Tình Lặng

Phần 4: Gặp Nguy Hiểm.
Kỳ thực
Em chưa từng nghĩ qua có một ngày sẽ phải thực sự mất anh
Vì chúng ta đã thề là sẽ mãi mãi ở bên nhau
Anh có còn nhớ lời thề đó không
Trên đường về, tay chúng tôi vẫn nắm chặt nhau.
Nơi này cách thành phố trung tâm rất xa, người và chó lang thang cũng xa rồi, vừa đến tối, bóng người càng ít. Góc đường cạnh bên, mấy cảnh sát đang bắt một kẻ lang thang đang ôm lấy đầu, một con chó nằm ở chân của kẻ lang thang đó, đôi mắt đen bất an quan sát xung quanh.
Sau đó, một trận tranh chấp xảy ra, kẻ lang thang và con chó chạy đi thật xa. Lúc tôi và HyunSeung đi qua, chỉ thấy nơi đã từng có một người và một con chó nằm, bây giờ thì trống không. Bọn họ không có nhà, cả nơi dừng chân thỉnh thoảng cũng thường xuyên thay đổi, lang thang khắp nơi, phiêu bạt khắp nơi.
Paris không những là thiên đường mà cũng là địa ngục đối với một số người. Nhìn thấy những cảnh nơi đây, tôi bất chợt cảm thấy đau mắt. Gió lạnh thổi qua, làm tôi rung lên.
“HyunSeung…” Tôi gọi tên anh, sự bất an và khẩn trương chiếm đầy tâm trí tôi.
Anh không nói gì cả, tiếp đó ôm tôi chặt hơn. Trong lòng anh tôi cảm thấy vô cùng an toàn và ấm áp.

Ở đầu kia con hẻm, có những người nước ngoài xuất hiện, họ không ngừng tiến sát chúng tôi. Khoảng cách càng ngày càng gần, tôi thấy rõ họ là những người đàn ông có thân hình vạm vỡ, người đứng đầu còn mặt đầy thẹo, mặt mày hung ác.
HyunSeung đột nhiên ý thức được điều gì, kéo tôi lùi về sau.
“Hold yourself still! (không được nhúc nhích!) Một người trong số họ hét vào mặt chúng tôi. Khi chúng tôi vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thì những tiếng chân bước tới, tay tôi đã bị chúng bắt lấy. Trong giây phút đó tôi cứ như bị hóa thạch không nhúc nhích gì được.
“Hold yourself still!” Tiếng thô bạo ấy lại vang lên, cây dao trên cổ tôi nói cho tôi biết rằng, chúng tôi đã gặp phải cướp.
“Seungie~, em sợ…” Tôi cũng biết ít nhiều về người xấu nước ngoài, đương nhiên là thấy trong phim. Cái gì mà mafia của Ý, sát thủ chuyên nghiệp, song thương quái hiệp… thật đáng sợ. Bọn họ nhất định là những tên giết người không chớp mắt! Một tiếng súng nổ, con tin trong tay chỉ có thể ngoan ngoãn lên tây thiên.
“Đừng sợ, hãy bình tĩnh, những người này chỉ muốn lấy ít tiền thôi.” HyunSeung dùng ánh mắt để nói với tôi, tôi đột nhiên cảm thấy sức mạnh của lý trí. Tuy HyunSeung bị những tên cướp bao vây, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh. Đúng vậy, chỉ là cướp bóc bình thường thôi, cho nên, chỉ cần làm bay, chắc sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra! Tuy là tôi nói thế với chính mình, nhưng người vẫn cứ rung cầm cập.
“Shut Up! (Câm miệng lại!)” Bọn cướp không hiểu được tiếng Hàn, nghe chúng tôi nói chuyện, hắn ta lập tức lên tiếng cảnh cáo.
Mặt tôi bị tay của tên thối tha đằng sau nhéo một cái. Thật đáng ghét! Cái tên mặt đầy thẹo ấy! Tôi phản xạ theo điều kiện muốn thoát khỏi, nào ngờ tên ấy lại dùng sức giữ lấy tay tôi, cố sức kéo tôi đi.
Bọn họ muốn kéo tôi đi đâu? Mắt thấy khoảng cách của tôi và HyunSeung ngày càng xa, tôi không chịu nổi mà khóc ra. Nhưng tôi càng phản kháng, những tên xấu xa lại càng dùng sức! Sự sợ hãi đã làm ngập ý thức của tôi, tôi gần như sắp phải la lên.
“Bỏ cô ra! Mau bỏ cô ra!” HyunSeung giận dữ thoát khỏi người chắn lấy anh, một chân đạp vào người cái tên xấu xa bên cạnh tôi, cái tên ấy té xuống đất.
Thoát khỏi tên cướp, tôi lại có thể tự do nhúc nhích!
“Bụp…!”
Đột nhiên, người HyunSeung rơi xuống. Sau lưng anh, một tên đang vung cái ống sắt dài. Ống sắt phát ra những ánh sáng làm người khác kinh sợ, máu đỏ đã để dấu trên ống.
Đó là máu của HyunSeung!
Tôi điên cuồng giãy giụa chạy đến chỗ HyunSeung, nhưng đột nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy tôi, bịt miệng tôi lại. Ót sau của HyunSeung đã có một vũng máu, càng ngày càng lớn. Tiếng hét của tôi đã không thể gọi dậy anh.
Ai lại cứu chúng tôi với! Tôi gần như tuyệt vọng. Tôi phải chết trong tay của bọn xấu này ư! Bọn xấu bao vây lấy HyunSeung đang nằm trên đất, bọn họ muốn làm cái gì?
Chỉ thấy mấy tên xấu xa lục lọi trên người anh, mấy giây đã có thể móc ra một cái bóp. HyunSeung nói không sai, những người này chỉ muốn lấy ít tiền thôi. Nếu như một mình HyunSeung gặp phải tình cảnh hôm nay, anh chắc chắn sẽ không bị tổn thương gì, nhưng vì có tôi kéo lấy chân anh. Và lúc này, sinh mạng của anh ngàn cân treo sợi tóc! Trên mặt tôi toàn là nước mắt hối hận!
Chính tôi đã hại HyunSeung!

Cái tên xấu xa móc bóp như thấy được cái gì trong bóp, như bị bỏng tay mà quăng cái bóp xuống đất. Cái tên ấy sợ hãi trao đổi nhỏ tiếng với một người khác. Đột nhiên, bọn chúng chạy bỏ mất dạng.
Xảy ra chuyện gì vậy? Là xác định cứu binh sắp tới, hay là thấy được giấy căn cước của HyunSeung mà cảm thấy sợ hãi? Dù sao đi nữa, bọn họ cũng đã bỏ đi rồi.
Nhưng sinh mạng của HyunSeung đang ngàn cân treo sợi tóc! Tôi dùng hết sức lực để đỡ HyunSeung dậy, nhưng không biết có phải vì gặp phải tình cảnh kinh hãi lúc nãy mà tôi không còn chút sức lực nào cả. Người của HyunSeung ngày càng chìm xuống trong vòng tay tôi, ngày càng nặng, trong chốc lát, tôi chỉ cảm thấy cả thế giới đang chìm xuống, càng ngày càng sâu…
Đêm hôm đó, cái chết đến gần như thế. Tôi ôm HyunSeung trong lòng, gió lạnh thổi qua ngang đầu, tôi như đang đợi chờ sự phán quyết của tử thần. Một lát sau, sứ giả của thế giới bên kia có phải sẽ đến không, đến để dẫn HyunSeung đi ư? Không, đừng dẫn HyunSeung của tôi đi! Tôi càng ôm chặt HyunSeung hơn.
Nhưng, người trong vòng tay tôi không có phản ứng gì cả.
Tuy tôi và HyunSeung đã từng xa nhau rất lâu, nhưng sự chia xa ấy vẫn không làm tôi mất đi hy vọng gặp lại HyunSeung. Nhưng lần này, nếu HyunSeung thật sự chết đi, sẽ phải như thế nào? Sau này tôi sẽ không thể gặp anh nữa, tôi sẽ phải làm sao? Nước mắt chảy đầy mặt tôi, hình dáng tôi lúc này chắc cứng đơ như khúc gỗ.
- Tôi chưa từng có qua sự tuyệt vọng như lúc này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một bóng đen xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tôi khẩn trương ngẩng đầu dậy, thư ký Lee đang lo lắng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của tôi, máu của HyunSeung đã nhuộm đỏ cả áo tôi.
Tôi vừa khóc vừa nói lại chuyện vừa xảy ra, tôi đã bắt đầu nói năng lung tung, không biết thư ký Lee có hiểu được không?
“Đừng sợ, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi.”
“Anh khẳng định không?” tôi hoài nghi nhìn anh.

Thư ký Lee từ trong cái bóp lấy ra một tấm thẻ IC, “Đây là thứ liên kết với hệ thống định vị toàn cầu bằng vệ tinh tiên tiến nhất.”
Như đã qua một thời gian rất dài.
Trong bệnh viện, cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra, tôi như con chim kinh sợ nhảy lên.
“Bác sĩ! Anh như thế nào rồi?” tôi bắn như tên chạy đến hỏi bác sĩ giải phẫu.
“Xương sọ của anh có vết nứt, tổ chức não chịu phải sự tổn thương nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn hôn mê. Còn chừng nào mới có thể tỉnh dậy, thì vẫn không thể nói chắc được. Đây là phim chụp CT não của anh.” Bác sĩ đưa phim trong tay cho chúng tôi xem.
Nhìn tấm phim đen trắng đó, tôi như nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của HyunSeung lúc ngã xuống. Nhưng bây giờ, anh vẫn cứ ngủ say một cách không có tri giác gì cả! Ngủ say như chết!
“Tôi có thể gặp anh không?” tôi cầu khẩn.
“Được. Nhưng chúng tôi vừa đeo bộ máy hô hấp cho anh, mà bây giờ anh tạm thời vẫn chưa thể tỉnh lại. Cho dù cô có gặp được anh, anh vẫn không thể nói chuyện.” Bác sĩ nói.
Bên kia của hành lang, thư ký Lee vừa gọi xong cuộc điện thoại nặng nề.
“Đã thông báo với Jang xã trưởng rồi.” anh nói với tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận