Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Dạ Đàm sửng sốt, nàng biết Triều Phong mưu ma chước quỷ, lời của hắn, ngay cả một dấu chấm câu cũng không thể tin. Nhưng không biết vì sao, ba chữ này, nàng lại tin. Nàng trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Đỉnh Vân thế nào rồi?"

Triều Phong không nói gì, Cốc Hải Triều bên cạnh trả lời thay: "Đã chết rồi. Các ngươi có thể ngừng tranh cãi được không?"

Dạ Đàm nghe thấy ba chữ phía trước, liền đau lòng nhức óc: "Hắn chết thật rồi á?"

Triều Phong hừ một tiếng: "Ngươi tự mình làm chuyện tốt, còn không rõ ràng à?"

"Ờ ha!" Dạ Đàm vỗ vỗ đùi, "Khó có được một người dễ thao túng, xuất thân lại tốt như thế. Tương lai tươi sáng, hoàng đồ bá nghiệp của ta, cứ như vậy bị bóp chết trong nôi hết rồi!" Nàng một mặt hối hận, vẫn còn chưa hết hy vọng, hỏi: "Đại ca ngươi là người thế nào?"

Triều Phong xoay người, đưa lưng về phía nàng.


Phía sau, Thanh Quỳ đột nhiên ho một trận, Triều Phong vội vã tiến lên. Đông Khâu Xu để nàng ngồi dựa vào cây, đứng dậy. Dạ Đàm không thể chờ được hỏi: "Được rồi?"

Đông Khâu Xu còn chưa đáp lại, Thanh Quỳ đưa tay nắm lấy góc áo của Triều Phong. Triều Phong vội ngồi xổm xuống trước mặt nàng, trong giọng nói ngay lập tức phảng phất chút ấm áp: "Nàng tỉnh rồi à?"

Thanh Quỳ không đợi tầm mắt rõ ràng, đã liền tìm kiếm bóng dáng của Dạ Đàm. Dạ Đàm hừ một tiếng, một khuỷu tay hất Triều Phong sang một bên.

"Dạ Đàm!" Thanh Quỳ thấy nàng, nước mắt lập tức lăn xuống, "Trời ạ, muội lại bị thương rồi!"

Bàn tay mềm mại nhỏ dài của nàng lướt qua hai má Dạ Đàm, ánh mắt sốt ruột, ngón tay lại có chút lạnh. Dạ Đàm vừa đau lòng vừa tức giận: "Không chết được đâu. Tỷ có phải điên rồi không, chỉ vì một Triều Phong, tỷ ngay cả tính mạng của chính mình cũng không cần nữa sao?"

Bên cạnh, Triều Phong hừ lạnh một tiếng, một khuỷu tay đẩy nàng đi, chìa tay ôm Thanh Quỳ: "Nàng ta không sao hết, tai họa để lại ngàn năm, đừng lo lắng cho nàng ta nữa. Nàng cảm thấy thế nào?"

Dạ Đàm cũng muốn chen tới trước mặt Thanh Quỳ, nhưng Triều Phong không cho, nàng sử dụng hết sức mạnh của mình cũng không chen được vào. Tiểu công chúa Li Quang thị nhất thời vừa chua vừa tức: "Tỷ tỷ, tỷ xem hắn kìa!"

Sắc môi Thanh Quỳ trắng bệch, nụ cười lại mang theo sự dịu dàng cưng chiều quen thuộc: "Muội thật là." Nàng cầm tay Dạ Đàm, lúc này mới nhìn thấy Đông Khâu Xu đang đứng ở một bên. Nàng hỏi: "Vị này là......"

Dạ Đàm thản nhiên nói: "Ông ấy là chủ của Tàng Thức hải, Đông Khâu Xu tiên sinh. Là ông ấy đại phát từ bi, cứu tỷ một mạng."


Thanh Quỳ nghe vậy, muốn đứng dậy hành lễ, nhưng thực sự quá yếu, không đứng dậy nổi. Dạ Đàm nói: "Được rồi, ta đã thay tỷ tạ ơn rồi, tỷ không cần đa lễ nữa."

Thanh Quỳ đành phải hướng ông chắp tay nói: "Tiểu nữ cảm tạ ơn cứu mạng của Đông Khâu tiên sinh."

Đông Khâu Xu hơi hơi gật đầu, trước mặt người khác, ông ta rất có phong thái của bậc đại hiền trưởng giả, sẽ không đem những việc nhỏ nhặt này để ở trong lòng.

Dạ Đàm nói: "Nếu tỷ đã không sao nữa, ta đi trước đây."

Thanh Quỳ tự nhiên lo lắng, nàng nói: "Nhưng thương thế của muội......"

Dạ Đàm phất phất tay, lại không thèm để ý: "Ta không sao, không phải còn có Đông Khâu tiên sinh ở đây sao." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Triều Phong, rốt cuộc vẫn nhịn không được, hỏi một câu: "Tỷ...... có phải đã thực sự quyết định ở bên cạnh hắn, không trở về nữa không?"


Thanh Quỳ ngây người, nàng quay đầu lại thoáng nhìn qua Triều Phong, nhất thời mặt mũi đỏ bừng: "Ta...... ta biết muội mới là Ma phi Ma tôn hỏi cưới, Dạ Đàm, ta......"

Nàng vẻ mặt bối rối, bên cạnh, Triều Phong lập tức nói: "Li Quang thị bên đó, ta sẽ giải thích với Đôn đế bệ hạ. Nếu ngươi chịu ở lại, theo ta trở về Ma giới, từ trên xuống dưới Ma tộc, tất nhiên cũng sẽ ngược xuôi đón chào. Tộc của ta có rất nhiều nam nhi tốt, ngươi muốn gả cho ai, bổn tọa đều nhất định sẽ dốc hết sức xúc tiến, tuyệt đối không nuốt lời."

Dạ Đàm chớp chớp mắt, nói: "Ta đây vẫn muốn làm Ma phi, ngươi cưới ta luôn cũng được. Dù sao tỷ tỷ của ta cũng sẽ nhường ta mà, đúng không tỷ tỷ?"

"......" Thanh Quỳ còn chưa nói lời nào, Triều Phong đã chỉ về phía miệng cốc, "Lập tức biến đi! Cút càng xa càng tốt, đừng để bổn tọa nhìn thấy ngươi nữa!"

Dạ Đàm liền thực sự chuẩn bị cút, nàng cố sức ôm ôm Thanh Quỳ, lòng bàn tay thi lực, vỗ vỗ lên người nàng, nói: "Đi nhé!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui