Có người thấy Tống Công Tắc đến liền dẫn hắn vào một căn phòng, xuất ra một xấp tài liệu.
「 Học trưởng, không phải em đã nói với anh rồi sao. Anh chi tiền, em giúp anh đầu tư? Ừm, đây là thành quả sau lần đầu tư đó. 」 Tống Công Tắc đem đồ vật này nọ toàn bộ giao cho anh.
「 Hử!? 」
「 Em rất lợi hại đúng không! Trong lúc anh làm công, em ra sàn giao dịch, chỉ làm những giao dịch thị trường chứng khoán ngắn hạn, nhìn thấy cơ hội kinh doanh, kết quả......」
Trời ạ! Số tài khoản tiết kiệm này có thể dùng cho mấy năm đại học còn lại, còn hơn tiền công mình chăm chỉ làm ra.
「 Cậu không động tay động chân gì đó chứ? 」
「 Học trưởng, em làm sao có số tiền lớn như vậy mà động tay động chân chứ, em chỉ đem toàn bộ số tiền của anh đi vào đầu tư mà thôi. Em còn lo lắng vạn nhất bị anh phát hiện ra, anh sẽ nghĩ chuyện này không có bảo đảm, nhưng thỏa thuận này mang lại không ít lợi lộc đó, tốc độ phải nói là rất kinh người. 」
Phí Dĩ Ái vẫn có chút khó tin, cho dù như thế, tất cả số tiền này cũng không phải là của mình.
「 Học trưởng, anh đừng đem số tiền kia trả cho em, chính em cũng có đầu tư kiếm tiền, nên phần này là của anh, em giữ một ít cho vào tài khoản của anh. Anh tin em nha! 」
Bị hắn nói như vậy, anh còn có thể nói gì được chứ?
「 Học trưởng, nếu em giúp anh kiếm đủ tiền rồi, em không muốn nhìn thấy anh vất vả đi làm thuê nữa. Nhìn anh liều mạng làm công, em rất thương tâm, anh có biết không? 」
Ánh mắt Tống Công Tắc chân thành làm cho Phí Dĩ Ái cảm động. Cuộc đời còn lại, anh ấy sẽ quen với việc có mình đồng hành.
「 Cho nên, cho nên...... 」
「 Hửm? 」
Nhìn thấy Phí Dĩ Ái không còn giống mới vừa rồi tức giận như vậy, hẳn là có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện tiếp theo.
「 Cho nên, em sẽ thay mặt anh xin nghỉ việc ở chỗ làm thêm buổi tối kia, em chỉ hy vọng anh sẽ không quá mệt nhọc thôi! 」 Tống Công Tắc nhắm mắt lại, chờ đợi sự trừng phạt.
Nhìn thấy bộ dáng liều mạng hi sinh của Tống Công Tắc, ngược lại làm cho Phí Dĩ Ái không muốn động thủ, nhưng anh biết hắn làm vậy rất hiệu quả.
「 Anh không đi nữa. 」
「 A? Học trưởng. Anh nói không đến biệt thự nhà em sao? Không cần! Đây là hai việc khác nhau. Khi nãy anh đã đáp ứng em rồi mà. 」
Không để ý tới hắn, Phí Dĩ Ái quay đầu đi vào trong phòng.
Hừ! Dám thay anh làm chủ, anh sao không trừng phạt hắn chứ.
Hai người triền đấu hồi lâu, vẫn là Tống Công Tắc giành chiến thắng, chẳng qua, chờ bọn họ xuất phát đã đến chiều.
Ban đêm, Tống Công Tắc bị phạt ngủ ở phòng khách lạnh như băng, ngày hôm sau đã phải lái xe mấy giờ liền; mà Phí Dĩ Ái tuy rằng chất lượng giấc ngủ không tốt nhưng vẫn ngủ vù vù, đơn giản là vì đêm qua thiếu cánh tay ai đó sớm quen làm gối nên một đêm ngủ không ngon.
******
「 Uy, vì cái gì chúng ta phải đi ra ngoài trong khi lạnh như thế này? Lạnh muốn chết a! 」 Phí Dĩ Ái đóng sầm cửa xe, bất mãn lẩm bẩm.
「 Học trưởng, chẳng lẽ anh không muốn nhìn xem mấy bé dê con mới sinh ra có bộ dáng thế nào à, lúc trước người nói muốn xem chính là anh nha! 」
「 Đã biết! Chỉ là quá lạnh thôi! 」
Tống Công Tắc cởi khăn quàng trên cổ xuống, đem khăn choàng cho Phí Dĩ Ái, làm cho anh chỉ còn lộ ra đôi mắt.
「 Đi thôi! Chúng ta có thể tới trễ. 」
Quả thật đến trễ, khi bọn họ có mặt, dê con đã hoàn toàn thoát ly cơ thể mẹ, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dáng của mấy nhóc đầy ý chí, cố gắng muốn từ trên đất đứng lên đã khiến cho người ta cảm thấy bội phục.
Cùng chủ trang trại nói chuyện vài câu, từ chối ý tốt muốn mời hai người ở lại, Tống Công Tắc thừa dịp sắc trời còn chưa tối, sương mù chưa dày đặc, lần thứ hai chở Phí Dĩ Ái quay về biệt thự.
Ban đầu tinh thần của anh ủ rủ vô cùng, hiện tại hưng phấn không thôi, cứ lôi kéo Tống Công Tắc nói chuyện.
「 Động vật với con người hoàn toàn khác nhau a! Bọn nó sinh ra không được bao lâu đã biết đi biết đứng, sau đó sẽ thoát ly mẹ, sống một mình, mặt này so với nhân loại hoàn toàn bất đồng. 」 Nói đến câu sau, Phí Dĩ Ái nhìn về phía ngoài cửa sổ, biểu cảm có chút cô đơn.
「 Đúng vậy, đối với con người mà nói, thân sinh chi ân tuy rằng trọng yếu, nhưng công ơn dưỡng dục chẳng phải càng khiến người ta cảm động và nhớ nhung sao? À, học trưởng. 」
「 Cậu muốn nói cái gì? 」 Phí Dĩ Ái trực giác liền khác thường, tiểu tử này đang làm cái quỷ gì đây?
「 Học trưởng, em sẽ nói thẳng vậy! Dì và chú vẫn thường gọi điện thoại cho em, bọn họ rất lo lắng cho anh, còn hỏi em gần đây anh có ổn không; em đều trả lời bọn họ, anh một chút cũng không ổn. 」
「 Mi dám nói như vậy? Bọn họ sẽ lo lắng đó Tống Công Tắc. 」
Phí Dĩ Ái nổi giận với hắn, càng giận anh càng nói lung tung. Vạn nhất cha mẹ lo lắng thành bệnh thì sẽ thế nào đây? Đời người ngắn ngủi chỉ mong hạnh phúc. Bọn họ lo lắng như vậy rất dễ sinh bệnh, có khi bây giờ tóc đã bạc trắng.
「 Dừng xe! Ta không cần ở chung với mi, ta phải đi về. Dừng xe! Ta nói dừng xe có nghe không hả? 」
Chưa đợi Tống Công Tắc dừng lại, Phí Dĩ Ái đã nhảy xuống xe.
「 Nguy hiểm a học trưởng! Muốn em chở anh về, anh cũng phải về biệt thự lấy hành lý a! Hơn nữa anh phải đi đâu? Chúng ta, cũng là người nhà mà? 」
Đúng vậy, anh phải đi về đâu? Anh có thể trở về chỗ nào?
Khuôn mặt Phí Dĩ Ái nhất thời tăm tối, trong lòng anh hiện giờ không khác gì mê cung. Muốn tĩnh tâm nghe theo lời trái tim mách bảo nhưng anh nhận ra càng nghĩ càng rối thêm mà thôi.
Rất nhiều chuyện kỳ thật cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, nhưng rất nhiều người tình nguyện bó tay chịu trói chứ không muốn dũng cảm đối mặt.
Nói là nhát gan sao? Nhưng đây cũng là một trong những bản tính của con người.
Tới cửa lớn của biệt thự, Phí Dĩ Ái cúi đầu vô thần đi vào trong, một chút cũng không chú ý tới quanh mình có gì biến hóa, ngay cả trong sân có rất nhiều chiếc xe quen mắt anh cũng không để tâm chú ý tới.
Vừa mở ra cửa lớn ——
Phanh!
Pháo mừng từ trên trời giáng xuống, Phí Dĩ Ái bị tình cảnh trước mắt làm cho cả kinh, quá mức kinh ngạc đến nỗi trong lúc nhất thời không hề phản ứng, ngây như phỗng.
Là những người thân của anh!!!
「 Năm mới vui vẻ! 」
「 Đây là lần đầu tiên chúng ta ở nhà bên ngoài ăn lễ mừng năm mới, hơn nữa lại là nơi xinh đẹp như vậy, thật sự là quá tuyệt vời!」 Phí Dĩ Tín dấu không được loại cảm giác hưng phấn này.
「 Chỉ tiếc không phải ở Thụy Sĩ hoặc Nhật Bản...... Đau nha! 」 Tên nhiều chuyện Phí Dĩ Nhân bị ăn một quyền.
「 Mọi người... mọi người....」
「 Sao chứ? Chúng ta là người một nhà, lễ mừng năm mới đương nhiên phải cùng nhau trải qua, không phải sao? 」 Người đứng đầu gia đình, Phí Hoành Kính mở miệng.
「 Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, nhất định phải cùng một chỗ cùng nhau mừng năm mới. Ô...... 」 Từ Văn Tú không khỏi nghẹn ngào, đã lâu không gặp mặt đứa con, xem ra nó sống tốt lắm, hoàn toàn khỏe mạnh.
「 Đáng ghét, đây là chuyện tốt, thật vất vả mới thấy anh ba, mọi người khóc cái gì chứ? Hại nhân gia cũng đi theo muốn khóc, ô...... 」
Phí Dĩ Tín nhỏ tuổi nhất, ôm lấy anh ba và lão mẹ đã muốn khóc thành một mảnh, những người khác cũng không nhịn được cũng đỏ hốc mắt.
「 Đứa ngốc này, nếu mi dám ấy cớ không trở về nhà lễ mừng năm mới, ta nhất định chạy đến nơi làm công của mi mà lôi mi về nhà, cho dù đem mi đánh bất tỉnh, ta cũng sẽ khiêng mi trở về, hừ! 」
Phí Dĩ Quý uy hiếp cùng đe dọa càng khiến cho nước mắt Phí Dĩ Ái chảy dài.
Đại ca Phí Dĩ Trung đi tới bên người Phí Dĩ Ái, nhắm ngay đầu của anh gõ mạnh một cái, cũng không nói lời nào.
「 Không cần đánh đầu của nó, nó ngốc như vậy đủ rồi. Đánh nữa thì ngay cả mẹ cũng không nhận ra được đâu 」
Phí Dĩ Ái quật cường lau nước mắt, 「 Sẽ không đâu! 」
Lệ lại rơi, bất luận thế sự thay đổi như thế nào, bọn họ là người một nhà vĩnh viễn cũng không rời xa. Anh cười chính mình nhiều lần khiến cho mọi người thương tâm.
Tống Công Tắc mang theo ý cười đứng một bên nhìn bọn họ một nhà vui vẻ, trong lòng lại nói: cùng là người một nhà, lại có khác biệt một trời một vực.
Phí Dĩ Ái không ngừng bị giễu cợt khóc giống con gái, càng không thể khống chế được nước mắt của mình. Trốn trong ngực Tống Công Tắc, nơi này rộng lớn giúp anh che dấu, để cho bản thân mình được một lần khóc thỏa thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...