Tới xế chiều, một vị tiểu công công tìm đến cửa, nói muốn có chuyện thương lượng với nàng.
Nhìn cách ăn mặc cùng tác phong của nàng, hắn không khỏi mỉm cười đắc ý.
Nhìn lại bản thân mình, nàng có gì đáng để tên này cười sao.
- Các hạ đừng hiểu nhầm, tiểu nô không có ý gì đâu, tiểu nô là nô tài hầu hạ bên cạnh Tây Phi, đến đây có vài điều muốn nhờ cậy người.
Tây phi? Chả lẽ nàng ta phát hiện ra ta ở nơi đây rồi sao, không thể nào, ta đã ngụy trang kĩ đến vậy, ban đầu A Quân còn không nhận ra được nữa là.
Đưa mắt nhìn về vị tiểu công công ấy một lần nữa, nàng không khỏi thêm phần cảnh giác.
- Công công có gì cứ nói, không cần ngại.
- Vâng vâng, chẳng là quý bà nhà tôi nay bênh cũ tái phát, hành thân thể ngọc ngà vài hôm, cứ chẳng phải bệnh gì nguy hại cho cam.
Vì không muốn làm mệnh ông lo lắng, nên quý bà nhà tôi có ít lòng thành, mong rằng sau này nếu như các hạ được mệnh ông chọn làm người bắt mạch, thì hãy nói nhẹ bệnh của người, làm nguôi đi nổi lo của mệnh ông cùng nỗi khổ tâm của quý bà.
Mong các hạ nhận cho.
Tay cầm chiếc rương được khắc tinh xảo, bên trong chứa đầy châu báu ngọc ngà, nhiều hơn cả số tiền treo thưởng, nhiều đến bực khiến người khác phải hoa mắt chóng mặt, lòng tham lấn át lí trí.
- Vẫn là công công nên cầm về thì hơn, ta xưa nay làm việc tùy hứng, tiền bạc chỉ là phù du.
Vài hôm trước nghe đồn tứ phi mắc bệnh nặng, thái y trong cung đều bó tay, nhiều người không may còn bị lây bệnh mà chết.
d
Do đó ta mới đánh liều vào cung thử vận may, như một lần thử thách chính mình.
Nào có ham chi số châu báu này.
- Nhưng ...!chuyện này ...!à quý bà nhà tôi còn có căn dặn, nếu ngài đồng ý sẽ cất nhắc ngài vào vị trí trưởng thái ý của ...
- Ta tiễn công công một bước ...
Không để hắn ta tiếp tục lãi nhãi bên tai, nàng thẳng thừng buông lời đuổi khách.
Tây phi ư? Nàng ta thì bệnh tật gì cơ chứ, cố tình không muốn âm mưu bị bại lộ thì có.
Thật lạ, vẻ mặt tiếc nuối hay căm phẫn đều không hề xuất hiện trên khuôn mặt vị tiểu công công ấy lúc này, như thể một giây trước là một người hoàn toàn khác vậy, như thể một diễn viên đến lúc bỏ mặt nạ hạ màn vở kịch.
Hắn ta nhìn nàng cười đây thâm ý.
- Chúc mừng các hạ, ngài đã vượt qua được cửa ải cuối cùng, cửa ải lòng trung thực, mời ngài sáng ngày mai đến thái y điện nhận đồ để bắt đầu phát huy tài năng của chính mình.
Vị tiểu công công ấy rời đi trong nổi bàng hoàng không thể nào che đi được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Không phải chứ, đây cũng có thể cho là một vòng khảo sát sao, nên nói chàng quá thông minh hay quá ma ranh thấu hiểu lòng người đây.
Ahahaha ...!không hiểu sao nàng lại nhớ đến chàng nữa rồi, quên đi một người thật khó biết bao.
Sau bốn vòng loại, từ hàng trăm người nay chỉ còn lại bốn người.
Chàng đánh trúng tâm lí của con người, do đó bốn người ở đây đều là các cao danh tứ phương.
Bước theo đoàn người hướng tới hậu cung, nơi tứ phi đang ở, lần đầu tiên nàng ngắm kĩ cung điện của các nàng.
Nơi đây xa hoa lộng lẫy, vườn hoa rực rỡ sắc riêng, cửa điện luôn có người túc trực, người ra kẻ vào nhộp nhịp đầy sức sống.
Nhìn lại phương cư hẻo lánh, nàng không khỏi chạnh lòng.
Theo lệ, bốn người lần lượt vào các cung để bắt mạch, sau khi bắt mạch xong, cả bốn sẽ họp lại, đề ra phương pháp tối ưu nhất có thể.
Nàng được phân vào cung của nam phi, cung điện ởcuối dãy, muốn qua đó không thể nào không đi qua ba ngôi điện còn lại.
----------------- hết chương 45 ---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...