Tình Kiếm

Hoa Nhược Hư trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, trong mắt hắn chứa đầy nhu tình, đó là một loại nhu tình phát ra từ nội tâm, mà sau đó ánh mắt hắn có chút xuất thần, dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù, có chút nhìn không thấu. Hắn tiêu sái liên tiếp xuyên qua đám người, trong mắt vẫn nhu tình như trước, nhưng những nơi mà hắn đi đến, kẻ địch đều vô thanh vô tức ngã xuống, bọn họ thậm chí không kịp không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng mà khi bọn họ lui về phía sau chưa được mấy bước thì tình kiếm sắc bén đã xẹt qua yết hầu của bọn họ, một dòng huyết chảy ra, giữa không trung xuất hiện đoá đoá huyết hoa mỹ lệ, lúc đầu vốn đang đánh nhau cực kì kịch liệt nhưng một lúc sau đột ngột trở nên yên tĩnh.
Nam Cung Phi Vân bỗng nhiên phát hiện thủ hạ của mình cũng đã nằm trên mặt đất lặng yên không động đậy, mà Diệp Bất Nhị đang cùng Tây Môn Lâm giao thủ đồng thời cũng từ trong luồng sáng phát hiện ra những sát thủ chính mình khổ công bồi dưỡng cũng đã trở thành vong hồn dưới kiếm kẻ khác.
“Lâm tỷ, ta đã đến!” Lúc này Hoa Nhược Hư bỗng nhiên xuất hiện bên người Tây Môn Lâm, tình kiếm nhẹ nhàng đâm tới, thay Tây Môn Lâm tiếp thế công của Diệp Bất Nhị, Tây Môn Lâm yên lặng gật đầu, thu thế lui về phía sau vài bước, mà Nam Cung Phi Vân vẫn như cũ một mính đấu với Hoa Phi Mộng , Giang Thanh Nguyệt hai nàng , nhưng sắc mặt hắn đã trở nên xám xịt như tro, sự hoảng sợ trong ánh mắt càng nhiều hơn.
“Diệp Bất Nhị, ngươi bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, hôm nay là lúc ngươi nên đi gặp sư phụ để sám hối” Hoa Nhược Hư chậm rãi nói, nhưng mà thế công trên tay hắn không chút trì hoãn, trong nháy mắt , Diệp Bất Nhị đã bị hắn đánh cho luống cuống chân tay.
Sắc mặt Diệp Bất Nhị đột nhiên trở nên xám như tro, Hoa Nhược Hư một kiếm đã đâm xuyên huyệt khí hải của hắn, thật ra vốn một kếm này có thể lấy tính mạng hắn, nhưng mà Hoa Nhược Hư cuối cũng vẫn không giết hắn, quyết định lưu lại hắn một mạng, không vì cái gì khác, đơn giản là, hắn là con trai duy nhất của Giác Viễn thiền sư, tuy rằng Giác Viễn thiền sư có thể đại nghĩa diệt thân, nhưng mà Hoa Nhược Hư cũng hiểu được Giác Viễn thiền sư không hi vọng Diệp Bất Nhị tử vong, nếu không ông ta cũng sẽ không trốn tránh bằng cách tự sát.
“Không được!” Vào lúc Hoa Nhược Hư đâm kiếm vào Diệp Bất Nhị, một âm thanh yêu kiều truyền đến, bóng trắng chợt loé, một cô gái tuyệt sắc xuất hiện bên cạnh Diệp Bất Nhị .
“Hoa công tử, xin đừng giết cha ta!”Cô gái đột ngột xuất hiện là Diệp Vũ Ảnh, Diệp Vũ Ảnh vẻ mặt tiều tụy, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hoa Nhược Hư.
“Vũ Ảnh, Nhược Hư cũng không muốn giết cha muội, chỉ là phế đi võ công của hắn mà thôi” Tây Môn Lâm thở dài một tiếng nhẹ nhàng nói: “Vũ Ảnh, ta thật lo lắng cho ngươi, ngươi bấy lâu nay có khoẻ không?”
“Sư tỷ, cảm ơn tỷ đã quan tâm, muội vẫn khỏe” Diệp Vũ Ảnh thấp giọng nói, thật ra nàng cũng nhìn ra là Diệp Bất Nhị chỉ bị phế bỏ võ công, nàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hoa Nhược Hư: “Hoa công tử, cảm ơn người đã hạ thủ lưu tình”.
“Diệp cô nương, hi vong cô có thể thuyết phục hắn, từ nay về sau làm người cho tốt”Hoa Nhược Hư nội tâm cảm khái, trong lòng thầm nói: “Sư phụ, đồ nhi tự mình quyết định, không biết người có hài lòng hay không?”
“Đa tạ Hoa công tử, Vũ Ảnh biết làm như thế nào” Diệp Vũ Ảnh dìu đỡ Diệp Bất Nhị nhẹ nhàng nói.
Hoa Nhược Hư gật đầu, xoay người ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Phi Vân, đột nhiên nghe thấy Diệp Vũ Ảnh phát ra một tiếng kêu sợ hãi
“Cha, cha , người làm sao vậy?” Diệp Vũ Ảnh lệ rơi đầy mặt, sợ hãi nhìn Diệp Bất Nhị thất khiếu chảy máu, thương tâm hét lên.
“Là, là Hoa Nhược Hư bức tử ta!” Diệp Bất Nhị giọng nói đứt quãng, một tay chỉ vào Hoa Nhược Hư, sau khi nói xong những lời này thì yên lặng không còn cử động nữa.
Diệp Vũ Ảnh vẻ mắt đờ đẫn nhìn Hoa Nhược Hư, môi khẽ mấp máy vài cái, nhưng sau đó cũng không nói điều gì , một lúc sau nàng ôm lấy thi thể Diệp Bất Nhị, xoay người từ từ đi ra ngoài, Tây Môn Lâm lo lắng nhìn nàng, muốn đuổi theo nhưng vừa nhích chân lại dừng lại.
“Lâm tỷ, tỷ đi xem nàng ra sao, ở đây chúng ta đủ để ứng phó rồi” Hoa Nhược Hư trên mặt lộ ra một tia cười khổ, Diệp Bất Nhị thật sự là chết cũng không muốn bỏ qua cho hắn, trước khi chết còn nói một câu như vậy. Tây Môn Lâm gật đầu, vội vàng đứng dậy hướng ra bên ngoài đuổi theo.
“Mộng Nhi, Thanh tỷ, dừng tay thôi!” Hoa Nhược Hư ôn nhu hô một tiếng, hai nàng theo lời dừng lại, nhưng mà Nam Cung Phi Vân cũng đã là bị bao vây, có thể nói là chắp cánh cũng khó thoát.
Nam Cung Phi Vân một tay ấn vào trên đầu đứa trẻ trong ngực, dùng ánh mắt hung ác nhìn Hoa Nhược Hư.
“Nam Cung Phi Vân, người của ngươi đã chết hết, ngươi có lẽ cũng nên đi theo bồi tiếp bọn họ?” Hoa Nhược Hư mỉm cười nói, ngữ khí lạng lùng.
“Hoa Nhược Hư, ngươi đừng quên, đứa con bảo bối của ngươi đang nằm trong tay ta!” Nam Cung Phi Vân trong lòng sợ hãi mà ngoài mặt dữ tợn nói.

“Nam Cung Phi Vân, ngươi muốn thế nào, có thể nói thẳng, ta không có đủ kiễn nhẫn như vậy” Hoa Nhược Hư dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Nam Cung Phi Vân, từ từ nói.
“Hoa Nhược Hư ngươi không muốn con mình chết phải không? Tốt lắm, ngươi trước tiên bảo nữ nhân này tự tát mình hai cái!” Nam Cung Phi Vân ánh mắt oán độc nhìn ra bốn phía, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt kiều diễm của Âu Dương Băng Nhi, tiếp theo lại chuyển tới trêm mặt Tô Đại Nhi: “Còn ngươi, ngươi cũng tự mình đánh mình một bạt tai!”
“Nam Cung Phi Vân, ngươi điên rồi có phải không?”Âu Dương Băng Nhi căm giận nói, càng có chút kì lạ khó hiểu.
“Ha ha, ta là điên, nhưng ngươi có biết tại sao ta lại điên hay không?” Khuôn mặt tuấn tú Nam Cung Phi Vân vặn vẹo, đột nhiêm ngửa mặt lên trời điên cuồng cười rộ lên: “Âu Dương Băng Nhi, ta rơi vào tình trạng này đều là do xú nữ nhân ngươi làm hại!”
“Nam Cung Phi Vân, ngươi không nên ăn no rồi nói hươu nói vượn!” Âu Dương Băng Nhi phẫn nộ nói, “Là do ngươi phản bội Thần Cung, ta không có bức ngươi!”
“Âu Dương Băng Nhi, hãy bớt nói lời vô nghĩa đi, nếu như ngươi không tự mình đánh chính mình một bạt tai, ta sẽ đánh đứa con bảo bối của Hoa Nhược Hư một bạt tai!” Nam Cung Phi Vân sắc mặt đột nhiên khôi phục bình tĩnh, cả người dường như cũng trở nên tỉnh táo hơn.
“Không được, đứa nhỏ sẽ bị đánh chết mất, không được!” Bên trong một nữ tử chạy ra , chính là Giang Tiểu Nguyệt, nàng nhào tới giữ lấy một bên Hoa Nhược Hư , nức nở nói, “Con mọt sách, chàng nhất định phải cứu con của chúng ta, nhất định phải!”
“Nam Cung Phi Vân, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên quá đáng, nếu như ngươi bây giờ đem đứa nhỏ giao ra đây, ta có thể cam đoan thả ngươi đi, nếu không, đừng trách ta không khách khí.” Hoa Nhược Hư lạnh lùng địa nói, trong hai mắt lóe ra tinh quang.
"Hoa Nhược Hư, chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến con của ngươi sao? Không sợ ta cùng con ngươi đồng quy vu tận sao!" Nam Cung Phi Vân hung tợn nói.
“Nam Cung Phi Vân, ngươi không nên trông cậy vào việc dùng đứa nhỏ để uy hiếp ta, đứa nhỏ chết đi bộ không thể tiếp tục sinh đứa khác hay sao” Hoa Nhược Hư thản nhiên nói: “Huống chi, đứa nhỏ này rốt cuộc mang họ gì còn chưa thể khẳng định, ngươi đừng quên, Giang Tiểu Nguyệt vốn là thê tử của ngươi, ta làm sao biết, đứa nhỏ này có phải là con của ngươi hay không?”
"Con mọt sách, chàng nói bậy bạ gì đó? Đứa nhỏ thật là của chàng, thật sự, chàng phải cứu nó, thiếp không muốn nó chết, không muốn….." Giang Tiểu Nguyệt dường như nghĩ không ra tại sao Hoa Nhược Hư có thể nói ra những lời như vậy, đừng nói nàng nghĩ không ra, Hoa Ngọc Phượng cùng những nữ nhân cũng nghĩ không ra, thế cho nên các nàng đều hơi kinh ngạc nhìn Hoa Nhược Hư.
“Hoa Nhược Hư, đứa nhỏ không có khả năng là của ta!” Nam Cung Phi Vân nghiến răng nghiến lợi nói, vừa nói hắn vừa đưa ánh mắt về phía Âu Dương Băng Nhi: “Ta căn bản là không có khả năng có con, không tin ngươi hỏi nàng!”
“Nam Cung Phi Vân, ngươi nói cái gì?” Âu Dương Băng Nhi sắc mặt tái mét, đôi mắt đẹp phun hỏa, quả thật hận không thể một nhát cắn chết Nam Cung Phi Vân.
"Ta nói cái gì ngươi không hiểu sao? Nếu như không phải ngươi….. nữ nhân ác độc nhà ngươi, Nam Cung Phi Vân ta bây giờ làm sao lại biến thành bộ dáng như thế này?" Nam Cung Phi Vân oán hận nói.
“Nam Cung Phi Vân, ngươi nói rõ cho ta!” Âu Dương Băng Nhi cấp bách, lời nói của Nam Cung Phi Vân quá mập mờ, ngay cả Hoa Nhược Hư khuôn mặt biến sắc có chút khó coi, còn dùng mắt nhìn Âu Dương Băng Nhi muốn hỏi.
“Ta, ta thật sự không biết hắn nói cái gì, ta cùng với hắn không hề có quan hệ gì, thật sự là vậy!” Âu Dương Băng Nhi nhìn Hoa Nhược Hư vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, Hoa công tử, sư tỷ cùng Nam Cung Phi Vân thật sự không có quan hệ gì, ngươi nên nghe tên vô sỉ này nói hươu nói vượn” Cung Nhã Thiến cũng vội vàng vì Âu Dương Băng Nhi biện hộ.
“Ta tin tưởng Băng Nhi” Hoa Nhược Hư dùng ánh mắt an ủi liếc nhìn Âu Dương Băng Nhi một cái, sau đó lạnh lùng quay đầu về phía Nam Cung Phi Vân: “Nam Cung Phi Vân, thật đáng tiếc, ta bây giờ cũng chưa xác định đứa nhỏ này có phải là của ta, hiện giờ ta hoài nghi đứa nhỏ vốn chính là của ngươi, xem ra, ta cũng không cần phải nói nói nhảm nhiều như vậy , ngươi muốn cùng đứa nhỏ đồng quy vu tận, ta sẽ thanh toàn cho ngươi”.
Vừa dứt lời, Hoa Nhược Hư chậm rãi vung Tình kiếm lên, chỉ vào Nam Cung Phi Vân.
“Không được, không được , đứa nhỏ thật sự là của chàng, chàng tin tưởng ta đi” Giang Tiểu Nguyệt cổ ôm lấy tay cầm kiếm của Hoa Nhược Hư, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư đột nhiên một chỉ điểm lên huyệt ngủ của nàng .

“Thanh tỷ, mang nàng đi vào” Hoa Nhược Hư đem Giang Tiểu vừa bất tỉnh Nguyệt đưa cho Giang Thanh Nguyệt.
Hoa Nhược Hư ngạo nghễ ngưng thần nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phi Vân, Tình kiếm toả ra kiếm quang hơn một thước, xem ra hắn là thật sự hạ quyết tâm không quan tâm đến tính mạng của đứa nhỏ mà muốn đem Nam Cung Phi Vân chém chết dưới kiếm.
"Âu Dương Băng Nhi, ngươi còn nhớ rõ năm ấy khi ngươi mười ba tuổi, Thần Cung có một đệ tử bởi vì trộm nhìn ngươi tắm rửa mà bị xử tử không?" Nam Cung Phi Vân dường như rất sợ hãi, cuối cùng mở miệng nói.
Âu Dương Băng Nhi sắc mặt có chút đỏ lên, nhưng mà càng nhiều hơn là sự ngạc nhiên.
“Thật ra hắn bất quá chỉ là một kẻ làm quỷ thế mạng mà thôi, mà chính thức người nhìn lén ngươi, chính là ta, mà ngươi, nữ nhân độc ác này , vậy mà hạ thủ tàn nhẫn với ta như thế!” Nam Cung Phi Vân càng nói càng trở nên kích động, sắc mặt đỏ lên, dường như chịu sự sỉ nhục rất to lớn: “Ta chỉ là nhất thời tò mò, thế nhưng ngươi lại làm cho ta từ đó về sau biến thành quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ!”
Lúc này trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kỳ quái, Hoa Nhược Hư cũng có cảm giác không biết nên khóc hay cười đây, thì ra Nam Cung Phi Vân là thái giám?
"Ngươi, ngươi nói bậy cái gì vậy? Có người trộm nhìn ta tắm rửa, ta đương nhiên muốn giết hắn, ta, ta làm sao biết lại xảo diệu như vậy , vừa vặn thương đến cái chỗ, cái chỗ….. cái chỗ đó!" Âu Dương Băng Nhi mặt đỏ bừng, âm thanh càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng rất nhỏ được cơ hồ là không nghe thể nghe.
“Âu Dương Băng Nhi, ngươi rõ ràng là cố ý!” Nam Cung Phi Vân trong ánh mắt tràn ngập oán độc, giận dữ hét.
“Chính ngươi là kẻ biến thái còn đi trách người khác, sư tỷ mới mười ba tuổi ngươi dám đi nhìn lén nàng, đáng đời!” Cung Nhã Thiến bĩu môi nói, nàng cũng không biết rằng khi Âu Dương Băng Nhi mười ba tuổi cũng đã đủ để làm điên đảo chúng sinh, mà khi đó Nam Cung Phi Vân đang lúc huyết khí phương cương, không nhịn được muốn nhìn một chút bộ mặt thật sự của Âu Dương Băng Nhi, không ngờ hắn đi nhìn lén lại đúng vào lúc Âu Dương Băng Nhi đang tắm.
“Nam Cung Phi Vân, có chuyện này nữa ngươi là ca ca ruột thịt của ta, ta thật không hiểu, tại sao ngươi lại hận ta như vậy?” Tô Đại Nhi đột nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, buồn bã nói.
“Tại sao ư? Chúng ta là cùng một cha mẹ sinh ra, tại sao ngươi sinh ra nhất định sẽ trở thành Ma Cung cung chủ còn ta lại chỉ có thể làm một đệ tử Ma Cung bình thường ? Ngươi tại Ma Cung cao cao tại thượng, hàng vạn hàng nghìn người sủng ái, còn ta thì sao? Phải từ đệ tử Ma Cung cấp thấp nhất từ từ vươn lên! Nếu như không phải bởi vậy, ta sẽ không phải đi Thần Cung làm gian tế, ta không đi Thần Cung, ta cũng sẽ không đụng phải mụ nữ nhân độc ác Âu Dương Băng Nhi, ta cũng không trở thành thành bộ dạng như bây giờ!” Nam Cung Phi Vân một câu so với một câu lớn tiếng, đến cuối cùng điên cuồng hét lên .
“Nam Cung Phi Vân, nếu ngươi muốn trách chỉ thì chỉ có thể trách vận mệnh ngươi không tốt, cùng Đại Nhi có quan hệ gì? Huống chi, nếu như không phải là do ngươi tâm địa xấu xa, Băng nhi tự nhiên cũng sẽ không đả thương ngươi, cuối cùng, tất cả những điều này đều là do ngươi tự chuốc lấy” Hoa Nhược Hư hừ lạnh một tiếng nói: “Nam Cung Phi Vân, sự nhẫn nại của ta là có hạn, ngươi hãy để đứa nhỏ lưu lại, còn ngươi rời đi, nếu không ngươi cùng đứa nhỏ đồng quy vu tận, không có lựa chọn nào khác!”
“Được, ta đưa đứa nhỏ cho ngươi!” Nam Cung Phi Vân cúi đầu trầm mặc một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên nói.
“Ngươi đưa đứa nhỏ đặt trên mặt đất, chỉ cần đứa nhỏ không xảy ra điều gì, ta sẽ cho ngươi rời đi” Hoa Nhược Hư thản nhiên nói.
Nhưng mà Nam Cung Phi Vân cũng không lập tức đem đứa nhỏ buông ra, mà là ôm đứa nhỏ chậm rãi đi về phía Âu Dương Băng Nhi, còn cách nàng chừng ba thước chừng, thì đột nhiên đem đứa nhỏ ném tới nàng.
Âu Dương Băng Nhi vội vàng động thân tiếp lấy đứa nhỏ, mà Nam Cung Phi Vân lại đột nhiên hướng nàng đánh tới, mắt thấy tay hắn sẽ đánh vào vai Âu Dương Băng Nhi , đột nhiên giống như con diều đứt dây , ngã trên mặt đất, trên lưng hắn, còn cắm Tình kiếm của Hoa Nhược Hư .
Đứa nhỏ trong lòng Âu Dương Băng Nhi oa oa khóc to, Hoa Nhược Hư chậm rãi đảo mắt nhìn qua thi thể đầy đất, nhẹ nhàng địa thở dài một tiếng: Tại sao phải khổ như vậy!
“Phượng nhi, nơi này phiền nàng xử lý, ta có một số việc phải đi ra ngoài, trước hừng đông ta sẽ trở về!” Hoa Nhược Hư áy náy liếc mắt nhìn chư nữ một cái, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Hoa Ngọc Phượng, nói xong những lời này, hắn vội vã xoay người ra cửa lớn.
Hoa Nhược Hư vội vã đi về phía phòng nhỏ của Hoa Thiên Tinh, một vị tiên tử xinh đẹp đang chờ hắn đến.

Không nói câu nào, Hoa Nhược Hư gắt gao mà ôm vòng eo mảnh mai của nàng , cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, tham lam mà mút vào , những sự việc phát sinh mấy ngày trước tất cả đều hiện lên rõ ràng.
Ngày đó, hắn thuận lợi hủy diệt Độc Môn, nhưng mà ở trên đường quay về Hoa phủ , hắn lại gặp Hoa Thiên Tinh. Hoa Thiên Tinh kéo tay hắn, cũng không có trở lại phòng nhỏ của nàng, mà là bay ra ngoài thành, hướng về phía thâm sơn bước đi, cuối cùng dừng ở lại một nơi chỉ có mười mấy hộ gia đình, một thôn dân cư sơn thanh thủy tú .
Hoa Thiên Tinh nhanh chóng làm ra một ngôi nhà gỗ nhỏ tinh xảo, trong phòng bài biện đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn, cùng bát đĩa và đồ dùng hằng ngày .
Tất cả những việc phát sinh vàobuổi tối hôm đó, Hoa Nhược Hư suốt đời cũng sẽ không quên, lúc ấy hắn dường như còn hoài nghi là đang nằm mơ, cho đến ngày thứ hai tỉnh lại, hắn mới khẳng định, tất cả những việc ấy, thật sự đã xảy ra.
“Đệ đệ, đêm nay tỷ tỷ làm thê tử của đệ được không?” Hắn còn nhớ rõ, hôm đó Hoa Thiên Tinh dùng đôi mắt mê ly nhìn hắn, mà khi đó hắn đã uống uống rượu đến mức làm cho đôi mắt lờ mờ lảo đảo.
Bất chấp như thế, hắn chỉ lắc lắc đầu, mặc dù trong lòng hắn rất muốn đồng ý, nhưng một tia lý trí cuối cùng lại nói với hắn, hắn không được khinh nhờn tiên tử cao quý thánh khiết này.
Nhưng mà, sau khi Hoa Thiên Tinh nằm vào trong lồng ngực hắn, lúc hôn lên đôi môi anh đào của nàng, trong tiềm thức hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ thúc giục hắn, mong muốn hắn hung hăng “chà đạp” giai nhân trong lòng.
Hắn kéo lớp lụa mỏng bao trên người nàng xuống, tùy ý xâm chiếm thân thể mềm mại của nàng, da tay của nàng lạnh như băng, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được nội tâm nóng bỏng của nàng, hắn tiến vào thân thể của nàng, bắt đầu liên tục không ngừng mãnh liệt đánh sâu vào thân thể của nàng , trên thân thể của nàng khắp nơi đều là những vết hôn của hắn, cho đến khi hắn và nàng đều đã đạt đến đỉnh cao của tâm linh và dục vọng , hắn mới thanh tỉnh lại, mà đồng thời hắn cũng đột nhiên hiểu rõ tất cả về Hoa Thiên Tinh.
Nàng thật ra chỉ là một kiếm linh, tu hành trăm năm, cuối cùng ngẫu nhiên có thể thoát ly tình kiếm, bước vào cuộc sống của thế giới có sinh có tử này, mặc dù thế giới bên ngoài rất đặc sắc, nhưng mà thân là kiếm linh nàng cũng rất cô độc, bởi vì nàng chỉ có thể lưu ở bên ngoài một khoảng thời gian rất ngắn, tuy nhiên nàng không muốn tiếp tục cuộc sống cô độc tịch mịch ở trong tình kiếm, nàng muốn tiếp ở bên ngoài tự do du ngoạn, tự do vui đùa. Cho đến một ngày, nàng từ một quyển sách cổ tìm ra phương pháp để linh có thể rời khỏi kiếm mà vẫn tồn tại, thậm chí có thể từ linh trở thành người bình thường, chỉ là, khi linh rời khỏi thanh kiếm, khả năng lập tức bị hóa thành tro bụi cũng rất cao, nàng phân vân rất lâu, cuối cùng không chịu nổi sự tịch mịch ở trong kiếm, cho dù thật sự hóa thành tro bụi, nàng cũng muốn thử một lần.
Linh vốn là do thiên địa linh khí hình thành, chỉ cần có đủ linh khí, linh có thể thoát ly khỏi thần vật, chỉ là, nếu chỉ chờ đợi thiên địa linh khí tụ lại mà từ từ hấp thu, sợ rằng phải chờ tới ngàn năm sau lúc đó mới có thể hội tụ đủ thiên địa linh khí, mà linh thì lại không thể tồn tại lâu như vậy, có lẽ không tới ngàn năm, bọn họ cũng đã tiêu tan . Người được xưng là vạn vật chi linh, cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì trên thân thể con người có một lượng rất lớn địa linh khí, vì vậy linh muốn thoát ly khỏi thần vật, thậm chí trở thành người, trực tiếp hấp thu địa linh khí trên thân thể người là biện pháp nhanh nhất.
Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng hiểu, Tình kiếm vốn là do Hoa Thiên Tinh an bài, nàng đem Tình kiếm giao cho Đại Gian tiêu cục sau đó bắt đầu tuyên truyền rộng rãi truyền thuyết Tình kiếm, làm cho người ta tưởng rằng trong Tình kiếm có vô số thiên tài địa bảo cùng võ công thiên hạ vô địch, đồng thời nàng cũng làm cho người ta biết rằng Tình kiếm đang ở Đại Giang tiêu cục. Nàng chỉ hi vọng trong qúa trình tranh đoạt Tình kiếm, có thể cho Tình kiếm hấp thu đủ địa linh khí, mà trên thực tế, kế hoạch của nàng cũng thành công, trong quá trình Giang Thanh Nguyệt hộ tống tình kiếm đã có hơn mười người chết dưới Tình kiếm.
Mà sau khi Hoa Nhược Hư tìm được Tình kiếm, đặc biệt sau khi hắn học được một ít kiếm pháp , Hoa Thiên Tinh lại lần tác động lên tâm trí hắn , Hoa Nhược Hư vài lần đột nhiên trở nên hiếu sát, nguyên nhân là bởi vì bị Hoa Thiên Tinh tác động.
Trong Tình kiếm cũng không có võ công, cũng không có tài bảo, trên thực tế mặc dù bây giờ Hoa Nhược Hư có cả hai thứ này, nhưng mà võ công là hắn học từ Hoa Thiên Tinh, mà tài bảo cũng từ Hoa Thiên Tinh, nhưng đó là bởi vì Hoa Thiên Tinh dùng một thủ đoạn không quang minh chính đại, hơn một năm tới nay, cả nước có vô số người giàu có bất nhân đã trở thành vong hồn dưới kiếm của cùng đệ tử Tình Lâu, mà tất cả tiền tài của bọn họ bây giờ đều thuộc về Hoa Thiên Tinh.
Từ sau khi Hoa Thiên Tinh có thể thành công thoát ly Tình kiếm, nàng hi vọng có thể chính thức trở thành người, mặc dù có truyền thuyết rằng sau khi thoát ly Tình kiếm có thể lập tức bị thiên phạt, nhưng vẫn không xảy ra vấn đề gì với nàng, bởi vậy nàng cho rằng có thể trời cao biết rằng nàng không lạm sát kẻ vô tội, bởi vì chết dưới Tình kếm đều trên thực tế đều là những người đáng chết, mà tài vật nàng đoạt được cũng có một bộ phận được nàng lấy đi cứu tế người dân nghèo khổ.
Mọi việc làm của Hoa Nhược Hư nàng có thể nắm rõ như lòng bàn tay, hắn đăm chiêu suy nghĩ nàng cũng có thể dễ dàng hiểu rõ, rốt cuộc có một ngày, nàng phát hiện nàng bắt đầu ganh ghét với những nữ nhân bên người Hoa Nhược Hư, nàng biết, nàng đã yêu hắn.Bất kể nàng hiểu được trong lòng hắn, không gì có thể thay thế nàng, nhưng nàng càng muốn chính thức trở thành thê tử của hắn, dù chỉ một ngày cũng được.
Bổi tối mà Hoa Nhược Hư huỷ diệt Độc Môn, nàng cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành người, nàng sợ có thể lập tức bị tiêu diệt, vì vậy nàng gấp gáp đi tìm Hoa Nhược Hư, mà Hoa Nhược Hư thuỷ chung vẫn không dám làm bậy với nàng, vì thế nàng đành phải một lần nữa khống chế tâm trí của hắn, làm cho hắn làm theo ý nàng.
Vì Tình kiếm, Đại Giang tiêu cục cơ hồ hoàn toàn diệt vong, bắt đầu từ cuộc tranh đoạt Tình kiếm, giang hồ bắt đầu kịch liệt nhiễu loạn, vô số người trong võ lâm chết trong kiếp nạn này, có thể nói Hoa Thiên Tinh là thủ phạm làm ra tất cả những điều này, nhưng mà Hoa Nhược Hư hiểu rằng hắn sẽ không trách cứ nàng, hắn căn bản là không đành lòng trách nàng, trong lòng hắn nàng vĩnh viễn là tiên tử không thể tiết độc, cho dù hắn đã làm bậy với nàng.
Một tiếng rên rỉ thoáng có chút thống khổ đem Hoa Thiên Tinh quay về sự thật, hắn vội vàng buông môi ra, vội vàng hỏi: “Tỷ tỷ, làm sao vậy?”
“Tỷ tỷ không sao” Hoa Thiên Tinh lắc đầu, ngửa đầu nhìn Hoa Nhược Hư, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng thương yêu.
“Tỷ tỷ, sắc mặt của tỷ không tốt lắm, đệ, đệ đưa tỷ quay về xem xét” Hoa Nhược Hư phát hiện Hoa Thiên Tinh sắc mặt nhợt nhạt, liền ôm lấy thân thể của nàng, đi ra bên ngoài.
“Đệ đệ, tỷ thật sự không sao, đệ không nên lo lắng” Hoa Thiên Tinh mềm mại tựa vào lòng hắn thấp giọng nói.
Một lúc sau, trong Hoa phủ, Hoa Nhược Hư vẻ mặt khẩn trương nhìn Hàm Tuyết bắt mạch cho Hoa Thiên Tinh.
“Tiểu Tuyết, tỷ tỷ làm sao vậy?” Hàm Tuyết vừa buông tay, Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi.
“Thiếu gia, Thiên Tinh tỷ tỷ không sao cả, chỉ là có chút kì lạ, dường như Thiên Tinh tỷ tỷ thiếu dinh dưỡng, thiếu gia có phải người không cho Thiên Tinh tỷ tỷ ăn gì không?” Hàm Tuyết tò mò nhìn Hoa Nhược Hư, nghĩ thầm rằng tại sao thiếu gia của mình vừa trở về lại ngược đãi tỷ tỷ xinh đẹp như tiên nữ như vậy?

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi” Hoa Nhược Hư thì thào nói, hiện tại Hoa Thiên Tinh có chút không bình thường, làm hắn lo lắng không thôi, hắn sợ một khi không cẩn thận Hoa Thiên Tinh sẽ bỏ hắn mà đi.
“Thiếu gia, Tiểu Tuyết hơi mệt, muội về phòng ngủ trước đây” Hàm Tuyết ngáp dài một cái, thân thể lười biếng khẽ vặn, sau đó liền đi ra ngoài. Trước khi đi quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoa Nhược Hư, phát hiện Hoa Nhược Hư đang ôm chặt Hoa Thiên Tinh, bất mãn hướng về hắn làm mặt quỷ .
“Tỷ tỷ, sau này bất luận thế nào, tỷ cũng nhất định ở bên ta, không được rời khỏi đệ!” Hoa Nhược Hư gắt gao ông lấy Hoa Thiên Tinh, thấp giọng nói.
Bàn tay trắng nõn của Hoa Thiên Tinh khẽ đưa lên mặt Hoa Nhược Hư, nàng nhẹ nàng vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ nhàn “ừm” một tiếng, gật đầu.
Ma Cung Cung chủ Tô Đại Nhi dưới sự trợ giúp của tình lang, rất nhanh dẹp được phản loạn, Phi Vân đường của Nam Cung Phi Vân đã hoàn toàn bị tiêu diệt, mà mặt khác, thế lực của Diệp Bất Nhị cũng bị Hoa Nhược Hư nhổ cỏ tận gốc, tin tức này nhanh chóng truyền khắp võ lâm, vì vậy bây giờ kẻ ngu cũng có thể nói, không có ai có thể chống lại Hoa Nhược Hư.
Dưới sự an bài của Hoa Ngọc Phượng, công tác xử lý thiệt hại được tiến hành nhẹ nhàng. Tối hôm đó, Tôn Vân Nhạn sau khi thoát khỏi sự dây dưa với Phương Hiệp đi tới Thiên Tinh Minh vào thời điểm trận chiến đã kết thúc, mà Nam Cung Hiên Viên nhìn thấy đứa con mình tử vong, không nói cũng biết là cực kì bi thương, đến khi hắn biết Nam Cung Phi Vân thật sự một lòng muốn giết chết Tô Đại Nhi, càng trở nên chán nản, hắn không có ý định báo thù Hoa Nhược Hư, nhưng mà đột nhiên biến mất khỏi Kim Lăng, không biết đi đâu.
Sau khi Diệp Vũ Ảnh an táng Diệp Bất Nhị vẫn trở lại Thiên Tinh Minh, nhưng mà lại càng thêm cô tịch, ngoại trừ Tây Môn Lâm dường như nàng không gặp bất cứ người nào, mà nhìn thấy Hoa Nhược Hư lại càng né tránh.Âu Dương Băng Nhi cùng Cung Nhã Thiến mang theoi người Tuyết Sơn phái rời khỏi Kim Lăng, nàng muốn đưa cha mẹ về Tuyết Sơn hợp táng, Hoa Nhược Hư tự nhiên không thể ngăn cản nàng, nhưng mà nàng nói nàng sẽ nhanh chóng tìm hắn, đến lúc đó các nàng sẽ dẫn hắn đi tìm Triệu Uyển Nhi.
Giang Thanh Nguyệt lại thủy chung cũng không biết rốt cuộc ai là người sát hại cả nhà mình, lúc đầu nàng hơi hoài nghi người áo đen che mặt nọ là Diệp Bất Nhị, bởi vì thân hình bọn họ rất giống nhau, nhưng mà Diệp Bất Nhị đã chết, nàng cũng không có cách xác nhận, mà Tình kiếm cuối cùng là ai nhờ vả, sợ rằng nàng kiếp cũng không thể biết, bởi vì Hoa Nhược Hư cùng Hoa Ngọc Phượng đều sẽ không nói ra. Chỉ là dù như vậy Hoa Nhược Hư thường xuyên gặp Giang Thanh Nguyệt những lúc đó liền cảm thấy có chút áy náy.
Hoa Ngọc Loan mong muốn tìm được đứa con trai thật sự của nàng, nhưng mà không có bất cứ đầu mối nào, Tuyết Du Du cùng Hàm Tuyết lại bắt đầu làm loạn khắp nơi, Hoa Phi Mộng lại hơi lo lắng cho đệ đệ của nàng, Hoa Phi Hoa dường như mất tích. Tô Đại Nhi bắt đầu an bài chuyện rời khỏi Ma cung, mà Hoa Nhược Hư gần như hầu hết thời gian trong ngày đều cùng Hoa Thiên Tinh ở cùng một chỗ, nhưng mà hôm nay, hắn lại nhận được một phong thư mời, đến từ Tri phủ nha môn.
Hoa Nhược Hư một mình một người đi thời nha môn, sau đó nhìn thấy Chu Chu cùng Mai Nhi.Nghe thấy tiếng xưng hô “Ra mắt Vô Song quận chúa” lại là Chu Chu hắn từng gặp qua, hắn đột nhiên hiểu ra.
"Ta là nên gọi cô là Chu Chu hay là Vô Song quận chúa?" Hoa Nhược Hư nhìn Chu Chu lạnh nhạt cười.
“Ta tên là Chu Ngọc Khiết, nhũ danh Chu Chu, hoàng thượng phong cho ta làm Vô Song quận chúa, ngươi có thể tùy ý lựa chọn một cái tên để gọi” Chu Chu ngọt ngào cười.
“Không biết quận chúa hôm nay cho gọi thảo dân tới đây, có gì phân phó?” Hoa Nhược Hư từ tốn hỏi.
“Không có gì, chỉ là đem đứa con bảo bối của ngươi trả lại cho ngươi" Chu Chu vẫn mỉm cười ngọt ngào như cũ, mà lúc này, Mai nhi ôm đứa bé đẹp như ngọc tạc đi tới, “Mặt khác, ta đem Mai nhi gả cho ngươi, hy vọng Hoa công tử sẽ không cự tuyệt”.
“Cái gì?” Hoa Nhược Hư chấn độnh, hắn nhìn kĩ đứa nhỏ, dường như đúng là con ruột của hắn, mà tiếp tục nhìn Mai Nhi, trên mặt của nàng như là xuất hiện vài đóa mây đỏ, bộ dáng ngượng ngùng .
“Ngày mai ta sẽ trở lại kinh thành, nếu như ngươi có nghi vấn gì, Mai nhi đều sẽ nói cho ngươi” Chu Chu mỉm cười, thân hình đứng lên, “Hoa công tử, bây giờ ngươi có thể mang Mai Nhi cùng đứa nhỏ trở về, hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với Mai Nhi”.
Cuối cùng Hoa Ngọc Loan khẳng định đứa nhỏ ôm về từ chỗ Chu Chu là cốt nhục của nàng, tất nhiên là mừng rỡ không thôi, Hoa Nhược Hư mấy lần hỏi Mai Nhi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng mà Mai Nhi lại nói đông nói tây, khi chất vấn quá thì nàng nói một câu kỳ lạ làm hắn khó hiểu : “Sau này chàng hỏi quận chúa sẽ biết!”
Hoa Phi Hoa đột nhiên trở về, còn dẫn theo Lam Tuyết Nhu, về phần làm thế nào tìm được thì Hoa Phi Hoa không chịu nói. Mà ngày thứ hai khi bọn họ về tới, bọn họ liền rời đi, Hoa Phi Hoa phải trở về Hoa gia ở Trường An, hắn muốn cùng Lam Tuyết Nhu thành thân, mà Bạch Tâm Tĩnh cùng Hồng Nguyệt Nhi cũng cùng nhau rời đi, một khi đứa nhỏ đã an toàn, Hoa Nhược cũng không giữ hai nàng lại.
Nửa tháng sau , Hoa Nhược Hư đi đến Thiếu Lâm tự, buổi tối trước khi đi Thiếu Lâm hắn tìm đến Diệp Vũ Ảnh.
“Diệp cô nương, ta biết cô cho rằng là ta bức tử cha cô, bây giờ ta nghĩ muốn giải thích cũng không được, nhưng mà ta hy vọng cô cùng ta cùng đi đến Thiếu Lâm Tự, đến lúc đó, ta sẽ nói cho cô biết vài điều có liên quan đến sự tình của phụ thân cô” Hoa Nhược Hư nhìn nàng nói, Diệp Vũ Ảnh không nói thêm lời nào, nhưng mà ngày thứ hai, Diệp Vũ Ảnh cùng hắn đồng hành, đương nhiên đồng thời còn có Vô Trần người còn lại của Thiếu Lâm, mà Hoa Thiên Tinh tất nhiên cũng sẽ không rời ra Hoa Nhược Hư.
Trong thời gian này cho tới hiện nay Hoa Thiên Tinh vẫn bình thường, Hoa Nhược Hư cũng dần dần yên tâm, nhưng cho dù vậy, chỉ cần hắn đi đến một nơi hơi xa,hắn nhất định phải dẫn nàng đi theo.
Lần này đên Thiếu Lâm, Hoa Nhược Hư một là tế bái Giác Viễn thiền sư, hai là trọng kiến Thiếu Lâm, Thiếu Lâm bị phá huỷ vào lúc hắn đảm nhiệm chức Chưởng môn, về tình về lý hắn cũng nên giúp Thiếu Lâm trở lại sừng sững trên Tung Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui