- Ta biết, ta biết nàng không hề hạnh phúc, nên hãy theo ta cao chạy xa bay được không, rời xa chốn hoàng cung máu lạnh này, rời xa những kẻ bị quyền lực làm mờ tâm trí ấy ...!được không?
Nói rồi mùi hương cỏ trâm nơi quê nhà thân quen hòa vào hơi thở của nàng, một vòng ôm ấm áp nhanh chóng bao trọn thân hình nhỏ bé, như truyền cho thân thể đã sớm lạnh lẽo một năng lượng, hòa đi băng giá lạnh trong trái tim kia.
- Huynh ...!huynh sao lại nơi đây ...!huynh ...
- Đừng nói gì cả ...!chỉ cần trả lời ta, nàng có nguyện theo ta không ...
Không gian phút chốc rơi vào trầm tư, như một điều khó nói, lời đến đầu môi mà chẳng thể nào thoát ra.
Bỗng những ngọn đuốc sáng nối đuôi nhau bước chân đều đều đi về hướng này.
Nàng nhanh chóng tách ra, đẩy xa hơi ấm kia ra khỏi nàng, lạnh lùng đẩy người quan tâm mình ra xa.
- Huynh đi đi, đây là hậu cung, nếu huynh bị quân tuần bắt được thì trăm miệng cũng khó minh.
- Vậy ...!vậy ta đợi nàng ...!đợi nàng cho ta một câu trả lời thích đáng.
Một làn gió bay đi, hòa vào khoảng không đen tối, như mây trời gió thoảng, đến không âm thanh, đi không tiếng động.
Thật không ngờ, thân thủ của huynh ấy đã đạt đến cảnh giới này, mong huynh sống một cuộc đời bình an, đừng như nàng, vì thứ tính cảm một chiều kia mà tự giam mình chốn thâm cung này.
- Chúng thần tham kiến hoàng hậu, xin cho hạ quan hỏi, giờ này sao người lại ở chốn nơi đây.
Nhìn xem, nhìn thái độ của một tên canh gác hoàng cung mà cũng không hề xem nàng ra gì, thật là nàng phải cười trào phúng mà.
- Ta từ tiệc rượu trở về, đi ngang chốn này đừng chân nghỉ mát, không được sao bát phẩm tòng quân đại cấm quan?
Đôi mắt hí của tên đại cấm quân khẽ đảo, khuôn mặt đày nét khinh bỉ được thay bằng vẻ đông cứng, như chợt nhận ra mình quá lộ liễu, như nhận ra nàng dù không quyền không thể nhưng âu cũng là hoàng hậu, cũng là bề trên.
Như giải vây cho chính mình, hắn nhanh chóng khom người hành lễ, xải bước rời đi.
Nhìn hàng đuốc sáng nhanh chóng rời đi, để lại nơi đây một màu tối um ám, để lại một thân thể cao sang, vàng ngọc lưu ly trang sức đầy thân nhưng trái tim khô khan, lạnh lẽo.
- Đơn nhi, chúng ta đi dạo nhé, chốn hậu cung này ngột ngạt bí bách quá ...!ta không thở nổi nữa rồi.
- Chủ nhân muốn đi đâu, đơn nhi đi cùng người.
- Tiểu thú cũng đi, đơn nhi đi đâu, A Quân theo đó, nửa tấc không rời.
- Ngươi ...!ngươi có thôi đi không, đừng bám riết lấy nữa.
Một gấu bông, một bạch hồ cứ thế mà lăn lộn vật nhau lăn vòng vòng, khiến khuôn viên im ắng bỗng chốc rộn ràng, khiến nụ cười tưởng chừng đã mất nay lại xuất hiện.
Có lẽ nàng không có duyên với hai từ yêu thương, nhưng nhìn những người xung quanh mình được hạnh phúc, nàng cũng thấy mãn nguyện rồi.
- Các ngươi quậy đủ rồi đó, ra bãi tha ma rồi đánh nhau tiếp nhỉ.
- Gì gì cơ ...chủ nhân à, tiểu thú chưa muốn chết đâu huhu, chủ nhân đừng thịt A Quân mà, A Quân sẽ ngoan mà.
Đôi mắt màu lưu ly nhìn nàng đây cầu khẩn, long lanh như viên ngọc nơi đáy dòng suối trong vắt, xinh đẹp đến động lòng người.
- Ahahaha ...!chúng ta ra đó thì sẽ hiểu thôi, để ta xem cái ngoan của ngươi là gì a.
-------------- hết chương 31 -----------------
Couple đơn nhi + a quân ...!Tui trụy tim ????????????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...