Nghe thấy nàng không nhận ra hắn, trong lòng hắn khi thoáng qua tia đau lòng.
Cũng phải thôi, chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể ghi nhớ được giọng nói của hắn cơ chứ.
Huống chi bây giờ nàng không hề thấy mặt hắn, mà dù thấy mặt đi chăng nữa, nàng cũng chẳng thể nhận ra hắn được.
- Nực cười, tại sao ta phải tin ngươi?
- Xin nàng hãy tin ta một lần, ta đưa nàng trở về, chứ không hề có ý đồ gì cả, hãy đưa tay cho ta, được không? Ngoài tin tưởng ta ra, ta cam đoan nàng sẽ không có cách nào rời khỏi nơi này.
Nàng thật sự muốn tự giam cầm bản thân mình trong này suốt đời ư? Hay hãy thử đánh cược một lần, không cần tìm hiểu xem ta là ai mà đặt niềm tin vào ta được không?
Chàng nói đúng, ngoài chàng ra, nơi đây chỉ có mình nàng, quẫn bách tìm kiếm lối ra suốt thời gian qua.
Mình nàng tìm kiếm, mãi không ra, hay thử lần nữa tin vào chàng, tìm cách thoát khỏi nơi này.
Nhưng, chàng hờ hững với nàng lâu nữa vậy, thật sự sẽ cứu nàng ư, dù là con ngốc cũng nghĩ ra được chuyện đó hoàn toàn không thể xảy ra được.
Vậy nàng nên làm sao đây ...
- Cả đời này, ta sẽ không bao giờ lừa nàng, chỉ là một số chuyện ta chỉ đành để sau này giải thích mà thôi, theo ta nhé...
Dường như cảm nhận được tia do dự trong tâm trí nàng, hắn khẽ cười, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ kéo đi, từng bước từng bước dẫn nàng về phía luồng sáng nhỏ được hắn mở ra trước đó.
Cả quãng đường hắn và nàng không nói với nhau câu nào, cứ thế im lặng người trước người sau.
Đến gần điểm cuối cùng của nguồn sáng ấy, dung nhan của hắn dần hiện ra trước mắt nàng, từng đường từng nét dần dần hiện rõ theo sự kinh ngạc trên khuôn mặt nàng.
Không ...!không thể nào, thật sự là chàng ư?
- Gia tử ...!tử thương thật sự là chàng ư?
Hắn nghe được nàng gọi, nhưng đã đến nơi, hắn không thể chậm trễ thêm giây nào nữa, tạm biệt, đến thời điểm thích hợp, hắn sẽ giải thích cho nàng rõ ràng.
Nàng thấy chàng mấp máy môi như nói gì đó, nhưng nàng lại chẳng nghe thấy được, một lực hút vô hình mạnh mẽ hút nàng vào trong vòng sáng ấy, ngày càng xa bóng hình kia.
- Tử ...!tử thương.
Khẽ vùng mình bật dậy, nàng thật sự đã trở về.
- Đơn nhi, nàng lại đây đi, chủ nhân tỉnh lại rồi.
Nghe được tiếng gọi, thân ảnh mảnh mai chạy thật nhanh về phía chiếc giường cũ kĩ.
- Huhu chủ nhân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, huhu người làm Đơn nhi lo quá huhu
Hàng nước mắt đau xót lăn dài trên đôi gò má gầy gì xanh xao của đơn nhi khiến tim nàng đau thắt.
Nàng lại làm người khác phải lo lắng rồi.
- Ta xin lỗi, Đơn nhi, đừng khóc nữa, không phải ta đã tỉnh lại rồi sao ...!Ngoan, khóc nữa sẽ xấu lắm đấy.
- Hic hic ...!chủ nhân, người đừng bao giờ như vậy nữa nhé, Đơn nhi thật sự không chịu nổi thêm lần nữa đâu huhu.
Khẽ xoa đầu Đơn nhi, lòng nàng cũng tự hứa, sẽ không làm cho mọi người phải lo lắng cho mình lần nữa.
Giờ đây nàng phải cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ, chỉ khi mạnh hơn người khác, nàng mới có thể bảo vệ những người xung quanh và bảo vệ chính mình.
- À mà, Đơn nhi, em nói xem, ta hôn mê bao nhiêu lâu rồi, ở đây có tình hình gì mới nguy cấp không?
- Chủ nhân đã hôn mê như vậy một tháng ròi.
Trong một tháng người bất tỉnh, mọi chuyện đều yên bình, các chuyện nhỏ nhặt trong cung đơn nhi đã thay người xử lí.
Nhưng ...!một tuần trước, sau khi nghe tin quân Sơn Nhĩ bất ngờ đóng quân tại thành Lân Hà, sát biên giới nước ta, không ngừng gϊếŧ người cướp của, sát hại vô số dân lành, dù chúng ta đã gửi thông điệp đến vua nước ấy nhưng nhận lại chỉ là thư khiêu chiến đầy thách thức.
- Chả phải trong các nước, Sơn Nhĩ là nước nhu nhược nhất sao, từ khi nào lại trở nên hung hãn đến vậy?
Theo sách sử nàng từng đọc, thế giới này chia làm 4 cực, mội cực chia làm 5 nước, các nước đều trao nhau hiệp ước hòa bình, luôn tôn trọng lãnh thổ của nhau, mấy trăm năm nay chưa từng sai phạm.
Thật sự không ngờ, đất nước nổi tiếng với sự nhẹ nhàng nên thơ, hay nói cách khác là nhu nhược nhút nhác, không hề nuôi một binh một tốp nào phục vụ cho chiến tranh.
Vậy mà giờ đây lại gϊếŧ người không ghê tay, sẵn sàng khiêu chiến với tề thịnh, đất nước nổi danh hiếu chiến.
Tuy giờ đây Tề Thịnh mới khoác trên mình màu áo mới, còn non nớt, căn cơ chưa vững, nhưng ít ra nghé con vẫn to hơn gà.
Sơn Nhĩ làm vậy khác nào lấy trứng chọi đá cơ chứ.
------------ hết chương 65 ------------
Follow/bình chọn/cmt của các bạn là động lực để tui bước tiếp.
Do đó, năn nỉ mn đó, hãy cho tui thấy cánh tay của mn đi ????????????????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...