Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80 Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh


Làng trên xóm dưới có ai mà không biết chuyện này chứ, thấy Hồ Quế Phân và Hồ Dao là biết ngay có chuyện gì, bọn họ không giống như mấy thím trong thôn, sẽ đau lòng Hồ Dao, bọn họ chỉ thích hóng chuyện cười trên nỗi đau của người khác, cười đùa xì xào, còn mang theo một chút trào phúng.

Hồ Quế Phân cảm thấy mất mặt, thấy Hồ Dao không biết nghe lời, bẻ một nhánh cây ven đường lập tức đánh cô.

“Cái con nhỏ chết tiệt này! Mất mặt chưa đủ đúng không! Không ăn mấy cái quả dại này thì con chết hay sao hả! Mau đi lại đây cho mẹ!” Bà ta xụ mặt tức giận mắng.

Hồ Dao bị bà ta đánh vài cây gậy, cơn đau nóng rát từ trên người truyền đến, cô nức nở khóc lóc sợ hãi chạy đi ra xa, vừa ấm ức lại khó hiệu.

Trong ấn tượng của cô, Hồ Quế Phân luôn đối xử rất tốt với cô, chưa bao giờ sẽ hung dữ với cô như thế.

“Con muốn cha.


“Cha con chết từ lâu rồi!” Hồ Quế Phân mất kiên nhẫn bước lên túm lấy cánh tay cô, nửa lôi nửa kéo túm cô đi.

Đôi mắt hạnh trong vắt của Hồ Dao tràn ngập nước mắt, giọt nước trong suốt chảy dọc trên gò má trắng nõn, chóp mũi ửng đỏ càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô.

Thôn dân ở thôn bên nhìn, nhìn thêm vài lần, không khỏi cảm thán.


“Cái con bé Hồ Dao này đẹp thật đó!”
“Chẳng trách ông già què kia lại chịu bỏ nhiều tiền như thế mua về!”
“Ha, cái này mà tính cái gì chứ, mỗi đêm đều có một cô vợ như thế nằm trên giường, thành quỷ cũng phong lưu!”
“Vậy sao ông không bỏ hai trăm đồng ra đi tìm Hồ Quế Phân mua đi! Vậy không phải ông cũng thành quỷ rồi sao?”
“Mơ à, bỏ hai trăm đồng ra mua một con ngốc về, chẳng đáng chút nào! Tôi nói nè! ”
Vô số lời nói dơ bẩn liên tiếp vang lên, ánh mắt xấu xa liên tục nhìn tới nhìn lui trên người Hồ Dao.

Hồ Quế Phân mắng vài câu, không thèm nhìn bọn họ, định kéo Hồ Dao đi tiếp.

“Ba trăm đồng, đưa người cho tôi.


Một bóng dáng cao lớn cản đường đi của Hồ Quế Phân, giọng nói thô trầm lạnh nhạt.

“Gì hả?” Hồ Quế Phân sững sờ.

Chờ đến khi bà ta ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ người đến là ai thì hoảng sợ, không nhịn được lui ra sau một bước.

Chỉ nhìn cơ thể này của anh, cho dù bà ta có la lối khóc lóc thì cũng không chịu nổi một đấm của anh.

Nghĩ đến mấy lời đồn thổi trong làng trên xóm dưới, Hồ Quế Phân không khỏi sợ hãi.

“Đưa cô ấy cho tôi, tôi cho bà ba trăm đồng.

” Tưởng Hán rũ mắt liếc nhìn Hồ Dao đang khóc lóc vô cùng tủi thân, không hề để ý lặp lại câu này, nhưng mà vài giây sau thấy Hồ Quế Phân còn chưa có phản ứng, gương mặt hung dữ sắc bén lại có chút mất kiên nhẫn mà hơi nhăn lại.

“Ba, ba trăm đồng?!” Hồ Quế Phân lấy lại tinh thần, run giọng xác nhận hỏi lại.

“Đúng vậy.



“Được được được! Con ranh chết! Con bé này về sau giao cho cậu!” Hồ Quế Phân thấy tiền sáng mắt vui mừng khôn xiết, vội đồng ý lia lịa.

Bà ta dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy tiền cả Tưởng Hán, quăng Hồ Dao lại rồi bỏ chạy, giống như sợ Tưởng Hán sẽ đổi ý vậy.

Hồ Dao rưng rưng nước mắt lúng túng sợ hãi nhìn bóng dáng càng chạy càng xa của bà ta, cũng nhấc chân đuổi theo hướng đó: “Mẹ ơi.


“Cô không có mẹ nữa, bà ta đã bán cô cho tôi rồi.

” Tưởng Hán giơ tay lên, dễ dàng túm cô về, thản nhiên lại tàn nhẫn trần thuật sự thật này.

Dưới ánh mắt kinh ngạc phức tạp lại không dám nói nhiều của mọi người, anh dẫn Hồ Dao về nhà của mình.

“Ông đây cho cô một vài quy định.


“Không được khóc.


“Nghe lời.



“Đừng có quậy phá.


“Nghe hiểu chưa?”
Anh nhíu mày nhìn Hồ Dao đang túm lấy vạt áo của anh không biết là sao.

Người cô đơn Tưởng Hán hai mươi hai tuổi, vào tháng sáu năm bảy mươi tám, bỏ ba trăm đồng, dẫn Hồ Dao quay về căn nhà một người trống trải của anh.

Mà hành vi lần này của anh, trong lén lút cũng tạo ra không ít lời đồn đãi xì xầm, nhưng bởi vì sợ anh cho nên không có ai dám nói trước mặt anh.

“Cái tên Tưởng Hán kia bình thường thấy lầm lì, không ngờ lại có nhiều tiền như thế!”
“Cậu ta có tiền cũng chẳng có gì lạ, ai mà biết mớ tiền kia có sạch sẽ hay không, cũng không biết là kiếm ở chỗ nào!”
“Hiện tại Hồ Quế Phân vui vẻ rồi, nhưng mà cái tên Tưởng Hán kia có thể để bà ta cầm tiền yên ổn được à?”
“Ha ha! Anh ta còn muốn cưới một cô vợ ngốc về nữa, còn không phải là vì thấy Hồ Dao đẹp sao!”
“Chờ chơi chán rồi thì sẽ quăng trả trở về thôi, Hồ Quế Phân lời được mới lạ, cũng phải ngậm bồ hòn thôi, vừa mất tiền lại mất người.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận