Yến Luật xuống lầu hai, trực tiếp đóng cửa lại, bắt đầu soạn hợp đồng mới.
Chọc cho Yến tiên sinh phong độ anh tuấn phải phồng mang trợn má nổi điên quả đúng là thú vị mà, Ôn Tửu cười khanh khách đi xuống lầu một.
Trong phòng khách, ông nội và Hoan Hoan đang ngồi trên ghế salon. Hoan Hoan đang nháo nhào đòi chuyển kênh để xem “Cừu non và sói xám”, khiến ông nội đau đầu không biết làm sao.
Ôn Tửu bước qua, sờ lên bím tóc cô bé: “Hoan Hoan,《Thất Không Trảm》hay hơn sói xám nhiều, bọn mình cùng xem nhé.”
Ông nội thoáng giật mình, nhìn Ôn Tửu: “Cháu biết hí khúc?”
Ôn Tửu cười lắc đầu: “Cũng không biết nhiều lắm ạ.”
Căn bản là ông không tin, không biết nhiều mà mới liếc mắt một cái đã nhận ra đây là《Thất Không Trảm》? Vừa nãy hỏi nó có biết viết câu đối không cũng vậy, bảo là biết một chút, kết quả thì lại xuất sắc ngoài sức tưởng tượng. Con bé này rõ ràng là thâm tàng bất lộ mà, ông xưa nay thích người khiêm tốn, thế là càng thấy Ôn Tửu thuận mắt.
Hoan Hoan liền tò mò hỏi: “Thất Không Trảm là gì ạ?”
Ôn Tửu ngồi xuống bên cạnh Yến Hoan, bắt đầu giảng cho bé nghe về màn hí khúc vừa rồi. Ông nội tuy dán mắt vào màn hình, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe Ôn Tửu nói.
Thật ra con bé này rất hợp tính ông, chỉ là Úc Thiên Thiên... Ông nội bất tri bất giác thở dài.
Bà nội từ bếp đi ra, thấy Ôn Tửu và Yến Hoan đang ngồi trên ghế salon thì cười hỏi: “A Luật đâu?”
“Đang trên lầu ạ.”
“Gọi nó xuống, chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng.” Ôn Tửu lập tức đứng dậy lên lầu.
Phòng của anh và cô kề nhau, cửa phòng đóng chặt, bên trong im ắng, cô nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
“Yến Luật, bà gọi anh xuống dưới ăn cơm.”
Bên trong truyền ra tiếng đáp buồn bực: “Biết rồi.”
Ôn Tửu quay người đi xuống, nhưng vừa đi được mấy bước thì cánh cửa sau lưng mở ra, Yến Luật gọi cô: “Cô vào đây chút.”
Cô quay đầu lại, phát hiện gương mặt tuấn lãng của Yến Luật đầy vẻ nghiêm túc, trên tay còn cầm bút máy. Đây là?
Ôn Tửu khó hiểu đi vào phòng anh, cách bài trí của căn phòng này không khác phòng cô nhiều lắm. Có khác thì chính là khác vật dụng trên giường, ga trải giường và chăn của anh chỉ thuần hai màu xanh nhạt và xanh đậm, đơn giản mà hài hòa.
Yến Luật lấy một tờ giấy trên bàn đưa cho cô rồi nghiêm mặt nói: “Tôi cảm thấy trong hợp đồng có nhiều chỗ không thích hợp lắm, nên quyết định thảo lại bản khác.”
Nghe xong câu đó, trong con ngươi trong suốt của Ôn Tửu hiện lên một tia kinh ngạc. Cô ngước mắt, khẽ cười với anh.
Rốt cuộc anh cũng lương tâm trỗi dậy mà phát hiện bản hợp đồng kia quá xét nét chi li nên quyết định sửa nó bình thường lại rồi sao?
Nhưng vừa nhận lấy tờ giấy, cô mới nhận ra mình đã đánh giá Yến tiên sinh quá cao. Lương tâm gì chứ, hợp đồng mới này rõ ràng còn chi li hơn cái cũ!
Bên B không được sai bên A làm bất cứ chuyện gì.
Bên B không được đặt biệt danh cho bên A.
Bên B không được...
Bên B không được...
Bên B phải...
Bên B phải...
Hợp đồng mới, chi li còn hơn chân tơ kẽ tóc.
Ôn Tửu ngẩng đầu, nhìn gương mặt điển trai nhưng đầy vẻ cao ngạo lạnh lùng của Yến Luật, khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi xem xong rồi.”
Yến Luật nhíu mày: “Cô có ý kiến gì không?”
Ôn Tửu thoáng trầm tư, ngừng một lát mới nghiêm túc nói: “Yến tiên sinh viết bút máy rất đẹp.”
Đây là ý kiến của cô?
Anh tức đến mức không biết nói gì.
“Yến tiên sinh, xuống lầu ăn cơm đi, bà nội đang chờ.” Ôn Tửu dùng ánh mắt “tốt nhất là rửa mặt rồi ngủ một giấc đi” liếc anh, rồi cứ thế đi ra khỏi phỏng.
Nhìn hợp đồng trên bàn mình đã múa bút thành văn hơn phân nửa, lại nhìn bóng dáng yểu điệu làm người ta nổi điên đang xuống cầu thang, Yến Luật đành cất hợp đồng mới vào trong ngăn kéo, bình tĩnh đi xuống lầu.
Cơm nước xong nói sau.
Bà nội và ông nội đã dẫn Hoan Hoan vào phòng ăn ngồi chờ, Yến Thanh Ngọc thì đang sắp xếp chén đũa, Ôn Tửu đứng bên hỗ trợ.
Từ góc nhìn của Yến Luật chỉ thấy được gương mặt nghiêng đang cúi của cô, cùng chiếc mũi thẳng tắp thanh tú và chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ, đường nét thanh nhã như một đóa mai.
Anh cảm nhận một cách sâu sắc dáng vẻ của phụ nữ đúng là lừa tình, vừa nhìn cứ ngỡ là một đóa hoa nhỏ thanh nhã đáng yêu, ai dè cũng là một cao thủ giết người vô hình, ung dung bình tĩnh, thế mà làm người ta tức đến hộc máu.
Yến Luật vừa bước tới bàn thì thấy Ôn Tửu ngước lên, nhìn anh cười cười, cứ như trận giao thủ vừa rồi giữa cô với anh trong phòng không hề tồn tại.
Trước mặt ông bà nội, anh cũng không dám trưng ra bản mặt thối hoắc của mình nữa, nhỡ hai người lại nhìn ra cái gì thì nguy, thế là vội vàng thu lại tất cả tâm tình phẫn uất của mình mà hòa nhã thân mật ngồi xuống bên cạnh Ôn Tửu.
Đồ ăn trên bàn là do bảo mẫu Tôn Mai và Yến Thanh Ngọc chuẩn bị, tám món mặn, hai món canh, chay mặn phối hợp, món nào món nấy nhìn qua cũng rất ngon miệng.
Vì rau xanh trên bàn hầu hết đều do bà nội tự tay trồng, nên bà vô cùng nhiệt tình mời Ôn Tửu nếm thử.
Ôn Tửu dĩ nhiên là khen không dứt miệng, không phải khen cho có lệ, mà là khen thật lòng. Rau xanh tự trồng trong nhà dĩ nhiên thơm ngon hơn loại rau xanh bán trong siêu thị nhiều, hương vị thiên nhiên này, Ôn Tửu rất thích.
Bà nội nghe Ôn Tửu khen thì cười toe toét, tiếp tục gắp cho cô mấy miếng cá: “Ôn Tửu, nếm thử chút đi, món cá này cũng là tự tay bà ướp đó.”
“Cảm ơn nội.” Ôn Tửu liền kẹp lấy miếng cá kia, nhưng đột nhiên lại bỏ vào bát Yến Luật, “Gỡ xương hộ em.”
Bàn tay Yến Luật đang gắp trong đĩa rau xanh sững lại.
Lại dám sai anh! Hợp đồng mới cũng nhìn thấy rồi, thế mà vẫn tiếp tục dám sai anh. Đã thế, lại còn công khai sai anh trước mặt ông bà nội nữa chứ.
Thế này, là muốn trắng trợn khiêu khích quyền uy của anh đúng không?
Cả ông nội cũng bị chấn động không thôi, ánh mắt lấp lánh nhìn qua, có chút kinh ngạc. Thằng cháu trai này của ông từ lúc sinh ra đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, lớn lên trong sự chăm sóc phục vụ của vô số người. Từ lúc đi học đến khi đi làm, bên cạnh nó lúc nào chả có một đám người tiền hô hậu ủng, vây quanh nó, đợi nó sai bảo.
Chứ đã bao giờ nó phải hầu người khác đâu? Không ngờ, con bé này lại dám sai nó.
Ôn Tửu liếc sang, thấy Yến Luật vẫn không nhúc nhích, trong lòng vẫn đang cuồn cuộn nổi bão thì cười: “Lẹ đi anh.”
Ông nội đang dùng tâm tình nhàn nhã mà xem kịch vui thế này, làm sao anh dám phản kháng chứ?
Thế là Yến Luật đành phải nén giận gắp xương cá ra, rồi gắp miếng cá bỏ lại vào bát Ôn Tửu.
Ông nội trừng mắt ngạc nhiên, giời ơi, mặt trời mọc phía Tây rồi à. Thằng nhóc này lúc nào cũng ngại ăn cá phiền phức, thế mà lại giúp con bé gắp xương?
“Cảm ơn nhé.” Ôn Tửu cười ngọt ngào, thuận tay bỏ thêm miếng nữa vào bát của anh: “Gắp giúp Hoan Hoan luôn đi.”
Yến Luật: “...”
Cô cố ý khiêu khích anh đúng không! Đang bảy tỏ bất mãn với hợp đồng mới anh soạn chứ gì!
Lại còn cười ngọt ơi là ngọt nữa chứ, đúng là... Nhưng giờ đã đến thời khắc mấu chốt của vở kịch rồi, thế là anh đành nhẫn nại gắp xương cá ra, bỏ thịt cá vào bát Yến Hoan.
Đột nhiên được anh hai “thương yêu”, Yến Hoan đâm ra có chút hoảng sợ: “Cảm, cảm ơn anh hai, cảm ơn anh hai, anh hai thiệt tốt.”
Yến Luật khẽ vuốt vuốt bím tóc cô bé, thở dài.
Ôn Tửu cười khanh khách nghiêng đầu nhìn anh: “Hâm mộ Hoan Hoan ghê, có anh trai lớn như vậy. Chị thì chỉ có mỗi thằng em trai thôi, từ bé đến lớn, toàn là chị bảo vệ nó.”
Yến Luật cố nén lửa giận trong lòng, khẽ cười với cô.
Vậy mà em trai cô không bị cô làm tức chết sao?
Ha, thằng nhóc đó cũng lớn mạng thật.
Cơm trưa xong, Ôn Tửu liền giúp mọi người dọn bàn.
Bà nội ngăn cô: “Con là khách, đừng làm bẩn quần áo. Cứ để Tiểu Mai dọn được rồi.” Dứt lời thì quay qua bảo Yến Luật: “Con dẫn Tiểu Ôn lên lầu nghỉ đi.”
Yến Luật chờ giây phút này đã lâu, lập tức phóng qua túm tay Ôn Tửu thật chặt rồi kéo lên lầu.
Mãi đến khi tới góc cầu thang, anh mới buông tay cô ra, bước lên trước rồi thấp giọng nói: “Cô vào phòng tôi một chút.”
Lúc Ôn Tửu bước vào phòng anh, anh đã ngồi sau bàn làm việc.
Yến Luật chỉ chỉ cửa phòng, ý bảo cô đóng cửa lại.
Ý là muốn nói chuyện tiếp với cô sao? Cô đóng cửa lại, bước tới chỗ bàn làm việc thì thấy Yến Luật lại một lần nữa lôi tờ hợp đồng kia ra, thận trọng đưa cho cô.
“Tôi thấy chúng ta vẫn nên ký lại hợp đồng lần nữa thì hơn.”
Gương mặt Yến Luật rất nghiêm túc, ngồi kiểu tư thế đàm phán, ánh mắt sắc bén ngạo mạn.
Cô nhận lấy hợp đồng mới, đến liếc cũng chả buồn liếc, ngược lại nhìn thẳng Yến Luật rồi chậm rãi nở nụ cười.
“Yến tiên sinh, anh xác định, hiện giờ chúng ta đang đóng giả người yêu của nhau?”
“Tất nhiên.”
“Vậy thì tốt.” Cô cười cười, “Anh xem chỗ này đi, bên B không được sai bảo bên A làm bất kỳ chuyện gì, xin hỏi Yến tiên sinh, có loại bạn trai này tồn tại sao? Loại đàn ông chuyện gì cũng không muốn làm thì sớm đã bị ném vào thùng rác, làm gì có chuyện dẫn bạn gái về mừng năm mới đây? Anh cảm thấy đây là tìm bạn trai, tìm đại gia, hay tự tìm chuyện hành xác bản thân?”
Đoàng đoàng đoàng, Yến Luật cảm thấy mi tâm mình nhưng nhức như vừa bị nã vào mấy phát súng. Cô gái này, không ngờ ăn nói còn rất sắc bén.
Anh lấy ngón tay day nhẹ mi tâm, hít sâu hai cái, sau khi đã ổn định cảm xúc, anh mới buông ngón tay xuống mà thong thả ngạo mạn đáp: “Chúng ta là giả, không phải thật.”
“Đúng, là giả. Nhưng anh đối xử với bạn gái mình cứ y như ông chủ với đại gia, làm sao khiến ông bà anh tin được người anh dẫn về là bạn gái chứ không phải nhân viên hay nha hoàn. Đã diễn kịch thì ít nhất cũng phải diễn cho giống một chút, anh nói xem có đúng không, Yến tiên sinh?”
Yến Luật nhíu đôi mày rậm, trên gương mặt tuấn tú là vẻ muốn nói lại thôi, cố gắng kìm nén để không lộ ra sự bất mãn.
Đúng, diễn kịch là phải như thế, nhưng dựa vào đâu mà cô được làm “nữ vương”, còn anh phải làm “người hầu”?
Dựa vào đâu, anh đã trả bảy mươi vạn cho cô mà còn phải làm “người hầu” để cô sai vặt? Hừ, chuyện này cũng buồn cười quá đi!
Ôn Tửu tiếp tục khí thế chỉ vào tờ giấy A4 phất pha phất phơ: “Trong tình huống đặc biệt, bên B có thể chủ động tiếp xúc chân tay với bên A. Xin hỏi, tình huống đặc biệt ở đây là gì?”
Đến vấn đề mấu chốt rồi đây. Yến Luật khoanh hai tay lên bàn, lại một lần nữa dùng cái thái độ nghiêm túc trầm ổn và chăm chú trên bàn đàm phán, định bụng thảo luận kỹ càng với cô một phen về cái gọi là tình huống đặc biệt.
Nhưng không đợi anh mở miệng, cô đã nhíu mày, cười nhạt nói: “Có phải khi bên A ngứa đòn muốn ăn đấm, thì bên B có thể ra tay?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...