- Không phải lỗi của người mà, người cũng đã mệt rồi, người về nghĩ ngơi đi.
Nói rồi Quân Khanh lẳng lặng bỏ đi, để lại nàng với dãy hành lang vắng vẻ.
A Quân thật sự giận rồi, nhưng nàng thật sự không biết, không biết Tây phi lợi hại đến như vậy, nàng cứ nghĩ Đơn Nhi là thần tiên thì sẽ bất tử, sẽ không có gì có thể làm hại nàng ấy.
Nhưng có lẽ ...!nàng đã quá sai rồi.
Mãi ỷ lại vào người khác như thế không được, nàng phải mạnh mẽ hơn, nàng phải tự mình đương đầu với kẻ thù.
Nên mục tiêu đầu tiên của nàng, đó chính là Tây phi.
Một tuần sau, Đơn nhi tỉnh lại, nhưng lại mất đi tiên khí, giờ đây chỉ như một người bình thường, chỉ có thể phụ nàng sắc thuốc.
Ngồi bên Đơn nhi, tâm nàng như ngàn mũi kim xuyên thấu, đau đớn như chẳng thể nào rút ra được.
Nếu có thể, nàng nguyện thay nàng chịu nỗi đau này.
Đơn nhi, chờ ta, ta sẽ trả thù cho em sớm thôi.
Sau mấy tháng dài ở lì trong tẩm cung, cuối cùng cũng hay tin tình hình tứ phi đã có tiến triển tốt, tin rằng không bao lâu sau lại anh yến rộn ràng khắp chốn cung.
Tin này nhanh chóng được bẩm báo về tai hoàng thượng, lâu lắm rồi mới thấy ngài ấy vui đến như vậy, đủ để thấy ngài ấy yêu thương tứ phi đến thế nào.
Long chính điện, nơi hoàng thượng nghỉ ngơi những ngày không ghé chốn hậu cung, vị hoàng đế khoác trên mình bộ kim sa mỏng, khẽ bay theo làn gió, người đứng đó, như chìm vào bóng tối, nhưng lại như nổi bật giữa bầu trời đêm.
- Các nàng ấy thật sự khá lên rồi sao?
- Bẩm mệnh ông, có vẻ sẽ khỏe lại nhanh thôi.
- Vậy ư ...!vậy trà ta sai ngươi mang đấy cho tên lang y kia thế nào?
- Thần tuân lệnh mệnh ông, vẫn đưa qua hằng ngày.
- Tốt lắm ...!đến lúc bỏ thứ kia vào rồi.
Nhớ kĩ, liệu lượng mỗi ngày tăng thêm một phần, để hắn ra đi một cách tự nhiên nhất.
Người tuân mệnh đi hành sự không ai khác chính là tiểu công công hôm ấy, dáng người nhỏ nhắn nhưng đôi mắt ánh lên vẻ lanh lợi hiếm thấy, chứng tỏ là một người rất đáng để sai sử.
Đôi mắt vị thiên tử lại phóng rộng ra xung quanh, nhìn khoảng trời cao hun hút, hắn ta tuy cứu sống các nàng ấy, nhưng lại biết quá nhiều trong chuyện này, muốn bí mật không bị tiết lộ ra ngoài thì chỉ có người chết mới đáng tin được.
Cuối cùng đêm hai ba âm cũng đã đến, như đã hẹn, tứ phi cùng nhau ra ngự hoa viện thưởng trà ngắm trăng hâm nóng tình cảm, tùy cả bốn phi đều che kín mặt, nhưng dễ dàng nhận ra bệnh tình thuyên giảm không ít.
Đôi tay giấu trong tay áo của tây phi khẽ siết chặt, tại sao lại như vậy, tính đến thời điểm này thì các nàng phải yếu liệt giường rồi cơ chứ, sao vẫn còn khỏe mạnh nơi đây.
Nơi đặt tiệc không đâu khác chính là nơi nàng bắt gặp ba con quỷ ăn thịt người kia, nơi ấy có hồ sen mát mẻ, hương thơm hoa cỏ thoang thoảng, hòn non bộ nhỏ đứng cạnh hồ tạo nên nột khung cảnh nên thơ đến động lòng người.
Khu đất bằng phẳng được chúng nô tài bày lên một bộ bàn ghế gỗ được điêu khắc tinh xảo, mỗi chiếc ghế được đặt trong một vòng tròn nhỏ, được tạo thành từ bộ phấn luân chi trộn chung với bột bạc hà, tạo nên một vầng sáng lấp lánh nhưng lại không bị hắc mùi mà thơm thơm, mát lạnh.
Chúng phi nhanh chóng an vị, chỉ có mình Tây phi là lững lự đứng đó, ánh mắt đăm đăm nhìn vào vòng tròn xinh xắn ấy, như thể nó là mối nguy hại chí mạng của nàng.
- Tây phi muội sao vậy, ngồi xuống đi, bột luân chi là cống phẩm mới nhất năm nay đấy, không nguy hiểm gì đâu.
Vội định thần lại tâm trí, nàng đẩy đám bùa ngải của mình vào sâu hơn trong tay áo, dặn lòng hôm nay tha cho các nàng ấy, chỉ cần không dùng đến chúng thì mọi chuyễn sẽ ổn thôi.
Sau tuần trà chuyện trò hỏi thăm khách sáo, chủ đề chính cuối cùng cũng được nhắc tới.
- Ta thấy tên lang y đó cao tay thật đấy, nửa tháng trước tưởng chừng như đã chuẩn bị quy tiên rồi, không ngờ còn giữ được mạng đến bây giờ.
- Đông phi tỷ nói phải, nhưng muội nghe hắn ta nói đây không phải bệnh, đây là một loại bùa ếm đấy.
Nam phi như biết rõ đó là loại bùa gì nhưng lại giấu đi, buông lời bóng gió.
Tây phi như chột dạ, đôi tay siết vào nhau chặt hơn, như trên môi vẫn ráng nặn ra nụ cười.
------------------ hết chương 51 ---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...