Tình Lặng

Phần 5: Nghi thức đính hôn bi thương.
Mọi người đều nói
Trên trái đất vẫn sẽ có nơi chiến tranh
Thế thì những cặp tình nhân không có lý do gì không cãi nhau
Nhưng tại sao em vẫn không thể học được bình tâm tiếp nhận nó chứ
Gió làm nổi cơn sóng nhỏ trên mặt hồ, gió thổi lên hơi lạnh, cây cổ thụ phát ra tiếng xào xạc của lá cây cọ vào nhau.
Đây là một cái hồ rộng. Giữa hồ là một du thuyền hoa lệ. Trên thuyền, khách mời đầy chỗ ngồi, tiếng cười nói vang vọng.
Đường đi bên hồ, mọi người không chú ý đến nước hồ đang lấp lánh, họ chỉ ngắm nhìn chiếc thuyền tráng lệ. Đó là lễ đính hôn của đứa cháu người có tiếng tăm nhất huyện Cube.
Hôm nay, là ngày đính hôn của Jang HyunSeung và Shin JiHyun.
Đây là chiếc du thuyền ba tầng, tầng đầu tiên là một đại sảnh lớn. Giữa sảnh, là lễ đài được trang trí bằng hoa tươi. Khách mời đứng ra hai bên, một bên là khách mời của đàng trai, một bên là khách mời của đàng gái. Tôi ngồi bên cạnh ChaeRin, nắm chặt tay cậu, không nói một lời nào. Ánh mắt nhìn ra xung quanh, nhìn thấy MinSik đang ngồi ở bên kia. Tôi nhè nhẹ cúi đầu chào anh.
Thật là châm biếm! Bây giờ tôi đang ngồi ở chỗ khách mời bên đàng trai. Tôi cũng có thể xem là khách của HyunSeung sao? HyunSeung sắp phải đính hôn rồi, tôi còn đến ủng hộ.
Thật là châm biếm!
Hôm đó Jang gia gia để lại cho tôi một tấm thiệp, ChaeRin cũng nói, “HyunAh, cứ xem như là đi với mình đi.” Nên hôm nay tôi mới có mặt ở nơi đây. Nói như thế, tôi cũng được xem là khách mời của Jang HyunSeung rồi chứ.
Lúc tôi đang cố gắng phân tích địa vị của mình, thì HyunSeung và JiHyun xuất hiện trước mặt mọi người. Hôm nay JiHyun mặc bộ Jang phục truyền thống, vài màu đỏ và hồng phấn càng làm cô dễ thương hơn, tóc cô được bới cao sau đầu, khuôn mặt nhỏ càng làm người khác cảm thấy cô yếu đuối đáng để bảo vệ. Có thể là ánh sáng của sảnh quá mạnh, nên làm mặt cô trông có vẻ quá trắng.
Jang HyunSeung mặc đồ tây, thân hình cứng rắn mà thẳng bộc lộ hết vẻ đẹp của bộ đồ, cái mũi cao cao và đường môi cong cong, anh tuấn tú không gì tả được. Anh đã không còn cái dáng xem thường mọi thứ, ánh mắt của anh trở nên nghiêm trang hơn.

Hôm qua, anh vẫn chưa thấy được dòng chữ trên quả thủy tinh sao… cũng giống như lúc đó tôi không thấy dòng chữ của anh vậy…
Đây có thể xem là sự đùa cợt một lần nữa của thượng đế không…
Lúc Jang gia gia phát biểu, JiHyun nắm lấy tay của HyunSeung ngồi xuống. Cô thật hạnh phúc… người có được trái tim của HyunSeung, thật hạnh phúc…
Tôi ngày càng khó thở hơn. Tiếng nói của Jang gia gia như ngày càng xa tôi, từ từ tôi đã không nghe được ông đang nói gì.
Rốt cuộc tôi cũng đứng dậy, nói nhỏ với ChaeRin:
“Hầm quá. Mình đi ra ngoài một chút!” tôi quay người đi ra ngoài.
Đoạn đường từ chỗ ngoài đi ra cửa, sao lại dài như thế.
“Sau đây là lời phát biểu của chú rể Jang HyunSeung.” Người dẫn chương trình vừa nói xong, trong sảnh đã vang lên tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.
“Tôi rất vui khi mọi người có thể đích thân đến đây để chúc phúc cho chúng tôi. Hôm nay tôi chỉ muốn nói vài lời. Những lời này là để nói với một người, tôi hy vọng cô có thể tiếp nhận.” Tiếng của HyunSeung vang lên sau lưng tôi, bước chân tôi chậm lại, hít thở cũng nặng nề hơn.
“Anh đã từng làm em rất đau lòng, rất buồn, nhưng bắt đầu từ hôm nay, anh quyết định, sẽ không làm em đau lòng nữa. Cho dù là lúc nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em bảo vệ em. Cho dù là xảy ra tình huống gì, anh cũng tin tưởng em, trân trọng em. Đương nhiên, ý nghĩ này xuất hiện từ lần đầu anh gặp em, anh đã quyết định. Nhưng hôm nay anh muốn biến nó thành một lời hứa, hôm nay anh lấy họ của anh bảo đảm. Tôi Jang HyunSeung, nhất định sẽ thật lòng bảo vệ em, không để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Lời nói của HyunSeung bị tiếng vỗ tay làm đứt quãng, mọi người nhất định là rất ngưỡng mộ người con gái hạnh phúc bên cạnh anh. Lời thề cảm động như thế, mọi cô gái đều mong có đươc.
Bước chân tôi mềm nhũn như bông gòn. Nhưng tôi hận là không thể lập tức chạy khỏi đây.
“Lời thề anh từng nói với em, anh không hề quên. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết, cũng phải ở bên nhau! Tuy câu nói đó anh chưa từng thật sự nói ra, nhưng, anh biết là em có thể cảm nhận được, thánh đường thánh mẫu và Paris, đều có thể làm chứng!”
Tôi không biết dùng từ gì để hình dung sự kinh ngạc trong lòng tôi. Tôi không thể không quay đầu lại, nhìn thẳng vào HyunSeung đang phát biểu trên lễ đài. Những điều anh vừa nói, sao giống…
Giống như nói với tôi vậy!

Lòng tôi bị ý nghĩ này làm cho tôi dừng hẳn lại. “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, cho dù là chết, cũng phải ở bên nhau!” đây rõ ràng là lời thề mà ba mẹ HyunSeung đã nói ra trước thánh đường thánh mẫu. Lời thề này, chính ở đêm anh đeo chiếc nhẫn đó cho tôi, anh đã nói với tôi!
Tuy câu nói này anh chưa từng nói ra, nhưng, anh nghĩ là em có thể cảm nhận được… tôi vô cùng kinh ngạc nhìn anh. Như một kỳ tích vậy, anh đang nhìn tôi! Trong ánh mắt đó, lại có chút ấm áp.
Là tôi nhìn lầm sao? Tôi không phải là hoa mắt đó chứ…
“Cho nên, hôm nay, xin em cho anh một cơ hội, để anh nói hết lời thề này. Anh yêu em, Kim HyunAh."
Anh – Yêu – Em, Kim – Hyun – Ah. Rõ ràng HyunSeung đang đọc tên tôi.
Anh nói anh yêu tôi.
Trong đại sảnh mọi người huyên náo, bàn ra tán vào.
HyunSeung bước xuống lễ đài, từ từ đi đến chỗ tôi, càng lúc càng gần. Tôi không còn dám tin vào mắt mình nữa.
“HyunAh, anh yêu em.” HyunSeung đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng ngã người xuống, cho tôi một nụ hôn thiệt dài. Nụ hôn đó mềm mại như sương, ấm áp như ánh mặt trời ban mai. Đôi môi tôi cuối cùng cũng cảm nhận được sự ngọt ngào. Nụ hôn của HyunSeung, mãi mãi làm tôi say mê.
“HyunSeung, anh hồi phục trí nhớ rồi sao?” tôi cố gắng vùng dậy từ nụ hôn. Tôi vẫn sợ đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, tôi lại phải một mình chịu đựng đau khổ.
“Ừm… tối hôm qua sau khi nhận được quả thủy tinh của em, anh đã suy nghĩ suốt đêm. Lúc sờ được dòng chữ trên quả thủy tinh, anh đã nhớ tất cả. Cuộc hẹn của chúng ta, hẹn ước của chúng ta, còn có bộ dạng đáng yêu lúc em xông vào tòa nhà đó, anh đã nhớ lại hết rồi.”
“Thế anh sẽ còn quên em nữa không?”
“Không có nữa đâu.”
“Thế anh sẽ còn ghét em không?”

“Càng không.”
Tôi vui mừng nhìn anh, cảm thấy được niềm hạnh phúc vừa mới có lại được.
“Thế em có chịu tha thứ cho anh không? Anh rất sợ sẽ mất em. Tối hôm qua, anh đã cố gắng cẩn thận nhớ lại hết tất cả mọi thứ. Anh sẽ không bao giờ quên em nữa đâu! Cho dù anh có quên chính bản thân mình là ai, thì anh cũng sẽ không quên em nữa!”
Khuôn mặt đẹp trai của anh vì kích động, nên màu da đen ngâm giờ đây hơi đỏ. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, đột nhiên không biết phải nói gì nữa.
“Seungie, em thích anh, rất thích rất thích anh, thích tới muốn chết…” cuối cùng tôi cũng nói ra câu nói bấy lâu nay mà tôi vẫn muốn nói. Chỉ là không nghĩ tới, lúc tôi nói ra, gần như là sắp khóc.
Tôi gần như là hạnh phúc đến phát khóc!
“Sao em keo kiệt thế!” HyunSeung đột nhiên nhéo vào mặt tôi, “Anh nói là anh yêu em, thế mà em chỉ nói là em thích anh, như vậy chẳng phải là không công bằng đối với anh sao? Rốt cuộc là em yêu anh, hay là thích anh?” miệng anh có một nụ cười trêu chọc.
“Seungie~, em yêu anh.” Tôi bật cười.
Anh như làm ma thuật biến ra một chiếc nhẫn, nhè nhẹ đeo vào ngón tay giữa của tôi.
“Anh đã nói là, anh sẽ đổi cho em chiếc lớn hơn…”
Giờ đây, đường đi đã trở thành lễ đài. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai người chúng tôi.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Bên trên lễ đài có người la lên: “JiHyun ngất rồi!”
Tôi thấy mặt của HyunSeung phủ đầy mây đen. Thần sắc anh cho thấy hình như anh đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra. Từ đầu, tôi đã nên hỏi anh tất cả mọi chuyện, mới bắt đầu hưởng thụ niềm hạnh phúc ngọt ngào này, mà không phải đợi đến lúc niềm hạnh phúc ngọt ngào này mất đi, tôi mới bắt đầu biết sự thật…
Tôi nhìn thấy HyunSeung cố sức chạy lên lễ đài, bồng Shin JiHyun dậy, mặt trắng bệch. Lúc anh bồng cô chạy ngang qua tôi, tôi thấy trên khuôn mặt tái xanh của anh những giọt mồ hôi đang nhỏ xuống:
“Đợi sau khi anh đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó sẽ quay lại tìm em.”
Sau đó, đầu anh không quay lại mà xông thẳng ra cửa.

Giây phút đó, tôi kiên định cho rằng, sau khi anh đưa JiHyun đến bệnh viện, nhất định sẽ quay về tìm tôi.
Theo sau HyunSeung có rất nhiều người, bước chân hoảng loạn chạy trên thuyền.
Lát sau, tiếng ca nô vang lên…
Anh gạt tôi.
Jang HyunSeung đã gạt tôi.
Sau khi trở về từ lễ đính hôn, tôi chuyên tâm đợi anh tìm tôi, lúc đó, tôi đã vui mừng đợi suốt một đêm! Tôi ôm theo hy vọng chạy đến Mộc Tê sơn trang, quản gia nói với tôi rằng, HyunSeung và JiHyun vừa đáp máy bay rời khỏi, họ đã đi Mỹ rồi.
Mỹ… một đất nước xa xôi biết bao.
Anh muốn đi đâu chứ? Nếu anh đi Paris, tôi có thể đợi anh ở thánh đường thánh mẫu. Nhưng, lần này anh lại đi Mỹ… tôi phải đi đâu để tìm anh?
Anh còn nói là sau khi đưa JiHyun đến bệnh viện sẽ quay lại tìm tôi… đồ lừa gạt…
Anh nói là anh yêu tôi…
Đồ lừa gạt…
Tôi lại rơi vào mùi chua chát của nước mắt.
Suốt ngày tôi cứ thơ thẩn nhìn quả táo thủy tinh. Quả táo thủy tinh tôi tặng anh, anh có mang theo không? Cho dù có đem hay không, cũng chẳng sao cả, vì anh đã bỏ đi rồi…

END CHƯƠNG 6
_______________________________________________________
Sorry mng nhé vì t6 - tức ngày mai là Cá phải thi 2 môn Anh - Toán nên mấy hôm nay không up chap được. Ngày mai cũng thế. T7 và các ngày nghỉ lễ sẽ up bù ọi người luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui