Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Một người một chim ngồi ở trước gương, trong gương Tố Nguyên, Thiên quy cấm lệnh lần lượt hiện lên. Dạ Đàm cắn răng nghiến lợi: "Lão biến thái! Tưởng rằng chỉ cần dùng một sợi dây thừng là có thể cột chặt bà cô của nhà ngươi? Hừ!"

Hai tay của nàng lần sờ từng chút trên vòng cổ làm từ dây thừng Nhật Vãn Hồng. Man Man mặt đầy nghi hoặc: "Người đang làm gì vậy?"

Dạ Đàm nói: "Pháp bảo đều như nhau, người tạo ra nó tự có cách hóa giải pháp thuật, cũng sẽ giữ lại một kẽ hở. Chỉ cần tìm được kẽ hở này, muốn phá giải cũng không phải khó khăn."

Dứt lời, nàng nhẹ giọng nói: "Có rồi." Ngón trỏ của nàng nhẹ nhàng chạm vào một cái chuông, ở trên cái chuông trong nháy mắt thoáng hiện lên một đường ấn chỉ.

Cả chiếc vòng cổ bỗng dưng phát ra luồng ánh sáng hồng, kêu ""tách"" một tiếng, Dạ Đàm như bị điện giật, đầu tóc dựng ngược lên.

Man Man: "..."

"Ngoài ý muốn thôi, chẳng qua là ngoài ý muốn." Dạ Đàm tùy tiện bới tóc lên, lập tức sửa lại chỉ quyết. Lại lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Man Man lặng lẽ cách xa nàng. Đột nhiên một tiếng vang nhỏ, sợi dây Nhật Vãn Hồng trên cổ nàng cuối cùng cũng rời ra.

Dạ Đàm cầm ở trong tay vẫy vẫy: "Ta đã nói rồi mà, chỉ bằng thứ đồ chơi này mà muốn vây hãm Bổn công chúa?" Nàng nâng Man Man lên, hăm hở: "Đi!"


Ngoài điện, Hàn Mặc vừa thấy nàng nhảy ra, liền muốn ngăn cản, sợi dây Nhật Vãn Hồng trong tay Dạ Đàm hướng về phía trước, bao quanh chính giữa cổ hắn.

Tinh Túc Sảnh, Huyền Thương Quân đang xử lý chính vụ, nhân tiện để tai thanh tĩnh. Đột nhiên Nhị Lang Thần vội vã báo lại: "Quân thượng, mạt tướng vừa nãy, sau khi áp giải công chúa Thanh Quy vào điện, lệnh bài trên người liền biến mất! Mạt tướng không làm tròn bổn phận, xin Quân thượng giáng tội."

Huyền Thương Quân vung tay áo lên, người đã không thấy đâu.

Nam Thiên Môn. Dạ Đàm tay cầm lệnh bài thông hành của Nhị Lang Thần, tự nhiên đi tới đi lui.

Trong tay nàng phe phẩy cái quạt lông chim Man Man, thản nhiên bước ra cửa cung. Bên ngoài trời quang mây tạnh, Dạ Đàm dương dương đắc ý, một chân đi ra: "Ha ha, Thần tộc nhỏ bé này, cũng muốn vây khốn Bổn công..."

Chữ quan trọng còn chưa nói ra, nàng chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người liền rơi xuống!

"A ——" bên tai gió táp rít gào, nàng từ độ cao chín vạn dặm rớt xuống. Man Man lông chim đều dựng: "A a a a —— "

Ai có thể nói cho ta, tại sao ra khỏi Nam Thiên Môn, đám mây sẽ trống rỗng!!

Dạ Đàm nắm chặt Man Man: "Ngươi không phải chim sao? Ngươi nhất định sẽ bay có đúng không?"

Man Man phun: "Tới tới, Người dùng một cánh bay cho ta xem một chút!"

Dạ Đàm mặt đầy tuyệt vọng: "Dung mạo xinh đẹp của ta, hoàng đồ nghiệp bá của ta, vinh hoa phú quý của ta a!! Trong thiên địa chín vạn dặm, nếu như té xuống, khẳng định mảnh vụn đều không còn dư lại a a a —— "

Man Man nói: "Chớ hoảng sợ. Man Man ta từng trải, theo như ta thấy, dựa vào dung mạo tuyệt thế xinh đẹp cùng tài nghệ của ta, loại thời khắc nguy cấp như này, nhất định sẽ có một vị Thượng thần anh tuấn, tu vi cao thâm, tác phong nhanh nhẹn xuất hiện, cứu giúp ta. Sẽ còn ôm ta xoay mấy vòng! Sau đó trời xui đất khiến hạ xuống, sẽ cùng ta có một nụ hôn nồng nàn. Từ đây hai ta vừa thấy đã yêu, yêu hận dây dưa!"

"..." Cho dù ở thời khắc này, Dạ Đàm vẫn không nhịn được níu lấy cổ của nó, hung tợn đánh vào đầu của nó, "Hỗn trướng, đây rõ ràng là lời kịch của ta!!"


Man Man giận đến quay lại mổ: "Đừng hòng cùng ta cướp mỹ nhân!!"

Một người một chim một bên rơi xuống một bên ẩu đả, đột nhiên, một chiếc cầu vồng ngưng kết, tiếp nhận bọn họ. Chỉ nghe ""ba ba"" hai tiếng, Dạ Đàm cùng Man Man chia ra dùng mặt hôn xuống cầu vồng.

Dạ Đàm ngã đến choáng đầu hoa mắt, vừa mới bò dậy, đã nhìn thấy Huyền Thương Quân nghiêm nghị đứng đó, cuồn cuộn gió lớn, vén lên mái tóc dài màu xám khói cùng dải lụa trắng bên eo hắn.

Lúc đó vạn dặm xanh trong, nàng thân ở cầu vồng, mà hắn là vân vũ vô cực, là thủy cùng thiên mạo (1).

—— nếu để nói thì sát khí trên người hắn không có nặng như vậy.

Man Man tránh phía sau lưng Dạ Đàm, nhỏ giọng nói: " Được rồi, vẫn là để cho hắn ôm Người xoay vòng vòng đi."

Dạ Đàm sờ mũi một cái, nhỏ giọng đáp lại: "Vậy ta tình nguyện té chết."

Một người một chim cười trộm, Huyền Thương Quân mặt đầy mơ hồ, trầm giọng quát hỏi: "Ngươi làm thế nào mà cởi được sợi dây Nhật Vãn Hồng vậy?"

Hắn nhắc tới cái này, Dạ Đàm liền đắc ý: "Cái dây buộc chó kia của ngươi? Đứa trẻ ba tuổi cũng có thể cởi ra được? Cũng chỉ ngươi gánh vác chuyện này, thật mất mặt." Man Man nói: "Nói lời này Người giống như đã quên mất thảm trạng bị điện giật đến kêu cha gọi mẹ..."


Ba một tiếng, Dạ Đàm vỗ cái đầu của nó đến hỗn loạn, mắt đầy sao vàng.

Lúc này, Thiên binh Thiên tướng đuổi kịp phía sau, Huyền Thương Quân cau mày —— trước mắt dù sao cũng là Thiên phi tương lai, nếu như truyền ra ngoài, Thiên giới nào còn mặt mũi?

Hắn vung tay phải lên, cầu vồng thu lại. Dạ Đàm chỉ cảm thấy thân thể nhẹ một chút, nhất thời cả người đều hóa thành một viên tròn nhỏ... Cái thứ gì vậy?

Nàng ục ục vòng một vòng, nhất thời sinh khí —— Huyền Thương Quân lại đem nàng cùng Man Man biến thành hai quả hạch đào! Hơn nữa năm ngón tay hắn nhẹ chuyển, hai quả hạch đào liền bị hắn xoay tròn loạn chuyển trên khay!

Sau lưng, vang lên tiếng nói của Nhị Lang Thần: "Nhị Lang Thần tham kiến Quân thượng."

Huyền Thương Quân không đợi hắn hỏi, giơ tay lên đem lệnh bài màu đồng cổ ném cho hắn. Hắn cũng không phải là Thần Quân khoan dung: "Thân là Thiên tướng, đánh rơi lệnh bài, hạ xuống một cấp, phạt bổng lộc một năm."

Nhị Lang Thần khom người nhận lệnh, cũng không dám hỏi lại chuyện của "công chúa Thanh Quy". Đó dù sao cũng là Thần Hậu tương lai, vẫn là không hỏi thì tốt hơn.

***Chú thích:(1) vân vũ vô cực, thủy cùng thiên mạo: Hình tượng công tử anh tuấn, chỉ có thể thấy trên tranh vẽ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui