Part 1: Chúng tôi lại gặp nhau.
Có nhiều lúc em nghĩ
Có phải anh đang chơi trò mèo bắt chuột với em không?
Nếu là phải thì
Đến lần sau, đổi tới em trốn nhé
Em tìm anh đã quá mệt mỏi rồi
“3 giờ ở quán cà phê FISHY nhé, không gặp không về!”
Hẹn tôi?
Chỉ một câu này thôi?
Lời nhắn của Chae Rin thật đúng là chữ ít nhiều ý, hình như đánh thêm một chữ sẽ tốn rất nhiều sức lực của cô. Hừ, nói chuyện với mình cũng phải tiết kiệm đến thế sao? Chẳng lẽ đây là thái độ nói chuyện với bạn thân sao? Đồ trọng sắc khinh bạn!
Nhưng nói cho cùng, Chae Rin và Lee Joon dính với nhau như đường với đậu, thời gian ở bên mình đã ít nay càng ít hơn. Mỗi lần chuông tan trường vừa reo, Chae Rin nở một nụ cười thần bí, rồi chạy nhanh hơn ai khác ra khỏi lớp. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết là cô đi hẹn hò với Lee Joon rồi.
Những người xung quanh người con gái đang yêu luôn bị xem là tàng hình. Căn bản là họ không xem ai ra gì. Vì vậy, hôm nay Chae Rin nghĩ đến mình thì thật là hân hạnh!
Kim HyunAh, cô cũng thật là đại lượng! Tôi không khỏi tự mê mẩn với chính mình.
Được rồi được rồi! Trời nắng chang chang, tôi đã bắt đầu nhớ mùi vị thơm nồng mát lạnh của kem… mà còn là Chae Rin mời. Hê…!
Tôi nhanh chân bước tới.
Buổi chiều trên đường lớn của Cube.
Đây là con đường thương nghiệp phồn hoa nhất của huyện Cube. Suốt trên đường xuất hiện nhiều loạt cửa tiệm làm ọi người nhìn đến hoa mắt. Nơi tập trung của nhiều nhãn hàng, tòa nhà lớn nhất của Cube Thành cũng là đây. Ở trước không xa, có rất nhiều quán cà phê và quán ăn, và còn rất nhiều tiệm nước mà trẻ con thích nhất khi mùa hè tới. Vì vậy, khi đến cuối tuần, người ở đây đông như kiến, khắp nơi đều có thể thấy được các đôi tình nhân và các cô gái xinh đẹp diện các mốt thời trang thời thượng. Nhìn những cái đầu đen đen, hình như tất cả mọi người của toàn thành này đều ở đây cả, thật là hoành tráng.
Nhưng mà thật là nóng! Cửa sổ của các tiệm hai bên đường phản chiếu các màu sắc làm mọi người cảm thấy chói mắt. Ánh mặt trời chói chang như cố sức tỏa ra năng lượng đuổi hết những bóng râm. Tuy hôm nay tôi mặc một chiếc đầm trắng không tay, tóc còn thắt bím nữa, nhưng vẫn cảm thấy những giọt mồ hôi từ từ tuôn ra. Kim HyunAh, đi nhanh lên, nếu không sẽ bị phơi khô đó!
Tôi im lặng đi trong dòng người. Người trên đường như những con cá đang bơi qua bơi lại. Mọi người không hề quen biết nhau, đi ngang qua nhau. Cả đời này tôi cũng sẽ không quen những người này. Tôi nghĩ tôi là người không thích hợp với những con người náo nhiệt, có thể vì tôi đã quen với việc ở một mình. Trong dòng người chen chúc nhau, có khi tôi đột nhiên có cảm giác cô độc kỳ lạ.
Gặp những chàng trai cao ráo là quay đầu qua nhìn, đó đã trở thành phản xạ có điều kiện của tôi. Khi Chae Rin thấy động tác đó của tôi, nói đùa rằng tôi đã hội đủ điều kiện để làm thám tử, cho dù không làm được thám tử, thì cũng có thể làm người theo dõi ngôi sao. Có khi cô chịu không nổi, cũng bắt đầu chửi rủa sự ra đi tuyệt tình của HyunSeung, nói anh không đáng để tôi phải đợi.
Hai tháng rồi, những chàng trai theo đuổi tôi cũng đã kéo thành một đường dài. Nhưng khi tôi chưa quên được người này thì làm sao có thể đi quen với người khác chứ? Không phải vì tôi lạnh lùng, chỉ vì một khi tôi nhắm mắt lại, những chuyện trước đó cứ như chiếu phim, mỗi cảnh rồi một cảnh lại diễn ra trong đầu tôi. Mỗi khi tỉnh dậy, luôn có một âm thanh nói với tôi rằng: tôi phải tìm được HyunSeung!
Cho dù lúc chia tay, chúng tôi vẫn còn rất yêu nhau!
Không đáng ư? Khi việc nhớ một người trở thành thói quen, thì việc đáng hay không đã không thành vấn đề nữa rồi. Từ sau lần gặp trước, một ý định rõ ràng xuất hiện- tôi nhất định phải gặp lại anh!
Hai tuần trước tôi đã gặp lại HyunSeung. Hình bóng lãnh đạm, biểu cảm không chịu ai gò ép, Jang HyunSeung, cũng vẫn là Jang HyunSeung đó. Quen thuộc đến nỗi mọi người cảm thấy anh chưa từng bỏ đi.
Nhưng tại sao Lee Joon lại nói, người đó không thể nào là HyunSeung? Tôi rõ ràng đã nhìn thấy anh! Không lẽ anh trở về mà Lee Joon không biết gì cả? Tại sao? Tại sao? Vô số các câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi.
Đột nhiên, người tôi đứng yên bất động.
Buổi chiều của con đường Cube trở thành những thước phim đen trắng không tiếng.
Lại một chiếc xe chạy qua. Con đường đối diện có một bóng người đen đang di chuyển trong đám đông.
Như nước bơi trong cá, không có dấu tích gì cả.
Là anh! Nút chiếc áo sơ mi màu đen hơi mở, cây thánh giá màu đen phản xạ ánh nắng mặt trời làm chói mắt. Nét mặt lạnh cương như tạc từ tượng, làm cho da trở nên trắng hơn. Tóc mái hơi dài tô điểm cho sống mũi cao và xương gò má, làm cho nét mặt càng rõ ràng hơn. Giây phút đó, đám người ồn ào chẳng liên quan tới anh, cả thế giới này cũng chẳng liên quan tới. Anh như thiên sứ đen cao ngạo của thế giới khác.
Tôi thề là tôi vừa nhìn đã thấy anh. Vì cái dáng cao của anh, vì các góc mặt rõ ràng của anh. Và hơn nữa vì đối với tôi, anh không phải là người bình thường.
Có thể cả thế giới này sẽ mất đi màu sắc vì thiếu mất anh.
Có thể khi lần sau gặp anh, tôi sẽ quyết định dùng tất cả những gì tôi có để vãn hồi toàn bộ sai lầm của mình. Cho dù đó là sinh mạng của tôi.
Không do dự nữa, tôi sợ anh sẽ lại biến mất như lần trước.
“HyunSeung!” Tôi dùng toàn bộ sức lực để hét lên.
Hu hu, từ đầu đường này đến đầu đường khác, giữa đường còn có rất nhiều người và xe, đường lại ồn ào như vậy, anh nhất định là không nghe thấy! Tôi thật giận mình không thể quăng cái túi của mình lên đầu con heo ngốc đó!
“Đợi đã, HyunSeung!” Tôi vẫn không bỏ cuộc.
Hôm nay là cuối tuần, người đông hơn bình thường! Tôi đi ngược chiều, đụng trúng nhiều người đi đường, ai cũng đều bực mình nhìn tôi.
May là phía trước có đường đi bộ. Quá tốt rồi! Tôi như bắt được phao cứu sinh mà lao ra đường bộ. Nhưng đèn đỏ vẫn còn nhấp nháy, đèn xanh vẫn chưa sáng. Tôi đứng lại trước đèn xanh đèn đỏ, mắt trừng trừng nhìn anh đi càng ngày càng xa.
Chẳng lẽ chúng tôi phải như người không quen biết mà xa nhau, chẳng lẽ anh lại muốn biến mất trong tầm mắt của tôi…
Không thể đợi nữa, nếu không anh sẽ rời tôi càng lúc càng xa! Lòng tôi như lửa đố, bước nhanh trên đường dành cho người đi bộ.
“Jang.....Hyun...Seung!”
Cuối cùng anh cũng quay đầu lại! Anh dừng lại, quay lại nhìn tôi. Ánh mắt đó như người đang ngủ say thì bị cái gì đó làm cho tỉnh giấc.
Anh cứ nhìn tôi như thế, hình như đã nhìn rất lâu.
Lạ thật, tại sao tất cả mọi người đều nhìn tôi…
Một bóng đen nhanh chóng ép gần tôi, sức mạnh vô hình ấy làm tôi suýt té xuống đất. Tiếp đó, một tiếng lớn do bánh xe ma sát với đất vang lên, làm thủng màng nhĩ của tôi, chấn động dây thần kinh của tôi. Trong phút chốc, như một quả bom nổ trong người tôi, mùi thuốc nổ lan tỏa khắp nơi. Tôi như bị một bàn tay quăng lên trời, sau đó lại quẳng xuống đất.
…
“Có người vượt đèn đỏ…”
“Cô bị đụng xe rồi!”
Đó là những âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được.
Tôi chỉ cảm thấy thế giới như đang dao động.
Như mặt đất đang tỏa sức nóng.
Như máu của tôi.
Thế giới trở thành các thước phim đen trắng.
Tiếng còi xe, tiếng la hét của mọi người, tiếng còi hụ của xe cấp cứu… có rất nhiều tiếng từ xa truyền đến. Rất nhiều người từ mọi phía ùa về, vây lấy tôi đang nằm trên đất.
Trong vòng vây của mọi người, hình như tôi lại thấy khuôn mặt đó, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi lông mày đang nhíu lại… và cả đôi mắt đen quyến rũ đó. Là anh… anh ốm hơn trước, khuôn mặt cương nghị càng tỏa ra nét tuấn tú. Tuy là ốm, nhưng lại không trắng bệch, cái áo sơ mi màu đen càng làm nổi lên chất da như ngọc thạch của anh. Anh không còn xa vời như trong mơ nữa, anh ở gần như thế, chỉ cần đưa tay lên là có thể nắm được anh.
HyunSeung, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật là tốt…
Tôi đã nói là nhất định sẽ tìm thấy anh…
Đây là biểu cảm gì? Kinh ngạc? Nghi vấn? Lo lắng? Đau lòng?
Anh đang lo cho tôi ư? Đừng lo…
Tôi cố gắng đưa tay ra, nhưng không đụng được gì cả. Nói đúng hơn, tôi đã không còn sức lực để nhúc nhích. Đôi môi gần như cứng đơ của tôi không nói được tiếng nào, người tôi như đang bị lửa đốt, nỗi đau đã che mất ý thức của tôi. Trong khí quản tôi như bị cái gì đó chặn lại, trong miệng chỉ toàn những dung dịch dính dính. Đau quá… khó thở quá…
Đau quá…
Tôi sắp chết rồi sao? Ý nghĩ đáng sợ đó đi ngang qua đầu tôi.
Nhưng nhất định là tôi chưa chết. Khuôn mặt đó rất rõ, rất rõ… đừng lo, HyunSeung… chúng mình lại gặp nhau rồi… thật là tốt…
Cái bóng đen đó càng ngày càng gần tôi, khuôn mặt màu trắng của Vĩnh Thái gần như áp sát mặt tôi, hơi thở hổn hển thở lên mặt tôi. Còn tôi thì… hình như bị rớt xuống một lỗ đen.
Tôi không nhúc nhích được.
HyunSeung, gặp được anh thật là tốt. Em đang cười với anh đó, anh có thấy không?
Nhất định là anh thấy rồi, phải không?
Thế thì. Anh có chịu tha thứ cho em không…
Hứa với em… chúng mình sẽ không xa nhau nữa được không…
...
HyunSeung, em rất thích anh…
Nhất định là anh biết mà…
…
Tôi mở mắt ra.
Trần nhà màu trắng, tường màu trắng, nệm màu trắng và cả bộ đồ trắng trên người tôi nữa. Trong không khí có mùi của thuốc khử trùng- đây là bệnh viện.
Tôi mơ hồ nhớ ra cảnh tôi bị xe đụng. Chiều hôm đó, ánh mặt trời chói chang, sức nóng sắp phơi khô con người, một màu trắng xóa, mọi người chen lấn nhau, tiếng còi hụ bên tai… và còn cái bóng đen đó nữa! Một lần nữa tôi lại trông thấy HyunSeung. Anh đang ở đâu? Rõ ràng tôi đã gặp anh.
Đối diện giường bệnh, một bóng đen đang đứng bên cửa sổ. Màu vàng của ánh nắng chiếu trên người anh tạo nên một đường viền màu vàng xung quanh người anh, cứ như một bức tranh sơn dầu cổ, đang được trưng bày trong phòng triển lãm. Lưng anh hướng về tôi, tay ôm trước ngực, hình như đã đứng rất lâu.
HyunSeung! Tôi giật mình.
Tôi cố gắng từ giường ngồi dậy. Ư… tay chân tôi khó chịu như bị rã ra, như có vô số con kiến đang cắn người tôi, đang đục xương tôi!
“Cô tỉnh rồi à?” Cô y tá nghe tiếng chạy tới. Tôi trông thấy nụ cười dịu dàng trên môi cô.
Cái bóng đen ấy nghe thấy câu nói đó, hơi nhúc nhích. Nhưng không quay đầu lại.
“HyunSeung!” tôi thử gọi tên anh.
Bóng người im lặng vẫn không quay đầu lại. Tại sao, tại sao anh không chịu nhìn tôi? Chẳng lẽ vì việc tôi hiểu lầm mà anh lại hận tôi đến thế sao? Nhưng ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho tôi ư? Anh thật sự không muốn nhìn em nữa, không muốn nói chuyện với em dù chỉ một lần hay sao?
“HyunSeung! Em thà là anh hận em cũng không muốn anh quên em…” cổ tôi nghẹn lại, nước mắt bắt đầu chảy xuống mặt tôi
Nhưng cái bóng đen ấy vẫn không hề nhúc nhích.
“HyunSeung… em sai rồi, anh đừng như thế…”
Anh vẫn không bị tác động.
Trong phòng bệnh, cô y tá vội vàng trấn tĩnh tôi, không biết phải làm sao. Tôi cũng đã nghẹn đến nỗi không nói được tiếng nào. Thật quá đáng! Tuy trước giờ tôi đã phải chịu sự vô tình, lạnh lùng của HyunSeung, nhưng bây giờ ngay cả nhìn tôi anh cũng không chịu nhìn…
Đây là sự trừng phạt đối với tôi ư? Đến bây giờ anh vẫn không chịu tha lỗi cho tôi…
Lát sau, HyunSeung cũng từ từ quay lưng lại, đi đến cửa phòng bệnh. Tiếng vặn tay cầm vang lên. Cuối cùng anh cũng nói:
“Cô là bệnh nhân, phải dưỡng bệnh cho tốt”
Tiếp đó là anh không quay đầu lại mà đi ra. Tiếng bước chân trên hành lang làm cho tôi gần như ngừng thở.
Anh đi rồi. Vậy là sao? Vậy là anh còn giận tôi sao?
Jang HyunSeung cao ngạo làm sao chịu nghe tôi giải thích chứ? Điều này, tôi đã phải có chuẩn bị tâm lý từ trước!
“Đừng khóc nữa, anh quan tâm cô lắm đó!” Tiếng nói dịu dàng của cô y tá từ từ đi vào tai tôi. “ Cô ngất đi 3 ngày, anh ngày ngày ở bên cô, một phút cũng không bỏ đi. Bây giờ cô tỉnh rồi, chắc anh vui lắm.”
Tôi bán tín bán nghi mà ngừng khóc. Lời nói của cô y tá là thật sao?
“Mỗi ngày anh đều chuẩn bị cháo trắng cho cô, sợ khi cô tỉnh dậy bụng đói không có gì để ăn… cô nhìn kìa, hoa trên bàn là do anh đem tới. Mỗi ngày anh đều mang hoa tới, chàng trai vừa tỉ mỉ vừa thương người như thế bây giờ khó gặp lắm!”
Ánh mắt tôi nhìn sang bó hoa cúc nhỏ để trên bàn. Những giọt sương ban mai còn đọng lại trên những cánh hoa trắng. Hoa cúc là những đóa hoa hướng dương nhỏ bé, đại diện cho sức sống mạnh mẽ. Gần như tôi đã bị những đóa hoa đó làm cho cảm động.
Đó là do anh tự đưa đến ư? Tôi vội vã đưa tay sờ lên những đóa hoa dễ thương đó. Ý nghĩa của hoa cúc là: tình yêu để ở trong lòng… lòng tôi bất chợt rung lên.
HyunSeung, từ lúc nào mà anh lại trở nên tế nhị như thế? Từ trước đến giờ anh đều là người không câu nệ chuyện nhỏ. Tuy là nằm bất động trên giường, nhưng đối diện với sự quan tâm vừa mới có lại của HyunSeung, tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc!
“Lại còn đẹp trai như thế, có người bạn trai tốt như thế thật là đáng cho người khác ngưỡng mộ…” cô y tá không kìm chế được mà khen anh, nghe như chàng trai cô nói là bạn trai của mình vậy.
Mặt tôi ửng hồng, nhìn thái độ say sưa của cô y tá, tôi chợt bật cười .
Mùi hương thoang thoảng của hoa cúc như đang an ủi sự bất an của bệnh nhân.
“Xương chân phải gãy, chân trái bị trầy.” Cũng may là không phải vấn đề gì lớn. Đây là sự chẩn đoán của chính tôi trong gia đình bác sĩ.
Nhìn lớp thạch cao dày và các dây băng trên chân tôi, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi cho hành động vượt đèn đỏ của chính mình. Nếu ông tài xế sơ ý một tí là cái mạng nhỏ bé của tôi sẽ chấm dứt!
Đây có phải là bi thảm quá không?
Cũng có thể là do người ba ở trên trời đã phù hộ cho tôi!
Khi tôi đang đọc kỹ bệnh án của tôi, tiếng vặn cửa truyền đến. Tim tôi cũng vì thế mà đập theo. HyunSeung trở về rồi sao? Tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh!
Bóng người màu đen xuất hiện sau cánh cửa, như một pho tượng đá cao quý mà nho nhã. Cả người với chiếc áo sơ mi đen làm cho thân hình anh nổi hơn, cây thánh giá trước ngực chớp chớp. Tất cả mọi tri giác của tôi đều tập trung trên người anh.
“HyunSeung!” sau lần gặp trước, hình như đã qua rất lâu rất lâu rồi. Tôi vừa ăn xong cháo của anh đem tới, thật là ngon, phải cám ơn anh chứ!
“Xin lỗi cô, tôi không phải là Jang HyunSeung!”
___________________________________
Lời của Sóc: Bọn tớ sẽ cố gắng 2 chap 1 tuần nhé, mong các bạn ủng hộ cho chúng tớ. Thân ái ♥
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...