- Mệnh bà, người đang nói chuyện cùng ai vậy?
Tiểu Vy mặc thường phục đi theo hoàng hậu ra ngoại thành, mang tiền mới đi bán về trao cho nàng, không khỏi nhìn nàng đầy nghi vấn.
- Nào có, ngươi nghe nhầm rồi.
Không để tiểu nha hoàn ấy tiếp tục tra hỏi, nàng nhanh chóng chạy đi, để lại một tiểu cô nương ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Những người dân cơ cực này ...!thật sự cần nàng.
Đêm hôm ấy, một đêm không trăng, rất thuận tiện cho những kẽ đột nhập.
Một thân áo đen nhanh chóng tránh mặt được tầng tầng lớp lớp thị vệ chốn hậu cung, dường như mọi thứ đã khắc ghi trong đầu, mọi đường đi nước bước đều toát ra vẻ thành thục đáng ngờ.
Trong thiên điện uy nghi, giờ đây vẫn còn chong đèn sáng trưng cả một tòa cung điện.
Một bóng dáng uy nghi ngồi bên bàn ngự sử, đôi mày rậm khẽ nhăn lại, càng khắc họa sâu hơn vẻ đăm chiêu của người.
Việc dân tị nạn đến kinh thành hắn cũng đã được hay biết, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra vì sao lại đến một lượng lớn như vậy mà văn võ bá quan không một ai dâng tấu, đợi đến không khi mật báo đến, hắn mới hay tin, thật hay cho một lũ ô hợp, chỉ biết lợi ích của mình mà không bén màng gì đến con dân.
Nụ cười lạnh bất chợt hiện lên trên long nhan lạnh lùng ấy khiến cả căn phòng như lạnh xuống, băng giăng kín muôn nơi, khiến hắc nhân nơi xà ngang không khỏi rùn mình.
- Người đã đến thì còn ở trên đó làm gì, xuống dùng với trẫm một chén trà đi, coi như đây là tâm ý trẫm mời khách.
Hắc nhân không khỏi một trận lạnh sống lưng, nàng đã dấu hơi thở của mình vậy mà hắn vẫn nhận ra được, chứng tỏ nội công của hắn còn cao hơn cả nàng.
Thật đang kinh ngạc.
Nàng khẽ nắm con gấu bông thì thầm.
- Đơn nhi, giúp ta biến đổi giọng nói, đừng để hắn nhận ra ta.
Nói rồi hắc nhân nhanh chóng phi thân xuống, nhẹ nhàng như lông vũ đáp xuống sàn thiên điện.
- Gặp qua mệnh ông, tiểu nhân chỉ thuận tiện đi ngang qua, ghé lại trộm ngắm long nhan vị tân vương một tí, không ngờ lại làm kinh động đến mệnh ông, thật thất lễ.
- Một tiểu cô nương? Thật thú vị mà, không sao, trẫm không chấp ngươi.
Nhưng với lí do đến đây ngắm trẫm thì có vẻ không mấy thỏa đáng.
Hãy nói ra mục đích chính của ngươi đi, bằng không bộ đao hình không thiếu chỗ cho ngươi đâu.
Nói rồi một tia lạnh lẽo phòng thẳng đến chỗ nàng, khiến cả người như bị đông cứng, đau nhức thấu tâm can.
May mà nàng có nội công, nếu không có lẽ đã bị băng lạnh làm nứt vỡ kinh mạch rồi.
- Thật sự ta đến đây còn có mục đích khác, ta đến đây mong được nghe ý kiến của ngài về dân tị nạn chạy về kinh thành xin nơi trú ngụ.
Lai Trị xưa nay vốn là hạ nguồn của sông Khanh Thị, quanh năm màu mỡ tốt tươi, dân tình ấm no hạnh phúc.
Nhưng nay bỗng chốc hạn hán kéo dài cả năm rồi đột ngột lũ lụt ù đến.
Liệu mệnh ông có thấy điều ẩn tình trong này?
- Thật ra, ta cũng vừa hay biết chuyện này cách đây không lâu, hiện đang sai người đi điêu ra căn nguyên sự việc, chắc tầm một tuần nữa la sẽ điều tra ra chân tướng.
- Một tuần? vậy trong một tuần này dân chúng kia phải sống sao đây? Ngài tính để mặc con dân mình chết?
- Vậy ngươi có cao kiến gì? Cứ nói, ta không tin người đến đây mà không chuẩn bị sẵn kế sách.
- Tiểu nhân vô tri, nào có nghĩ ra cao kiến gì.
Chỉ mong hoàng thượng một lần vi giá đến Lai Trị, xem xét tình hình cùng đưa ra biện pháp, tiểu nhân tin chắc rằng, chỉ cần người đến đó sẽ hiểu rõ tình hình thôi.
Nói chưa hết câu hắc nhân đã vội vàng biến mất, để lại nơi đây những tiếng vang vọng không ngừng trong lòng vị vua trẻ.
Cõ lẽ hắc nhân đó nói đúng, chuyện này thật sự hắn cần phải đích thân ra tay.
-------------- hết chương 15 ------------------
Lai Trị là một vùng của Tề Thịnh, nhưng lại là một vùng xa xôi hẻ lánh, vị vua trẻ vị ngự đến nơi đây liệu có phải kế hay?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...