là thán phục vòng tay vàng này quá xấu, hay là thán phục vòng tay vàng này lại không hỏng?"


Đức phi mãnh liệt ngẩng đầu đối diện với ta, trong mắt tràn đầy hoảng loạn:

"Quý phi nương nương đang nói chuyện gì vậy, đây chính là đồ Hoàng Thượng ban thưởng, sao có thể xấu được."

“Nhưng nó hỏng rồi. "

Ta chống cằm, không thèm để ý cười cười:

"Còn chiếc vòng trên tay ngươi bây giờ là của trưởng công chúa.”

Đại khái là lượng tin tức quá lớn, Đức phi giống như choáng váng, cầm vòng tay nửa ngày không lên tiếng.

“Ai da, ngươi nói trưởng công chúa sao lại đối xử tốt với ta như vậy? "

Ta lấy ngón tay xoa đi vết nước đọng trên ly, giọng điệu nghiêm trang:

“Cả ngày chỉ thích chạy vào trong cung của ta, làm nũng với ta, còn cùng ta ăn dấm chua của Hoàng thượng.Cũng không biết trưởng công chúa sao lại dính người như thế.”

Nghe nói lúc Hoàng thượng vẫn còn là Vương gia thì Đức phi đã ở bên cạnh, trưởng công chúa chắc cũng đã chán ngấy Đức phi.

Ta cười híp mắt nhìn Đức phi nắm vòng tay dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt nặng nề cắn môi dưới.

Loại huynh khống thâm niên như Tịnh Linh, làm sao có thể cho phép những nữ nhân khác tiếp cận Tô Phất, ngày thường khẳng định nàng ấy không muốn gặp Đức phi.

Tiểu cô* Đức phi tìm mọi cách muốn lấy lòng hiện giờ bị ta thu phục dễ dàng, nàng có thể không ganh tị sao?

{*Em gái chồng.}

Nhưng bây giờ nàng ta còn có thể chịu đựng, chứng tỏ kích thích vẫn chưa đủ.

"Trưởng công chúa cũng thật là ngốc đến đáng yêu, nghe nói vòng tay bị hỏng liền đem vòng của bản thân cho ta, sợ ta bị Hoàng thượng trách phạt. Nhưng vòng tay này cũng chỉ là một vật trang trí, Hoàng thượng sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận với ta?"

Tay Đức phi nắm vòng tay bắt đầu phát run, môi dưới bị cắn đỏ tươi.

Mắt thấy Đức phi sắp phá phòng ngự, ta thừa thắng xông lên:

"Đức phi nương nương đây là làm sao vậy?”

Đức phi đột nhiên bạo khởi, vòng tay vàng trong tay bị nàng dùng sức nện trên mặt đất, lăn tới bên chân của ta.

Ta nhặt vòng tay lên, nhẹ nhàng lau đi bụi bặm dính trên đó, đưa nó cho Thúy Nhi phía sau.


"Kiều Khuynh Từ, ngươi ở trước mặt ta đắc ý cái gì?"

Đức phi tức giận đến cả người phát run, hốc mắt đỏ phảng phất có thể nhỏ ra máu:

"Ngươi mê hoặc Hoàng Thượng thì thôi, cả trưởng công chúa cũng không buông tha!”

“Lúc Hoàng Thượng còn là Vương gia ta đã là trắc phi của người, nhiều năm như vậy nếu không do ngươi đột nhiên xuất hiện, người Hoàng Thượng sủng ái nhất sẽ chỉ là ta!"

Đức phi thật sự thích Tô Phất, điều này làm cho ta có chút bất ngờ.

“Ngươi đừng nghĩ Hoàng thượng sủng ái ngươi mà muốn làm gì thì làm, cho dù Hoàng thượng sủng ái ngươi như thế nào nhưng khi biết ngươi phá hỏng đồ Hoàng thượng ban thưởng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”

Không hổ là trắc phi của Tô Phất, ngay cả mặt tốt nhất của Tô Phất cũng biết rõ ràng.

Ta nhìn chằm chằm Đức phi, sau khi cơn giận của Đức phi qua đi, lý trí trở lại chút ít, bị ta nhìn chằm chằm khiến trong lòng có chút sợ hãi:

"Ngươi...... Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?”

Ta nhếch miệng cười: "Đức phi nói có lý, nhưng mà ta cái gì cũng không có làm, Hoàng Thượng tại sao phải gây khó dễ cho ta chứ?"

Đức phi nhất thời không đuổi kịp mạch não của ta, nói: "Ngươi làm hỏng vòng tay vàng Hoàng thượng ban thưởng, còn thông đồng với trưởng công chúa giúp ngươi giấu diếm..."

Ta chỉ chỉ vòng vàng trong tay Thúy Nhi: "Vòng tay không ở đây? Tốt lắm.”

Đức phi vẫn không kịp phản ứng: "Đó là vòng tay của trưởng công chúa, là vì giấu diếm..."

“Ngươi nghe ai nói?”

Đức phi có chút nóng nảy: "Ngươi vừa mới chính mình nói ngươi làm hư vòng tay Hoàng Thượng ban thưởng, sau đó cùng trưởng công chúa đổi vòng tay, là vì..."

Ta buồn cười vì sự chậm chạp của nàng ta.

Đức phi này thật sự là rất đơn thuần, nếu như không phải Tô Phất đối với chuyện nạp phi không có hứng thú, thì trong cung này tùy tiện nạp vào mấy nhân vật lợi hại, Đức phi sợ là đến chết cũng không biết mình phạm vào tội gì.

Ta cũng không thừa nước đục thả câu với nàng ta nữa, trực tiếp ngắt lời: "Ta đã từng nói những lời như vậy sao?"

Đức phi gấp đến độ giậm chân một cái: "Ngươi rõ ràng vừa mới nói!”

"Thúy nhi, ngươi vừa mới nghe ta nói những lời này sao?"


Ta nghiêng đầu nhìn về phía Thuý Nhi.

Thúy Nhi mắt nhìn mũi, miệng nhìn tâm: "Không có, nương nương vừa rồi cái gì cũng chưa nói, nô tỳ cái gì cũng không nghe thấy, nô tỳ chỉ nghe thấy nương nương đánh rắm.”

Ta: "......”

Dây thần kinh phản xạ của Đức phi rốt cục cũng trở về, nàng nhìn Thúy Nhi rồi lại nhìn ta, lúc này mới phản ứng kịp chúng ta đây là dự định không nhận.

Ta quyết định trước không so đo với Thúy Nhi chuyện nàng nói xấu ta đánh rắm, lo chuyện trước mắt đã:

"Thúy Nhi, ngươi vừa mới nghe được Đức phi nói cái gì sao?”

Thúy Nhi rất ăn ý: "Nô tỳ nghe được Đức phi nương nương nói vòng tay là do nàng làm hư, nàng còn ở trong cung nói xấu quý phi nương nương, mưu đồ khiến cho quý phi nương nương ở trong cung lăn lộn không nổi, từng bước nhìn Đức phi đi lên vị trí hoàng hậu, sau đó thống nhất lục cung, ép quý phi nương nương tức chet.”

Ta ra vẻ nhu nhược: "Đức phi nương nương thật á c đ ộ c, ta rất sợ nha~”

Đức phi ngây thơ nghe chúng ta một xướng một ca, tức giận dùng ngón tay chỉ vào chúng ta, run rẩy nói không ra lời, cuối cùng rốt cục nhịn không được, "Oa" một tiếng khóc lên.

Thúy Nhi: "!!!”

Ta: "????”

Hình như không cẩn thận ức hiếp nàng ấy hơi quá rồi?

Đức phi thở không ra hơi, toàn thân vàng bạc châu báu theo tiếng khóc co quắp leng keng vang lên, khóc kêu thanh thế to lớn.

Ta đối với năng lực thừa nhận cùng tâm lý yếu ớt này của Đức phi cảm thấy bất đắc dĩ, cũng tỏ vẻ vô cùng nhớ tới dáng vẻ Tịnh Linh bị ta làm cho tức giận chỉ biết chạy về một mình hờn dỗi.

Thúy Nhi bưng tất cả bánh ngọt trong cung ra, ta đem từng mâm từng mâm chuyển đến trước mặt Đức phi cúi đầu nhận sai.

Ta: "Ngươi đừng khóc, ta chỉ lừa ngươi thôi, thật ra quan hệ giữa ta và trưởng công chúa không tốt như vậy, vòng tay của nàng là ta lừa lấy.”

Đức phi vẫn khóc rất lớn tiếng.

Ta: "Bổn cung chỉ đùa với ngươi thôi, ta tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài nói ngươi như vậy, cho dù có nói ra cũng không ai tin đúng không?"

Đức phi vẫn khóc rất lớn tiếng.

Ta: "Thật ra ta và Hoàng thượng không có gì cả, nhìn bề ngoài Hoàng thượng rất cưng chiều ta nhưng trong lòng đoán chừng ước gì ta sớm cút ra ngoài, hơn nữa ta căn bản chưa từng được thị tẩm.”

Tiếng khóc của Đức phi ngừng ba giây, sau đó gào lên càng bi thảm hơn.

Ta chưa từng thấy qua người nào khó dỗ như vậy, chỉ cảm giác dỗ đến thể xác và tinh thần vô lực:

"Ta sai rồi còn không được sao? Ta xin lỗi ngươi, ta không nên khi dễ ngươi, ngươi đừng khóc có được hay không?"

“Ta, ta không trách...... Trách ngươi. "


Đức phi rốt cục lắp bắp mở miệng:" Ta khóc, ta khóc là khóc...... Khóc chính mình mệnh khổ.”

Đức phi khóc to khiến tai ta đau nhức, nhưng dù sao cũng là chính mình làm nghiệt, vẫn là phải tự mình chịu: "Ngươi tại sao lại nói mình có mệnh khổ?"

“Tô Phất hắn bắt nạt ngươi phải không!!!”

Đức phi một bên khóc một bên gào, thanh âm lớn làm ta sợ bị người ngoài nghe thấy:

"Ta mười bảy tuổi đã gả cho hắn, cũng đã tám năm nhưng hắn chưa từng chạm qua ta, một lần cũng không có!!"

"Ta năm nay đã hai mươi lăm tuổi, các tỷ muội cùng tộc cũng không biết đã sinh đến đứa thứ mấy rồi, nhưng ta ngay cả một đứa cũng không có, chuyện của ta ở trong gia tộc trở thành trò cười. Đều tại Tô Phất hắn không chịu chạm vào ta, đều tại hắn!"

Ngoài tình lý, trong dự liệu, ta cũng không phải rất kinh ngạc.

Tô Phất tình cảm khiết phích* thập phần nghiêm trọng, là từ tâm lý đến sinh lý cái loại khiết phích này, hắn không chịu đụng vào Đức phi chỉ có thể nói rõ hắn căn bản là không thích Đức phi.

{* Đây là chứng bệnh “khiết phích” hay nói cách khác là nhân vật quá mức yêu sạch sẽ, họ không ít thì nhiều bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Tui tìm hiểu về “khiết phích” thì ra được kết quả này, nếu không phải thì mong mn có thể giúp tui giải nghĩa lại nha.}

Đương nhiên ta không thể đem lời nói thật này nói ra, nói ra chỉ sợ Đức phi sẽ dùng nước mắt nhấn chìm cả cái cung điện này của ta.

Vì vậy ta cẩn thận nói: "Vậy nói không chừng là bởi vì Tô Phất hắn thật sự không được... Hoặc là hắn thật ra là một đoạn tụ*?"

{* Cách gọi phổ biến cho quan hệ đồng tính luyến ái nam ở Trung Quốc.}

Đức phi ngừng nói, đôi mắt hoa đào trừng thành mắt hạnh.

Một giây sau, nàng khóc ngất đi: "Vậy ta đây chẳng phải là hoặc là thủ tiết hoặc là làm đồng thê sao!”

Ta an vị ở đằng kia ngơ ngác nhìn Đức phi khóc không biết mệt mỏi, khóc mệt mỏi liền uống chén trà, bổ sung nước một chút sau đó tiếp tục khóc.

Ngay lúc ta không biết làm gì, Thúy Nhi cúi người, lặng lẽ nói thầm bên tai ta: "Nương nương, không phải Đức phi nương nương giá họa chúng ta trước, chúng ta mới phản kích sao?”

Đúng rồi!

Ta nhìn Đức phi khóc quên mình trước mặt, trong nháy mắt liền mất đi kiên nhẫn.

“Cho nên nương nương, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? "

Thúy Nhi trưng cầu ý kiến của ta.

Sao nào? Biện pháp xử lý ban đầu của ta đối với người đến gây chuyện là gì?

Hình như là ném ra ngoài.

Cho nên, ta liền mang theo Đức phi đem nàng ném ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui