Tinh Lạc Ngưng Thành Đường (quyển 1)

Ban đêm, ánh trăng vàng nhạt toả như tia sáng mảnh như sương xuống trần gian.

Nhật Hi cung của Thanh Quỳ công chúa lúc nào cũng có cung nhân nội thị ra vào nườm nượp bất kể ngày đêm. Bên ngoài còn được bố trí thêm một đội thủ vệ thành canh gác cẩn mật.

Ngược lại, tuy chỉ cách Nhật Hi cung có một bức tường, Triêu Lộ điện lại quạnh quẽ, lạnh lẽo đến đáng sợ. Cung nhân đều như sợ bị dính phải xui xẻo, chỉ dám đứng xa xa ở bên ngoài hầu hạ. Trong điện cả ngày lẫn đêm đều vắng vẻ đến mức cả ma quỷ cũng không thèm bén mảng tới.

Dạ Đàm ngồi vắt vẻo trên điểm tiếp giáp giữa hai nóc điện. Tay áo nàng được chiếu sáng bởi ánh trăng, sắc tím như lưu chuyển, không ngừng phản chiếu lấp lánh. Quầng sáng lộng lẫy chói mắt đến mức Huyền Thương quân từ tận trên trời cao chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể thấy nàng. Huyền Thương thần quân tuy ban ngày đã trở về Thiên giới, nhưng vẫn là cảm thấy lo lắng về vị thiên phi tương lai có phần đanh đá này. Ban đêm quay lại, quả nhiên nàng cũng không có an phận đi ngủ.

"Ngươi ngồi đây làm gì?" Hắn hỏi.

Dạ Đàm giật bắn người, mạnh quay đầu lại thì nhìn thấy Huyền Thương quân đang đứng ở phía sau lưng mình. So với lần gặp ban sáng, y phục màu trắng trên người hắn đã thay đổi thành thường phục, thắt lưng cũng không còn giắt theo mảnh sao nhỏ, mà thay vào đó là một khối ngọc bội xuân thuỷ thu sơn. Cả người nhìn qua đã bớt đi vài phần áp lực, nét mặt có phần ôn thuần hơn.

Người này nếu tỷ tỷ thực sự gả cho hắn cũng không tính là thiệt thòi. Ít nhất được nhìn thấy hắn mỗi ngày vẫn xem như là có phúc. Dạ Đàm nói: "Ngươi đây là thích chơi trò xuất quỷ nhập thần như vậy à. Mà này, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tuổi?" Huyền Thương quân đã quá hiểu sự vô lễ của nàng nên cũng không so đo. Nhưng vấn đề này vẫn là có chút tế nhị, làm cho hắn phải nhíu mày, hắn nói: "Cẩn trọng suy tính thì... Đến giờ là hai ngàn bảy trăm tuổi."


"Hai ngàn bảy trăm tuổi?" Dạ Đàm trừng to mắt, "Không phải chứ? Ngươi lớn tuổi như vậy rồi còn học người khác đi cưới thê tử à! Á. Loại chuyện này vạn nhất không thể xảy ra."

Không thể!...Ý là đang nói hắn? Nói thẳng vào mặt hắn!

Huyền Thương quân nhanh chóng chặn đứng lời nói của nàng: "Tuổi thọ của Thần tộc so với phàm nhân dài hơn gấp mấy lần. Một ngàn sáu trăm tuổi mới được tính là trưởng thành, phải lo đến chuyện thành gia lập thất, chung thân đại sự. Các đời nhi tử của Thần đế từ trước đến nay đều được định đoạt như vậy."
2

"À, ờ." Dạ Đàm gật gù hiểu ra, "Nói cách khác, ngươi hiện tại tương đương với phàm nhân hai mươi bảy tuổi." Huyền Thương quân vừa mới ừ một tiếng nàng đã tỏ vẻ mặt cảm thông, an ủi nói: "Tuy rằng quả thực có chút quá lứa lỡ thì, nhưng ngươi cũng đừng quá nản lòng."

Huyền Thương quân: "..." Cảm ơn sự quan tâm không cần thiết của ngươi! Nói cho cùng vẫn là muốn chê bản quân già? Bản quân già chỗ nào chứ? Có cần phải nói thẳng thừng ra một chuyện tế nhị như thế vào đúng thời điểm vậy không?!

Hắn nghĩ tốt nhất không nên tiếp tục tán gẫu chủ đề này nữa nên hỏi ngược lại nàng: "Vậy còn ngươi, vì cớ gì nửa đêm không ngủ lại chạy ra đây?"

Dạ Đàm hỏi vặn lại: "Ngươi sao lại biết người phàm bọn ta ban đêm phải ngủ? Bộ Thần tộc các người hay xuống hạ giới lắm sao?"


Huyền Thương quân trả lời: "Thần tộc xưa nay luôn có truyền thống hạ phàm lịch kiếp. Cho nên bọn ta đối với những thói quen, đặc tính của người phàm cũng không xa lạ gì."

Dạ Đàm gật gật đầu, tiện tay đặt một cái bình ngọc nhỏ sang một bên. Huyền Thương quân lúc này mới phát hiện, hoá ra nãy giờ nàng vẫn ngồi vặn nắp bình. Cái bình được mở, mùi thuốc toả ra bên ngoài. Hắn dĩ nhiên ngửi ra bên trong đó là thuốc mỡ, là một loại dược giúp tiêu sưng. Cách điều chế thực sự là rất cao minh.

Lòng Huyền Thương quân chợt có chút cảm giác an ủi, tốt xấu gì thì Thanh Quỳ công chúa này quả thực tinh thông y thuật. Hắn hỏi: "Bị thương ở đâu?"

Hắn vừa dứt lời liền thấy cảnh Dạ Đàm vén ống quần lên cao đến tận đầu gối! Chân của nàng vừa thon nhỏ vừa trắng nõn nà, được ánh trăng chiếu vào càng thêm vài phần rực rỡ như ngọc thạch.

"Ngươi!" Huyền Thương quân phải mất một lúc sau mới phản ứng lại được, nhanh chóng quay mặt đi, lần này thực sự là giận đến tím mặt, "Một nữ tử khuê các như ngươi, ở trước mặt một nam nhân xa lạ lại dám có hành động không có phép tắc như vậy, chẳng lẽ lại không biết là nam nữ khác biệt?"

Đã đến nước này, hắn thần sắc nghiêm nghị cùng giận dữ, ngữ khí cũng chuyển sang răn dạy, khiển trách.

Nhưng Dạ Đàm không hề có chút phản ứng nào với những lời hắn nói. Nàng từ nhỏ đã bị Li Quang thị quở mắng thành quen, da mặt dày còn hơn tường thành, đương nhiên sẽ không để nửa điểm tức giận của Huyền Thương quân vào mắt. Nàng chính là không hiểu vì sao hắn phải tức giận: "Ta chỉ là vén ống quần lên một chút, đã cởi hết ra đâu, cái gì mà hành động không có phép tắc chứ? Thần tộc các ngươi lẽ nào tâm địa đều như vậy? Chính mình tâm tư xấu xa mới có thể nhìn đâu cũng thấy điều dơ bẩn."
1


"Ngươi!" Huyền Thương quân rốt cuộc cũng bị chọc cho phát tiết. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, thấy nàng vẫn đang thản nhiên thoa thuốc lại vội quay mặt đi, "Li Quang thị vậy mà lại để cho một nữ tử có giáo dưỡng như vậy làm thiên phi. Tội này đáng chết!"

"Lời này hình như cũng quá nghiêm trọng rồi." Dạ Đàm vừa thoa thuốc vừa nói, "Thần tộc không phải luôn nhìn thấu vạn vật hay sao? Đường đường là thần quân, mà chỉ biết nhìn vẻ ngoài của người khác." Nàng lắc đầu, tấm tắc bình phẩm. Cuối cùng cũng thuần thục thoa xong thuốc, chậm rãi thả ống quần xuống.

Huyền Thương quân khẽ liếc mắt nhìn, thấy nàng xiêm y đã chỉnh tề, mới xoay người lại. Hắn còn định lên thêm một bài thuyết giáo nữa nhưng Dạ Đàm đã đứng dậy. Dĩ nhiên là trực tiếp muốn trốn ra khỏi cung. Hắn lập tức đuổi theo nàng: "Đêm khuya vắng lặng, ngươi không trở về cung ngủ mà còn muốn đi đâu?!" Nữ tử khuê các ở nhân gian đêm hôm khuya khoắc lại muốn ra ngoài chạy loạn vậy sao?!

Chậc, ngươi đúng thực sự là một lão già, ngay cả tư tưởng cũng cổ lỗ sỉ như vậy. Tỷ tỷ của ta mà gả cho ngươi, về sau chẳng phải cửa lớn không được qua, cửa trong không được bước à? Trong lòng Dạ Đàm vốn luôn nghĩ cho tỷ tỷ Thanh Quỳ, nàng quay đầu lại liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Huyền Thương thần quân đêm hôm khuya khoắc không phải cũng đang ở bên ngoài dạo chơi đó sao?"

Nàng giơ chân lên, vừa muốn nhảy xuống bên kia tường thì đột nhiên cả thân thế cứng lại như đá. Nàng vốn định nhẹ nhàng nhảy qua tường cung, nhưng lúc này lại như một vật thể không trọng lượng, cứ thể ngã nhào về phía trước.

Biết mình sắp rơi thẳng xuống đất, trong đầu nàng chợt hiện ra một ý niệm...đây liệu có phải là...Định Thân thuật của Thần tộc?

Huyền Thương thần quân thấy nàng ngã, theo bản năng dùng chìa tay đỡ lấy nàng. Đầu ngón tay hắn chạm vào lưng áo nàng. Lớp áo mỏng như có như không khiến hắn cảm giác như đang trực tiếp chạm vào vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Đến lúc này hắn mới giật mình nhận ra vòng eo của nữ nhân thật mềm mại! Trong lòng hắn chợt cả kinh, cứ thế buông tay ra.

Hai ngàn bảy trăm năm qua, hắn chưa bao giờ chạm tay vào bất kì một nữ nhân nào. Ngay cả mẫu thần, từ khi sinh hắn ra đời cũng không được ở bên cạnh, vì lo sợ sự giáo dưỡng nhân từ của bà sẽ làm hắn sinh ra bản tính nhu nhược cùng kiêu ngạo.


Nhưng ngay lúc này, hắn vẫn còn vương vấn mùi hương ngọt ngào toả ra từ nữ nhân trước mặt. Hương thơm ấy lưu lại trong lòng bàn tay, nhất thời không chịu tan biến đi.

Trong lúc hắn còn đang ngẩn người, Dạ Đàm đã rơi bịch một tiếng xuống đất, ngã bay ra tận ngoài tường cung. Tuy rằng lúc đang rơi có được hắn đỡ lấy, nhưng nàng lại không thể nhúc nhích. Lần này thì cũng quá mất mặt đi, ngã sấp mặt vào vũng bùn có phân chó.

Dạ Đàm nổi trận lôi đình. Đồ vô liêm sỉ kia! Ngươi nhất định là cố tình mà! Ta cũng đâu có nói thẳng ra là ngươi già? Không chấp nhận được sự thật phũ phàng thì liền tìm cách trả thù ta sao?! Nàng thầm nguyền rủa hắn mất nửa ngày, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "THIẾU, ĐIỂN, HỮU, CẦM!"

Huyền Thương quân ngoảnh mặt đi, có chút ngượng ngùng nói: "Ta đã tấu trình lên phụ thần và mẫu thần sẽ mau chóng đón ngươi đến Thần tộc ở tạm, sẵn tiện để ngươi học chút lễ nghi Thiên giới. Cũng là để ngươi chuẩn bị tốt cho việc trở thành một Thiên phi."

"Ai muốn theo ngươi đến Thần tộc chứ, ngươi bệnh thần kinh à!" Dạ Đàm không ngừng vùng vẫy, nhưng toàn thân bất động nên chỉ có thể mở miệng nói. Nàng dùng pháp thuật của Yêu giới thử vài lần nhưng vẫn không giải được cái thứ Định Thân thuật đáng ghét kia của Huyền Thương quân.

Lão nam nhân này, tuy rằng bảo thủ cứng nhắc nhưng lại có nền tảng pháp thuật thật vững chắc! Không uổng công đã sống được hai ngàn bảy trăm năm!

"Ngươi còn không mau thả ta ra!" Nàng nằm bẹp dưới đất, mặt như dính chặt vào bùn, chỉ cần hé môi ra nói là cát chui ngay vào mồm.

Huyền Thương quân khẽ gảy đầu ngón tay, thuật pháp trên người nàng liền được hoá giải trong phút chốc. Dạ Đàm từ trong đất cát lồm cồm đứng dậy. Sau khi đã phủi sạch cát trong miệng nàng mới quay đầu lại nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Mà thôi quên đi, chi bằng ta nói thật cho ngươi biết, thực ra ta là..." Nàng vừa định nói ra thân phận của mình thì đột nhiên có tiếng người quát hỏi ở bên trong tường cung: "Ai đó?!"

Dạ Đàm quay đầu bỏ chạy. Toàn bộ thủ vệ của Nhật Hi cung đã bị làm cho kinh động, đuốc thắp sáng thành hàng dài loá mắt. Lúc này mà không chạy thì còn đợi đến khi nào nữa?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui