Tình Lặng

Phần 2: Anh Xuất Hiện Trong Bầu Trời Đỏ.
Có ai đã từng nói với anh rằng
Thực ra anh rất thích hợp với màu đỏ
Chính là loại màu đỏ chói của lửa cháy rừng rực
Như một hoàng tử kiêu ngạo khoác chiếc áo đỏ
Đang cưỡi trên con ngựa chiến màu trắng nhìn về phương xa
Ngày thứ hai đi học, tôi ngồi xe của MinSik. Vừa bước vào phòng học, đôi mắt gấu đỏ của tôi lập tức làm cho ChaeRin sợ hãi.
“Hyun- Ah- ! Cậu bị sao thế này?” ChaeRin cầm lấy mặt của tôi mà nhìn, trong mắt toàn là sự đau lòng và thương tiếc.
“HyunSeung mất trí nhớ rồi.” nói xong câu này, nước mắt tôi rơi như mưa.
“Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” ChaeRin kinh ngạc hỏi.
“Di chứng của việc não bị tổn thương.” Tôi vừa nói nước mắt vừa tuôn ra.
“HyunAh, chỉ cần anh tỉnh dậy là tốt rồi! Có thể trí nhớ sẽ được hồi phục. Anh đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi, điều này rất đáng để chúc mừng!” ChaeRin cầm lấy tay tôi, an ủi tôi.
Lời nói của ChaeRin như mũi kim kích thích thần kỳ, đã kéo tôi ra từ trong bi thương. Tôi ngừng khóc như một kỳ tích. ChaeRin nói không sai, HyunSeung đã tỉnh rồi, ít nhất anh cũng sẽ không ngủ say như người thực vật. Và anh còn có hy vọng hồi phục trí nhớ.
Hồi phục trí nhớ! Câu nói này như lời nguyền ma thuật, tinh thần của tôi đã được gọi về. Tôi sẽ làm cho HyunSeung hồi phục trí nhớ, đây chính là mục tiêu của tôi! Suốt ngày khóc lóc không phải là phong cách của mình, Kim HyunAh, cô phải kiên cường lên!
“ChaeRin, cậu đúng là chị em tốt của tớ!” tôi cảm kích cầm lấy tay cậu ấy.
“Đừng xa lạ như thế, thật chịu không nổi cậu! Được rồi, chúng ta sẽ kiên nhẫn đợi HyunSeung về! Đợi anh về rồi mới nghĩ cách. Có gì cần tớ giúp cứ việc nói với tớ!”
Vẫn còn may là ChaeRin ở đây.
Buổi sáng này. Trên đầu chúng tôi không có gió.
Mặt trời vẫn cứ nướng lấy mặt đất. Những lá trên cây im lặng ngừng dao động. Cả thế giới ngoài cửa sổ như đứng yên. Ngay cả tiếng kêu của dế, cũng một tiếng dài, một tiếng ngắn, như sợ làm vỡ bầu không khí im lặng này.

Trong lớp, những cô gái thích nói chuyện cũng đã dừng cuộc đối thoại của họ, vô vị ngồi chơi với móng tay, xem truyện tranh, xem tạp chí, hoặc ngồi đối mặt với gương trang điểm vẽ lông mày.
Tim tôi như đang đi lại trong ký ức.
Trong cả phòng học, chỉ có tiếng lớn như sấm của cô Lin. Cô đang quên mình để đọc lịch sử Đại Hàn Dân Quốc. Cô đang say đắm trong tiếng nói của mình.
Chắc chỉ cần dừng đọc, cả phòng học sẽ chìm trong im lặng. Và cô cũng bắt đầu hoài nghi.
“Sau đây là câu hỏi: Thế kỷ 16, tên của vị tướng Nhật Bản xâm chiếm Triều Tiên là gì?” lời vừa được nói xong, trong phòng học liền phát ra những tiếng lật sách xào xạc.
“Kang HyeMin!”
HyeMin như nhảy từ trên ghế lên. “A… em sao?” Cô chưa kịp có chút phản ứng gì từ gói khoai tây chiên thơm ngon trong tủ.
“Thưa cô, em không biết.” Qua mấy giây, HyeMin cúi đầu xuống.
“Không biết thì lật sách xem!” Cây roi mây của cô Lin trên bục giảng đang phát ra những tiếng “Chát chát” đáng sợ. Gọng kiếng màu đen của cô phản xạ ánh sáng làm người khác chói mắt. Tiếng lật sách trong lớp ngày càng lớn.
“Hỏi thêm một câu nữa. Thời gian và địa điểm cụ thể của sự kiện?” cô tháo mắt kiếng xuống, mắt bắt đầu nhìn vào danh sách lớp tìm kiếm, cả lớp lại rơi vào sự im lặng.
“Kim HyunAh!” bên tai tôi đột nhiên vang lên tên mình.
“Phong Thần Tú Các. Ngày 12 tháng 4 năm 1592, núi Phủ.” Tôi đứng dậy, cố gắng tìm kiếm ấn tượng của tôi đối với sách. (Từ Hàn dịch ra thế nên Cá cũng chẳng biết để làm sao).
Ánh mắt của cô rơi vào người tôi đang thẫn thờ. Ý thức của tôi mới từ trong ký ức trở về với cơ thể. Hình như hồi nãy cô không gọi tôi, tôi lại làm trò cười cho người khác rồi!
“Kim HyunAh!” tiếng của cô Lin vô cùng tức giận, như tôi đã phạm phải lỗi lầm không thể nào tha thứ được. Mọi người trong lớp đều ngước đầu lên, nhìn cô Lin đang nổi trận lôi đình.
“Em nghe xem bên ngoài là gì? Em nhìn xem bên ngoài là gì? Không chịu học tập cho tốt, suốt ngày gây chuyện này chuyện kia, danh tiếng của trường Cube khóa này đã bị em bôi nhọ rồi…” cuối cùng cô Lin cũng hét lên, giọng nói lớn mà tức giận của cô đã cuốn lấy lớp học.
“HyunAh!” lại một tiếng nữa, là HyunSeung đang gọi tôi sao? Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ…
Ngoài lớp đang có trận mưa đỏ.
“Là cánh hoa!” các bạn trong lớp la lên. Một giây sau, trong phòng đã không còn ai, chỉ còn một mình cô Lin đứng trên bục giảng.

Trận mưa đỏ bao trùm lấy cả dãy phòng học. Trên sân trường, một lớp dày cánh hoa hồng rớt đầy cả đất. Trên không, vô số các cánh hoa đang rơi xuống, trong thế giới không có gió, hoa lá đang rơi theo đường thẳng đứng trong không trung. Cả trường Cube đều chìm trong hương thơm của hoa hồng. Hoa hồng, loại hoa kiều diễm vô cùng, đẹp vô cùng đang tỏa sức hút phi thường của mình với mọi người.
Không ai nói gì cả. Vẫn là một bầu không khí im lặng.
Những cánh hoa đó hình như đến từ mặt trời. Tôi ngước đầu nhìn lên trời, sự chói chang của mặt trời làm tôi không thể mở mắt. Tôi phản xạ có điều kiện dùng tay che lấy mắt, trong kẽ tay của tôi, tôi thấy một bóng đen cực lớn đang xuyên qua mặt trời trên không trung. Cái bóng đen đó ngày càng gần đỉnh đầu của chúng tôi, tôi nghe thấy tiếng “Ung ung” của nó.
Một chiếc máy bay đi qua đầu chúng tôi. Như cá bơi trong nước.
Không có gió.
Đột nhiên, tôi như bị cái gì đó hút lấy, trên thân máy bay, một hàng chữ làm đau mắt tôi. Trong cửa khoang máy bay, những cánh hoa đỏ không ngừng rơi xuống. Tôi nhận ra chữ trên thân máy bay, nhỏ nhẹ đọc ra:
“HyunAh, HAPPY.”
HyunAh, HAPPY…
“HyunAh, em phải vui nhé! Nếu em không vui, anh cũng sẽ không vui đâu.” Tôi nhớ ra lời nói tối qua MinSik nói với tôi.
“Ừm, em sẽ rất vui.”
“Đừng có miễn cưỡng.”
“Ừm… không có miễn cưỡng.”
“Em phải chăm sóc tốt ình, cứ xem như là em đang giúp anh đi.”
“Ừm, em sẽ làm.”
“HyunAh, anh thích em, em đừng có giày vò mình, ép mình mãi. Em cứ trói mình trong buồn khổ, em có biết anh đau khổ lắm không.” Tiếng nói của MinSik chân tình như thế, đau khổ như thế…
“Ừm… em biết rồi.” tôi như bị hút mất linh hồn.
Mọi người như ly cà phê bị quậy lên, vang lên mấy tiếng.
“Là Choi MinSik! Choi MinSik!”

Một bóng đen xuất hiện trên thao trường, cả thế giới như đang đợi chờ sự xuất hiện của một người. Cái bóng ấy như một đống lửa đen, chuyển động trong ý thức của tôi. Cái bóng đen ấy tiến đến ngày càng gần, tôi dần dần thấy rõ cây thánh giá lấp lánh trên cổ anh, trong lòng anh còn ôm lấy một bó hoa hồng màu hồng phấn.
MinSik nhìn thẳng vào tôi, từ từ đi tới. Một bước, một bước. Từ xa đến gần. Chúng tôi nhìn nhau, như đã qua mấy thế kỷ.
Khuôn mặt đó, làm lòng tôi đau vô cùng.
Đột nhiên, một luồng gió thổi qua.
Những cánh hoa hồng như đang nhảy múa, chuyển động trong gió. Hương thơm của hoa làm mọi người ngộp thở.
Những cánh hoa hồng tung bay khắp nơi, như vì anh mà rơi xuống. Một lớp cánh hoa phủ dày trên mặt đất, như đang chuẩn bị sân khấu cho anh.
Trong giây lát, đám đông lại xáo động. Mọi người bắt đầu to nhỏ nói với nhau.
“Đó là ai thế?” những câu hỏi nhanh chóng truyền đi.
“Chiếc xe đó, chẳng lẽ là…”
Đó là chiếc BMW mà tôi vô cùng quen thuộc, đang từ từ chạy vào thao trường. Trên đường phủ cánh hoa hồng đỏ xuất hiện hai đường bánh xe. Sau cửa kính xe, nơi đã từng bị tôi đặt rất nhiều những thứ đồ chơi, bây giờ đã trở nên trống không. Tôi cố gắng nhìn xuyên qua cửa kính của xe, nhưng kính phản xạ ra ánh sáng chói mắt làm tôi suýt chảy nước mắt.
“Là ai làm thế? Đáng chết! Đây là cái gì vậy?” Giọng nói bực tức vang lên trong thao trường.
“Là tên đáng chết nào đã làm ô nhiễm môi trường nơi đây? Ai mà không có đầu óc thế? Đồ rác rưởi!” anh đóng cửa xe lại, tức giận giẫm xuống đất, đang nguyền rủa những cánh hoa rơi trên kiếng xe của anh, làm cản tầm nhìn của anh. Chiếc xe chạy được một nửa, những cánh hoa đó đã điên cuồng bay lên cửa kiếng xe của anh, chỉ một lúc đã tích thành một lớp dày.
Cách xa năm mươi bước, Choi MinSik đang ôm lấy bó hoa hồng, đứng trước mặt anh. Anh thu hồi nụ cười nho nhã trên mặt, đôi mắt tình tứ đã trở nên băng lạnh. Khuôn mặt tuấn tú của anh để lộ bộ dạng nghiêm túc vô cùng.
Trận mưa đỏ đã dừng lại.
Jang HyunSeung và Choi MinSik đứng nhìn nhau trong thao trường. Giây phút ánh mắt giao nhau, như một tia sét xẹt lửa.
HyunSeung mặc một chiếc áo thun màu đỏ. Đỏ đến chói mắt, như một miếng bảo thạch màu đỏ. Nét mặt anh cương nghị, càng lộ vẻ kiêu ngạo. Anh ốm hơn rồi! Trên đầu anh, những ngọn tóc quăn đen giờ đây đã được cắt bằng, những cọng tóc thô mà ngắn dựng đứng, càng làm cho khuôn mặt anh trở nên ốm hơn nhưng tuấn tú như một tượng đá to lớn. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, vẫn cái bộ dạng kiêu ngạo, không ai bì được.
“Anh là ai?”
Hình bóng màu đỏ ấy đã không còn kiên nhẫn, giọng nói buồn bực vang lên trong quảng trường. Hình bóng màu đen không trả lời.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại giống tôi như thế?” anh thét lên. Những người xung quanh phát ra những tiếng ồn.
“Anh sao vậy?”
“Lúc trước Jang HyunSeung có biết Choi MinSik không?” một người khác hỏi.

“Sao lại không biết! Em họ Choi MinSik là bạn gái của Jang HyunSeung..…”
Trong không khí ồn ào, ánh mắt mọi người lại kinh ngạc thêm một lần nữa, một hình bóng nho nhỏ mặc bộ đồng phục màu xanh, đang chạy đến chỗ hai người đó.
Tôi đã kiên nhẫn đợi, kiên nhẫn đợi, cuối cùng tôi đã đợi được anh! Tôi bất chấp tất cả, lách qua khỏi đám đông, chạy xuống cầu thang, chạy đến chỗ HyunSeung.
“Seungie~, anh đã trở về rồi sao?” tôi phấn chấn cầm lấy tay anh. Mặt anh trông có vẻ ốm đi nhiều, nhưng khi nghe thấy giọng nói khi nãy, hình như anh đã hoàn toàn hồi phục tinh thần rồi! Kiểu tóc thay đổi cũng rất thích hợp với anh, ít nhất là so với lúc cạo trọc đầu để phẫu thuật, thì bây giờ những cọng tóc vừa mới mọc ra trông đẹp hơn!
ChaeRin nói đúng, chỉ cần con người không sao là tốt rồi, mọi thứ đều có thể phục hồi! Tinh thần hiện giờ của HyunSeung rất tốt, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có thể hồi phục trí nhớ…
Cơ thể anh như bị điện giật phải, đột nhiên chán ghét gạt tay tôi ra.
“Cô là ai?”
Tôi đã làm tốt tất cả những chuẩn bị về tâm lý. Như vô ý, câu nói này của HyunSeung đã làm tim tôi rụng rời. Trên mặt tôi có thêm hai dòng nước mắt.
“Trước đây tôi đã học ở trường này sao? Sao lại tệ như thế! Các người đều rất đáng ghét!” ánh mắt của HyunSeung bắt đầu đánh giá xung quanh, ngay cả những cánh hoa hồng tuyệt đẹp trên đất đối với anh đều là rác rưởi.
“Seungie~, em là…”
“Cô la lối gì thế! Cô là ai? Sao cứ đảo qua đảo lại trước mặt tôi? Mau tránh ra!” Đôi tay lớn của HyunSeung đẩy tôi một cái. Anh vừa tỉnh lại, nhất định là không chịu nổi những sự quấy rầy… anh cần phải nghỉ ngơi… Tôi đang muốn nghe lời lùi lại mấy bước, nhưng đột nhiên, chân tôi không nghe được sự chỉ thị của ý thức. Giây phút đó, như có một bóng đen che lấy mắt tôi, bao trùm lấy cơ thể tôi. Tôi như tiếp xúc hơi nóng của mặt đất.
Hương thơm của hoa hồng thật khiến người khác muốn xỉu.
“Cô ngất rồi!” những cô nữ sinh la lên.
Không biết là đã qua bao lâu, mắt tôi mới bắt đầu tiếp xúc với ánh sáng. Mặt tôi đối diện với ngọn đèn trên trần, ánh sáng màu trắng lạnh băng làm tôi cảm thấy bất an. Ở không xa có một hộp thuốc màu trắng hình chữ thập màu đỏ, và tiếng chơi bóng rổ từ xa truyền đến, làm tôi có thể không nghi ngờ mà ý thức được mình đang nằm trong phòng y tế của trường.
“Em tỉnh rồi à…” tiếng nói dịu dàng của MinSik vang lên. Quay đầu nhìn qua, anh đang nhìn tôi, như đã kiên trì rất lâu. Đáng chết, khuôn mặt đó… và cả hình bóng toàn thân màu đỏ của lửa! Tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi ngất đi.
“Tâm trạng những ngày này của em vốn đã không tốt, chịu không nổi kích thích. Anh đã sớm biết nếu em cứ như thế sẽ có chuyện…” MinSik nhỏ nhẹ trách tôi. Tiếng nói của anh như có hơi nước thông suốt dịu dàng, như mùi vị cay đắng trong nước mắt của chính tôi.
Mắt tôi nhìn khuôn mặt vì đau khổ mà trở nên cau có của anh một cách trống rỗng, như muốn từ trong khuôn mặt đó tìm ra hình bóng của một người.
“Bác sĩ nói cơ thể em quá yếu là vì không chú ý ăn uống, thiếu dinh dưỡng. HyunAh, tại sao em lại đối xử tàn nhẫn với chính mình như thế? Tại sao em phải giày vò mình như thế? Em cứ giày vò anh đi…” cái bóng đen đau khổ ấy cúi xuống, tay ôm lấy đầu.
Tôi nhắm mắt lại. Tất cả trong đầu tôi đều vò thành một đống.
Tôi đã không còn nhớ rõ đã bao lâu mình không ăn cơm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui