"Đế Lam Tuyệt!" Dạ Đàm chạy về phía trước vài bước, đấm một quyền vào ngực hắn, "Thật là ngươi hả! !"
Đế Lam Tuyệt bị nàng đánh trúng kêu lên một tiếng đau đớn, lùi về phía sau vài bước. Sau đó Man Man liền xông lên, quạt cánh nhào vào lòng hắn: "Thiếu quân!" Đế Lam Tuyệt chộp lấy cánh của nó, thần sắc nhất thời tái nhợt.
Dạ Đàm lúc này mới phát hiện có gì đó bất thường: "Ngươi bị thương à?"
Đế Lam Tuyệt đi ngang qua thạch thư (sách đá) có khắc thiên quy lệnh cấm, không khỏi nhìn thoáng qua: "Lần trước tới Li Quang thị tìm ngươi, bị Quốc sư Nguyện Bất Văn bắt được. Phụ vương chê ta mất mặt, hung hăng giáo huấn ta một trận. Nhưng cũng không đáng ngại."
"Cái gì mà không đáng ngại chứ!" Man Man bên cạnh nhảy lên đầu gối hắn, dùng đầu nhọn của cánh làm ra vẻ thay hắn xoa dịu, "Yêu hoàng đánh Thiếu quân của chúng ta tới không xuống giường được, nếu không thì Thiếu quân đã sớm mang ngươi chạy trốn. Đến nỗi phải đợi tới ngày ngươi bị đưa đi Ma tộc mới đến cướp dâu được!"
". . . . . . Man Man." Đế Lam Tuyệt bất lực.
Dạ Đàm cũng không bật lại: "Bị thương rất nghiêm trọng sao? Ta xem xem." Dứt lời, nàng cởi vạt áo của Đế Lam Tuyệt ra, Đế Lam Tuyệt vội ngăn lại: "Đừng!"
Mới khẽ động một chút, phía sau lưng hắn máu liền chảy thấm ra, Dạ Đàm giận dữ: "Lão súc sinh Đế Chuỳ đó, vậy mà lại đánh ngươi thành thế này! !"
Đế Chuỳ là đương kim Yêu hoàng của Yêu tộc, cũng chính là cha của Đế Lam Tuyệt. Đế Lam Tuyệt cạn ngôn: "Đừng mắng ông ấy như vậy."
Lưng áo hắn đã bị máu nhuộm đỏ khắp nơi, Dạ Đàm nổi xung thiên: "Ta mắng sai à? ! Sự tồn tại của lão ta, chính là để chứng minh, súc sinh vẫn cứ là súc sinh, dù có tu luyện nhiều năm hơn nữa, cũng là thú tính khó sửa! Một ngày nào đó, ta không đánh cho hắn không nhìn ra mặt mũi, ta không cam lòng!"
Đế Lam Tuyệt vỗ vỗ trán: "Dù sao ông ấy cũng là cha ta, lúc ngươi mắng ông ấy có thể nghĩ một chút tới cảm nhận của ta hay không?"
Dạ Đàm hừ một tiếng, nói: "Trong đống đồ vật tuỳ thân của tỷ tỷ hẳn là có thuốc trị thương, ta đi tìm cho ngươi một ít." Đế Lam Tuyệt vội vàng ngăn cản nàng, "Một chút thương tích nhỏ không sao cả, đi, rời khỏi nơi này trước rồi tính sau."
Dạ Đàm nói: "Ta cũng muốn rời khỏi nơi này lắm! Ngươi không biết đâu, Thiếu Điển Hữu Cầm kia, hắn bảo thủ cay nghiệt, đọc nhiều sách mà không biết vận dụng, quả thực chính là một. . . . . . Ai da! !" Nàng nói tới đây, liền cảm thấy giữa trán như bị lửa đốt, đau đớn tận xương tuỷ!
Hồng Quang Bảo Tình chết tiệt! ! Nàng ôm trán, nhưng Đế Lam Tuyệt vẫn kịp nhìn thấy một nốt ruồi màu hồng nhạt ở giữa trán nàng. Hắn hỏi: "Đây là cái gì?"
Dạ Đàm đau đến mức ý thức mơ mơ màng màng, nói: "Là cái mà Thiếu Điển Hữu Cầm kia biến. . . . . . pháp bảo gì gì ấy. Ôi! Nàng thực sự là đau đến sắp không xong, đành phải lảm nhảm niệm chú, "Ta sai rồi, ta sai rồi. Thiếu Điển Hữu Cầm tư thế oai hùng hiên ngang, long chương phượng tư (*), nhìn xa trông rộng, anh minh thần võ (sáng suốt uy phong). . . . . ."
(*) long chương phượng tư: ý chỉ người có ngoại hình đẹp trai.
Đế Lam Tuyệt không hiểu gì cả: "?"
Man Man chỉ chỉ vào trán Dạ Đàm, thay nàng giải thích: "Đang lấy lòng pháp bảo của Huyền Thương quân ấy mà."
Thế gian lại có thứ pháp bảo vô sỉ như thế sao? Đế Lam Tuyệt cũng không biết nên nói gì, giơ giơ lệnh bài thông hành trong tay lên, nói: "Đi thôi."
Dạ Đàm nói: "Ngươi bị thương nặng như vậy, làm sao đi được?" Nàng cố gắng phân bua, lôi kéo Đế Lam Tuyệt đi vào nội điện, lục tung, quả đúng là tìm được một ít thuốc trị thương. Nàng kéo Đế Lam Tuyệt tới cạnh giường, trực tiếp đẩy ngã: "Nằm xuống đi, ta giúp ngươi bôi thuốc."
Đế Lam Tuyệt và nàng chính là bạn chơi cùng thuở nhỏ, hai vị này cũng không phải là đèn cạn dầu. Từ khi còn bé, Đế Lam Tuyệt vẫn hay bị Đế Chuỳ đánh không ít lần. Đối với việc bôi thuốc đương nhiên cũng ăn ý mười phần. Đế Lam Tuyệt trong nháy mắt hoá thành chân thân, đúng là một tiểu lão hổ có thân ngũ sắc.
Không có quần áo, miệng vết thương dưới lông hắn liền càng rõ ràng. Vết thương cũ chồng lên vết thương mới, chằng chịt khắp nơi, tầng tầng lớp lớp đường nét trên da thịt đảo lộn, giống như một cái miệng đang nhe răng cười.
Dạ Đàm vừa rửa sạch miệng vết thương cho hắn, vừa nghiến răng nghiến lợi: "Phụ hoàng ngươi thật không bằng cầm thú mà! Đến nhi tử của chính mình cũng có thể hạ độc thủ như vậy! Ngươi chờ đó, có cơ hội ta phải đi báo thù cho ngươi! Đều nói không thể sờ được mông lão hổ. . . . . . Ta còn không tin!"
Đế Lam Tuyệt nét mặt phức tạp, "Ngươi muốn đi sờ mông phụ hoàng ta á?"
"Cái gì hả!" Dạ Đàm giơ bình thuốc lên, mang theo ý đồ xấu mà nhìn chòng chọc hắn, "Ta muốn sờ mông lão hổ, cần gì phải chạy xa như vậy chứ?"
Đế Lam Tuyệt bất giác kẹp chặt cái đuôi.
Thật vất vả để tẩy trừ sạch sẽ toàn bộ vết thương của hắn, bôi xong thuốc. Dạ Đàm nói: "Bị thương nặng như vậy, ngươi không nghỉ ngơi cho tốt, còn chạy tới Thiên giới. Không sợ cha ngươi lột da ngươi sao?"
Không ai đáp lại, nàng cúi đầu, phát hiện Đế Lam Tuyệt đã ngủ thiếp đi.
Hắn thân là mãnh thú, bất luận là lúc nào cũng sẽ không để lộ thương tích cho người khác thấy. Để lộ máu tươi ra ngoài là cho thấy sự yếu ớt của chính mình, ở trước mặt những mãnh thú khác, trở nên vô dụng.
Nhưng duy chỉ ở trước mặt nàng, tất cả mọi phòng bị đều không tồn tại.
Sự tinh nghịch cùng tiếng huyên náo của nàng, là giọt sương đọng lại buổi sớm, là ánh tà dương chìm xuống lúc chạng vạng, là sao trời lặng yên treo trên cao, có thể khiến hắn yên giấc.
Tiểu lão hổ ngủ say sưa, Dạ Đàm nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên đưa tay, vỗ lên mông lão hổ, "bốp" một tiếng, âm thanh trong trẻo, xúc cảm đầy đặn, lại còn rất có tính đàn hồi.
Đế Lam Tuyệt không hề tỉnh lại.
Dạ Đàm cười trộm, đắp chăn cho hắn -- hắn thực sự là mệt muốn chết rồi. Bị thương nặng như vậy, cũng không biết là làm thế nào có thể lén xông vào Thần tộc được.
Đế Lam Tuyệt ngủ một giấc thật sâu, trong mộng lại nhớ về mười năm trước, Quỷ Anh cốc bên cạnh Lôi Hạ Trạch. Hắn hoá thành hổ đang nghỉ ngơi ở rừng cây. Thừa tướng Li Quang Xích Dao của Li Quang thị ném một nữ hài vào thâm cốc.
Trong cốc cỏ cây xum xuê, xương trắng rải rác. Chướng khí tràn ngập, tơ giăng mù mịt. Hắn cùng với nàng lặng im đối mặt nhau dưới ánh hoàng hôn. Sau một lúc lâu, nàng thì thào hỏi: "Ngươi cũng bị người ta ném vào đây cho hổ ăn thịt à?"
Khi đó đôi con ngươi của nàng đen nhánh sáng ngời, thuần khiết như ngọc lưu ly.
Làm say lòng người.
Thuỳ Hồng điện. Huyền Thương quân đang uống thuốc.
Tiên thị Phi Trì cùng Hàn Mặc nén cười, nhìn quân thượng nhà mình cầm viên đan dược với vẻ mặt trầm như nước, ai cũng không dám mở miệng nói trước, để tránh gặp phải chuyện xui xẻo. Nhưng chỉ chốc lát sau, người mang theo xui xẻo đã tới.
-- tiên đồng của Huyền Hoàng Cảnh mang theo pháp bảo Mỹ Nhân Thứ của Dạ Đàm, đến đây cầu kiến.
Huyền Thương quân cầm đan dược trong tay, chưa kịp nuốt xuống, lúc này lại nhìn thấy Mỹ Nhân Thứ hào quang chói mắt, sắc mặt liền u ám như trời sắp mưa. Lại thêm tiên đồng của Huyền Hoàng Cảnh đơn thuần ngay thẳng, một tay dâng Mỹ Nhân Thứ lên, tay kia liền tặng kèm giấy ghi nợ.
Trên trán Huyền Thương quân gân xanh không ngừng nảy thình thịch, tiên đồng lại dâng thêm một đan dược: "Quân thượng, Thiên tôn nhà chúng tôi nói, viên đan dược này là quà tặng cho quân thượng. . . . . . con tôm. Không tính vào giấy nợ."
2
"Con tôm" này vừa được gọi ra, Phi Trì cùng Hàn Mặc phụt một cái cười ra tiếng. Thật đúng là, con tôm cũng không ngang bướng bằng nàng. Ánh mắt Huyền Thương quân giống như mũi tên nhọn bắn thẳng đến, hai người nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc. Chỉ có vẻ mặt vô tri của tiên đồng trong điện kia là vẫn như cũ -- thú cưỡi của quân thượng không phải là Quỳ Ngưu sao, từ khi nào lại sinh ra một con tôm? !
Huyền Thương quân tiếp nhận giấy nợ do Phi Trì trình lên, nhất thời cảm thấy đan dược trong tay không đủ.
Hắn hít một hơi thật sâu, một lúc sau lại thở dài một hơi: "Biết rồi. Lui ra đi."
Hắn đuổi tiên đồng đi, tiện tay bỏ đan dược vào trong hộp thuốc. Định bụng sẽ xách theo Mỹ Nhân Thứ ra ngoài, suy nghĩ một chút, lại lần nữa lấy đan dược ra bỏ vào miệng -- vẫn nên uống thuốc thì hơn, ai biết còn có thể phát sinh thêm chuyện gì nữa chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...