Thiên Quyền cung, Trọng Mặc đài.
Bích Khung tiên tử cầm một bình hoa lên, "xoảng" một tiếng, ném vỡ tan tành. Mảnh gốm sứ văng khắp nơi, nàng tức giận mắng: "Cái quái gì vậy chứ? Một phàm nhân cỏn con mà dám bắt bản tiên tử xuống bếp nấu cơm sao? Dựa vào ngươi cũng xứng á! !
Nàng cực kì cáu giận, lại hung hãn đá một cước vào bàn. Nhưng nhớ tới lời nhắc nhở của mẫu thân, nàng khẽ cắn môi, hậm hực lấy pháp bảo của Hà tộc ra —— Vạn Hà Thính Âm. Đây là pháp bảo liên lạc đặc biệt của Hà tộc, có thể thông qua tầng mây ngũ sắc liên lạc với nhau.
Nàng nhẹ vận công, hư ảnh (ảnh ảo) của Đan Hà thượng thần đã xuất hiện ở phía trên pháp bảo. Bích Khung nói: "Mẫu thần!"
Nàng được cưng chiều từ nhỏ, có khi nào phải chịu đựng uất ức quá mức như vậy chứ? Lúc này răng trên cắn chặt môi dưới, hai mắt ngấn lệ trong suốt.
Đan Hà thượng thần hỏi: "Nữ nhi của ta sao thế?"
Bích Khung tiên tử đem chuyện vừa rồi của Dạ Đàm từng việc từng việc kể lại: "Mẫu thần, phàm nhân công chúa này, quả thực là kiêu ngạo tới cực điểm rồi!"
Không ngờ Đan Hà thượng thần lại mỉm cười: "Nếu thật là vậy, ta đây thực sự phải chúc mừng hài nhi của ta rồi."
Bích Khung sửng sốt: "Cái gì?"
Đan Hà thượng thần nói: "Một nữ nhân trần tục kiêu ngạo, vô lễ, không lọt được vào mắt Thần đế. Địch thủ ngu xuẩn, vô tri như vậy, sớm muộn gì cũng bị huỷ bỏ. Ngôi vị Thần hậu, nằm chắc trong tay nữ nhi ta rồi."
Bích Khung nói: "Chỉ là con thú tai hoạ kia của nàng ta còn viết một cái thực đơn, mẫu thần nhìn mà xem, trong đó viết cái gì gà, vịt, cừu, Thiên giới vốn không cho phép sát sinh. Con đi đâu tìm cho nàng ta chứ!"
Đan Hà thượng thần tựa như được gió xuân thổi vào, cả người hay vẻ mặt đều tràn đầy ấm áp cùng vui sướng: "Tìm không thấy cũng phải tìm. Mẫu thần sẽ sai người đưa tới. Nữ nhi của ta hãy nhớ kĩ, tất cả yêu cầu của nàng ta, đều cố gắng làm hài lòng hết mức. Đối đãi với một kẻ địch ngu xuẩn, chúng ta chỉ cần chiều theo ý nàng ta, nàng ta rất nhanh sẽ tự tìm đường chết. Nữ nhi của ta, đối đãi với loại người như thế, ra đòn tâng bốc mới là thủ đoạn cao minh nhất. Tạm thời cứ im lặng chờ đợi đi, chỉ không bao lâu nữa, nàng ta nhẹ thì bị đuổi về nhân gian, nặng thì thân chết hồn tiêu."
Bích Khung lúc này mới dụi dụi mắt, nói: "Thực ra những đạo lý này, nữ nhân đều biết. Chỉ là nàng ta thực sự rất đáng hận, nữ nhi quả thực không nhịn được!"
"Đứa bé ngốc!" Đan Hà trìu mến nhìn nữ nhi của mình: "Lúc này chịu một chút uất ức thì có gì đáng quan trọng? Ghi nhớ lời nói của mẫu thần, nhẫn nại, chờ đợi."
Bích Khung tiên tử hít một hơi thật sâu, nói: "Nữ nhi đã hiểu."
Đan Hà thượng thần gật đầu: "Những nguyên liệu nấu ăn đó, mẫu thần sẽ phái người đưa tới ngay. Con làm cho tốt đó."
Bích Khung tiên tử nói: "Không cần bỏ thêm chút độc dược cho nàng ta sao?" Nàng ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân. . . . . ."
Đan Hà vội nói: "Không được! Bệ hạ cùng quân thượng đều là người kín đáo thận trọng, vạn lần không nên gây thêm rắc rối."
Bích Khung tiên tử đành phải nói: "Được rồi. Nữ nhi đã hiểu."
Không bao lâu, quả nhiên bên ngoài có tiên thị lặng lẽ đưa thịt tới. Bích Khung tiên tử xách theo một rổ thịt gà, thịt vịt, thịt bò đi vào phòng bếp.
"Li Quang Thanh Quỳ, nếu có một ngày, ngươi rơi vào trong tay bản tiên tử!" Bích Khung mở cái thực đơn của Man Man ra, cầm một trái bí đỏ lên, một nhát chém thành hai nửa, "Ta nhất định sẽ chặt ngươi thành tám mảnh, băm thây vạn đoạn, nghiền thành thịt vụn. . . . . ."
Nàng vừa nấu cơm, vừa lảm nhảm chửi bới, tưởng tượng ra chính mình du sơn ngoạn thuỷ sau khi đăng lên ngôi vị, mà "Li Quang Thanh Quỳ" trong bộ dạng quỳ gối dưới chân mình đau khổ cầu xin, cuối cùng cơn thịnh nộ trong lòng cũng có chút giảm xuống. Hừ, phàm nhân ngu dốt, ngươi cứ chờ ngày đó đến đi! !
Bích Khung vẫn luôn ngóng trông ngày này, nhưng nàng dù sao cũng thật không ngờ, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Nhanh đến mức —— ngay tại thời điểm nàng mang theo hộp đồ ăn đi vào Thiên Ba viện.
Thiên Ba viện.
Dạ Đàm đang ở trước kính tán thưởng dung mạo "tuyệt mỹ" sau khi đã trang điểm của mình, giọng nói của một nữ tử vang lên bên ngoài: "Li Quang Thanh Quỳ!" Giọng nói nghe có vẻ như vẫn còn cáu gắt —— người tới đương nhiên là Bích Khung.
Dạ Đàm bỏ son môi xuống, đi ra mở cửa. Bích Khung vẫn đang mặc y phục xanh ngọc bích, ngồi cạnh bàn đưa lưng về phía nàng. Trên bàn bày biện hơn mười món ăn, khói bốc nghi ngút, đúng y như thực đơn mà ban nãy Man Man viết.
4
"Chao ôi, tay nghề không tồi nha." Dạ Đàm đi tới bên cạnh bàn, cầm đũa gắp ngay một miếng sườn xào chua ngọt.
"Vừa lòng ngươi chưa! !" Bích Khung một thân lửa giận ngùn ngụt, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu nhìn thấy Dạ Đàm, cả người nàng giống như bị đóng băng, toả ra khí lạnh dựng tóc gáy.
"Ngươi. . . . . ." Bích Khung tiên tử chỉ vào Dạ Đàm, vẻ mặt kinh hãi. Dạ Đàm nói: "Tối nay Thần đế cùng Thần hậu mở tiệc, ta đặc biệt ăn vận công phu một phen." Nàng đứng lên, giơ cục sườn lên xoay vòng vài cái, "Thế nào?"
Ánh tà dương sẩm tối xuyên qua Thiên giới, Bích Khung thấy mắt nàng giống như bị người ta đấm cho hai quyền bầm tím, hàng mi sắc như thương bị chải đến mức như dựng đứng lên, mí mắt lấp lánh phấn thếp vàng chói mắt cùng quả môi như là bị trúng độc. . . . . . Tiếp đó là bả vai trắng bóng cùng chân. . . . . .
1
Còn có hai quả hồng đào trước ngực như khoảng cách giữa sông và núi khó mà vượt qua.
Cổ họng Bích Khung như bị hóc phải một quả trứng chim, nàng duỗi dài cổ, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Mất cả buổi trời, nàng cuối cùng nói: "Hoàn. . . . . . hoàn mỹ."
Dạ Đàm hài lòng ngồi vào trước bàn, bắt đầu ăn cơm. Bích Khung không còn phẫn nộ cùng uất ức như trước, ngược lại còn ngẩn ngơ như khúc gỗ mà cầm đũa gắp đồ ăn cho nàng.
"Ăn ngon không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Dạ Đàm nói: "Còn kém hơn tay nghề của Man Man một chút, nhưng cũng có thể miễn cưỡng cho vào miệng."
Bích Khung phát hiện trong lòng mình vậy mà không hề có một tia gợn sóng nào, trái lại còn múc cho nàng một chén canh nhỏ —— mặc kệ có ăn được hay không, ngươi cứ ăn nhiều hơn một chút đi. . . . . . Dù sao cũng là bữa cuối cùng rồi.
Dạ Đàm vừa ăn vừa hỏi: "Tình hình muội muội ta thế nào?"
"Hả?" Bích Khung còn đang đắm chìm vào địch thủ đột nhiên tự phế đi võ công, nỗi khiếp sợ bên trong tựa như đoạn tuyệt con đường sống. Cho dù là nhắc tới vị trữ phi tương lai của Ma tộc này, nàng cũng không hề có ý đùa cợt. Nàng chợt trở nên có tính kiên nhẫn gấp bội phần, nói: "À à, ngươi nói tới Li Quang Dạ Đàm chứ gì. Ngày hôm qua không phải Ma hậu mở tiệc đó sao, nàng tự xưng có học y thuật, bị mọi người cười nhạo một trận. . . . . ."
Ma tộc.
Thanh Quỳ được Đại tế tư Tương Liễu đưa về ghế của mình, Ma hậu nắm tay nàng, giống như hoàn toàn không thấy bộ dạng chật vật của nàng trước khi về chỗ ngồi.
—— Triều Phong không hề ra tay, thật là không thể ngờ mà.
"Đứa bé ngốc. Lần sau không nên liều lĩnh như vậy." Bà rút cái khăn lụa của mình ra đưa qua, nói: "Trên mặt toàn là đất cát, mau lau đi. Tướng sĩ Ma tộc quen thói thô lỗ hung hăng, ngươi đừng để bụng."
Thanh Quỳ lau bụi đất trên mặt mình, mắt nhìn giữa sân máu tươi bắn tung toé, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Cũng may có Đại tế tư Tương Liễu hoà giải, cuối cùng cũng không ai còn gây khó dễ nàng nữa. Đợi đến khi xong tiệc, Ma hậu lệnh cho Toàn Uyên ma cơ dẫn nàng về Trọc Tâm hồ nghỉ ngơi.
Toàn Uyên ma cơ một thân y phục đen, váy áo đính vảy cá lấp lánh toả sáng, ngực cùng eo đều bó cực căng, càng tôn lên vẻ đầy đặn quyến rũ. Nàng nắm tay Thanh Quỳ, nói: "Công chúa tới từ Nhân tộc, khó tránh khỏi không quen với tác phong hành sự của Ma tộc. Nhưng đừng lo, sau này thấy được nhiều hơn, cũng sẽ không còn hoảng sợ như vậy nữa. Ta tên Toàn Uyên, ở Trầm Bi uyên (vực nước) bên cạnh Trọc Tâm hồ. Mặc dù công chúa và ta chỉ mới quan biết, nhưng ta thấy công chúa lại cảm giác thân thiết bội phần. Ngày sau nếu như công chúa có cần gì, đều có thể sai người tới tìm ta."
Thanh Quỳ cảm kích (biết ơn) sự nhiệt tình của nàng, nói: "Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm."
Toàn Uyên ma cơ nói: "Công chúa không cần khách khí (khách sáo). Phía trước chính là Trọc Tâm hồ."
Thanh Quỳ đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trông thấy khói sóng nghìn lớp. Bên trong sắc nước mù mịt, một hòn đảo nhỏ như ẩn như hiện. Toàn Uyên ma cơ vẫy tay một cái, liền có một con thuyền nhỏ cưỡi sóng mà đến.
Nhưng trên thuyền không có một bóng người, Thanh Quỳ nói: "Thuyền này. . . . . . vì sao không thấy người đưa đò?"
Toàn Uyên ma cơ che miệng cười, nói: "Công chúa đã quên rồi sao, nơi này thuộc Ma tộc, tự nhiên sẽ có pháp thuật thúc đẩy, đâu cần người chèo thuyền đúng không nào?"
Thanh Quỳ có chút ngượng ngùng: "Là ta kiến thức nông cạn (ít ỏi)."
Toàn Uyên ma cơ ngược lại không để bụng: "Công chúa lên thuyền trước đi. Hôm nay người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Thanh Quỳ nhợt nhạt hành lễ với nàng rồi xoay người bước lên thuyền nhỏ. Thuyền này cũng thực sự chở nàng thẳng về phía giữa hồ. Vẫn đợi cho tới khi nàng khuất bóng sau làn sương khói, Toàn Uyên ma cơ rốt cuộc nói: "Tam điện hạ ẩn thân ở một nơi kín đáo gần đó, là đang chờ ai đây?"
Trong bóng râm cách đó không xa, Triều Phong kéo theo Cốc Hải Triều đi tới. Hắn nói: "Có thể khiến cho ta kiên nhẫn chờ đợi như vậy, đương nhiên là một vị mỹ nhân tuyệt thế rồi."
P/s: Vì tuần này mình bắt đầu đi học lại rồi nên tốc độ dịch sẽ chậm hơn trước một chút. Mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...