Phần 1: Tôi chấp nhận Choi MinSik.
Trong vòng tay của anh
Em cảm thấy cơ thể từ từ chìm xuống
Em sợ những thứ em có được trong phút giây này
Một lúc sau sẽ mất hết
Em sợ sẽ mất đi vòng tay của anh
Em sợ bi kịch của đời em lại diễn thêm lần nữa.
Tôi lại giật mình tỉnh dậy từ trong mơ. Tỉnh dậy, gối thường ướt cả một bên.
Từ từ tôi đã quen với mùi rượu, từ từ đã có được cái cảm giác rượu thiêu đốt ruột gan. Đó là một loại đau, trong cay có nóng, nhưng trong nỗi đau ấy, tinh thần tôi lại tìm được sự giải thoát. Nỗi đau vô hình được dấu tận dưới trái tim đã trở thành hữu hình, từ từ tôi đã yêu thích cái cảm giác này.
HyunSeung, anh có phải cũng đang giải thoát mình trong cảm giác này? Anh thích rượu như thế, đương nhiên là có đạo lý của anh.
Vì cái cảm giác này, tôi đã bỏ đi sự bảo thủ e thẹn của một cô gái, buông thả dìm mình trong các quán rượu.
Tôi thề là tôi đã yêu cái cảm giác kích thích của rượu rồi.
Tôi bước đi loạng choạng vào nhà. Hôm nay cũng không tối lắm. Mẹ lại phải trực tối, tôi vẫn có thể nằm vào giường trước khi mẹ trở về,
Mông lung tôi nhìn thấy một bóng người đi đến. Cái bóng người mặc áo đen ngày càng ép đến gần, tôi lại thấy được khuôn mặt quen thuộc ấy.
“Này! Anh là Jang HyunSeung hay Choi MinSik?” bất cứ ai thấy được cái dáng vẻ tôi lúc này cũng biết tôi là một con ma say.
“Choi MinSik.” Cái bóng đen đó trả lời.
“Choi MinSik, Choi MinSik, sao anh lại là Choi MinSik? Anh có thể nào không phải là Choi MinSik không? Anh là Jang HyunSeung!” tôi đi nghiêng qua nghiêng lại, trọng tâm có chút không vững.
“HyunAh, em say rồi.”
“Em không có!” nói xong câu này, tôi đột nhiên bật khóc.
“Anh là Jang HyunSeung.” bên lỗ tai đột nhiên vang lên câu nói này, tôi cố mở mắt to lớn. Đáng chết, sao lại nhìn không rõ thế này… Seungie trong mắt tôi biến thành hai cái… ba cái…
“HyunSeung… thật là kỳ, sao lại có nhiều anh thế? Anh là Jang HyunSeung, anh là Choi MinSik, thế còn anh là ai? Seungie à, anh ở đâu?” tôi thử phân biệt những bóng người trùng nhau trong mắt tôi, chỉ qua chỉ lại trong không khí.
Đột nhiên, cái bóng đen đó nhảy tới ôm lấy tôi đang sắp ngã xuống.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên chiếc ghế nệm trong phòng khách. Trước mặt MinSik và tôi đặt hai ly trà đang bốc khói. Mùi trà thơm xông vào mũi tôi, làm tôi tỉnh hơn nhiều. Lúc muốn đứng dậy, đầu tôi đột nhiên đau như muốn nổ ra!
Đáng chết! Kim HyunAh, hôm nay sao cô lại uống nhiều thế?
Tôi cầm ly trà, bên cạnh ly trà, tôi nhìn thấy chùm chìa khóa. Tôi biết nếu không có MinSik, chùm chìa khóa đó và tôi đã phải nằm ngoài đường rồi, anh vẫn cứ là người tử tế, thường xuất hiện những lúc tôi cần nhất.
“Cảm ơn anh.” Tôi đã không muốn nói câu này nữa, vì tôi đã không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa. Câu cảm ơn của tôi chỉ là lời nói không. Kể cả tốc độ báo đáp của tôi cũng không bằng tốc độ anh chăm sóc tôi.
“Nếu còn nói cám ơn, anh sẽ không vui đó!” MinSik có chút không vui. Tôi nhớ HyunSeung cũng từng mắng tôi nói quá nhiều câu “Xin lỗi” …
Jang HyunSeung… lòng tôi âm thầm gọi tên anh. Tôi lại cảm thấy có chút đau đầu.
“Hồi nãy lúc em đang ngủ, anh nhận được điện thoại của bác gái.” MinSik hình như đột nhiên nghĩ ra điều gì, nên đã nói tôi nghe.
“Mẹ em nói gì?”
“Bác nói tối nay có một ca mổ gấp, không về được. Bác còn nói sẽ sợ em lại chạy đi uống rượu, nên bác mới gọi điện thoại về nhà xem ai có nhà không.”
“Còn sau đó?”
“Bác biết chúng ta đều ở đây, nên rất yên tâm.” Thực ra, lúc đó nhất định là mẹ đã nói, biết MinSik ở đây, bác rất yên tâm. Trong mắt mẹ, anh ấy là từ thay thế của từ “An toàn”. Tôi im lặng uống trà.
“HyunAh!” đột nhiên MinSik gọi tôi.
“Có chuyện gì?”
“Tiếp nhận anh nhé!”
Trong ngày lễ tình nhân này, em không che giấu được nỗi nhớ trong lòng em, em thật muốn. thật muốn nói với anh thêm một lần em yêu anh.
Bạn yêu anh sao? Yêu thì nói với anh, sao lại cứ để nỗi niềm dấu tận đáy lòng. Sợ ngoại hình, địa vị, thân phận không xứng ư? Đừng sợ, yêu một người là điều rất hay.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều màu đỏ đã trùm lên cả thế giới một màu cam, em lại nhớ anh. Lúc này, anh ở nơi xa, có nhớ em như em đang nhớ anh không?
Ngày thứ hai, lúc tôi và MinSik xuất hiện ở trường Cube, đã làm nổi dậy những trận sóng gió. MinSik vẫn luôn nắm lấy tay tôi, cho đến khi đi lên cầu thang, đi vào lớp học.
Chúng tôi đã quen nhau. Tối qua tôi đã nhận lời anh.
Thực ra tôi không hề muốn làm tổn thương anh, cứ thế này thì lòng tôi càng không yên.
Nhưng tôi lại không hề nghĩ tới rằng, tôi lại làm thế với anh, tổn thương càng lớn, tội của tôi càng nặng.
Vì tôi vẫn chưa làm rõ là rốt cuộc mình yêu ai. Là Choi MinSik hay là người có khuôn mặt đó?
Các bạn gái đều ngưỡng mộ tôi tìm được chàng đẹp trai làm bạn trai. Đương nhiên, cũng không ít người chỉ trích tôi là cô gái lẳng lơ, vì xem ra, tôi đã quên mất EX – BF ( bạn trai cũ ) Jang HyunSeung, quên sạch sành sanh. Tôi thường lơ đi những tin đồn nhảm nhí này, và từ từ, mọi người cũng đã bắt đầu nói tôi kiêu ngạo, tự cho là mình đúng.
Những lời chỉ trích này, không phải là những lời chỉ trích trước đây HyunSeung đã nói với tôi sao?
Tôi chỉ có thể cười cho qua chuyện.
Tôi chỉ có thể đối xử một lòng một dạ với MinSik, cũng như anh đã đối xử chân tình với tôi. Tôi lại học được nhiều trò từ chỗ ChaeRin, tôi xếp hạc, xếp ngôi sao. Tôi có gắng xem sách chòm sao, muốn biết anh nhiều hơn. Tôi cứ như cô gái chìm đắm trong vị ngạt của tình yêu, thường hay làm các vật xinh xinh nhỏ nhỏ cho MinSik. Thậm chí tôi còn đan khăn quàng cổ, vì tôi thường hay làm sai, nên tôi phải chuẩn bị từ mùa xuân, đợi đến mùa thu, lúc gió lạnh thổi đến, tôi mới có thể quàng chiếc khăn đó lên cổ anh ấy, để anh trở thành nam sinh được ngưỡng mộ nhất trong trường.
Tôi như hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, hoạt bát, vui vẻ, thích cười.
Đối với tình cảm của tôi, ChaeRin rất nhiệt tình. Chúng tôi lại cùng nhau dạo phố, cùng nhau cười đùa, lại thường hay ngồi chung với nhau nói về các nam sinh. Có lúc hai người còn cùng nhau đan khăn quàng cổ, hại chúng tôi phải lúng túng làm lại từ đâu. Mẹ đối với tình cảm của tôi và MinSik, càng giơ tay tán thành. Mỗi ngày MinSik đều cùng tôi làm xong bài tập hôm đó, tôi không còn trách mẹ không quan tâm đến việc học của tôi, cũng không trách mẹ bỏ tôi ở nhà cô đơn một mình.
Tôi như đã hồi phục lại cuộc sống trước đây, ấm áp, bình lặng, vui vẻ.
Tôi và MinSik trở thành đôi được ngưỡng mộ nhất trong trường. Tính tình của MinSik thiệt tốt đến không chỗ nào chê. Anh không cãi nhau, cũng không oán trách, anh thường hay cười một cách nho nhã, thường kiên nhẫn vì tôi làm tất cả mọi chuyện, và vẫn thường khoan dung tất cả các khuyết điểm của tôi. Tôi phát hiện sự cưng chìu của anh ấy là loại thuốc độc chậm, rời khỏi anh, tôi sẽ trở nên rất khó chịu.
Tôi rất mãn nguyện.
Tôi nói với chính bản thân mình, Kim HyunAh, cô rất mãn nguyện rồi.
Nhưng trong tận dưới đáy lòng, vẫn còn một tảng đá đè nặng không thể nhúc nhích được. Nó vẫn cứ tồn tại, chưa từng rời bỏ vị trí. Nó nặng đến thế sao?
Khi dòng suy nghĩ của tôi từ từ chuyển động, thưởng tạo ra các bọt biển trên tảng đá ấy. Như có một âm thanh đang hỏi tôi: cô vui sao? Có thật là cô vui không?
Cô quên rồi sao? Có thật là cô quên rồi không?
Cô đã quên người đã hứa sẽ mãi mãi ở bên cô rồi sao ?
Cô đã quên người đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên cô, cho dù là chết rồi sao?
Những lúc như vậy, tôi đau khổ đến thở không nổi. Lúc mơ màng, tôi thường hay nhìn MinSik ra người khác. Nhìn thấy anh nhìn tôi, cười với tôi, tim tôi như bị cây dao đâm vào.
Lúc ở nhà MinSik, tôi thưởng nhìn thấy quả táo thủy tinh màu đỏ trên kệ. Tôi thường hay hỏi: rốt cuộc anh có đem theo quả táo thủy tinh không? Nếu anh để ở bên cạnh, lúc nhìn thấy quả táo, có sờ thấy dòng chữ trên đó, nhớ đến tôi không?
Anh sẽ còn nhớ những lời anh nói không?
Sẽ mãi ở bên nhau, cho đến chết…
Mãi mãi sẽ không quên tôi, cho dù đã quên chính bản thân anh là ai…
Tim tôi đau quá, đúng là rất đau, rất đau…
Như nỗi đau bị xé ra…
Mỗi khi ngủ dậy, nếu bên gối toàn là nước mắt, tôi sẽ biết là, tôi gặp anh ở trong mơ. Tôi đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ anh bỏ tôi mà đi.
HyunSeung, em nhớ anh, anh có cảm giác được không?
Sau khi anh bỏ đi, tất cả mọi thứ đều trở nên tối đen, tất cả bầu trời xanh đều trở thành màu xám. Tất cả ngôi sao đều trở nên không liên quan gì với tôi, tất cả niềm vui đều như gió thoảng qua tai, tất cả đau khổ đều bao vây lấy em.
HyunSeung, cho dù em có được cả thế giới, chỉ duy nhất mất đi anh, thế thì cái thế giới này đối với em sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Bởi vì, mất đi anh, tức là mất đi cả thế giới.
Bởi vì anh còn quan trọng hơn cả thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...