Không thể nhìn thấy Tống Công Tắc làm cho anh luống cuống tay chân, anh đã quên hết thảy mọi chuyện.
"Lần đó bọn anh cùng tham gia hữu hội, anh bị một nữ nhân đưa vào gian phòng......"
Phí Dĩ Nhân chăm chú lắng nghe lời Phí Dĩ Ái kể xong..... Trời ạ! Anh ba sao lại có thể ngây thơ như thế chứ? Nhất định là do được Tiểu Tắc bảo hộ quá tốt.
"Anh nghĩ anh chưa từng...... Cho nên......"
"Em hiểu rồi, em hiểu rồi." Anh ba của y chính là động vật quý hiếm nha, ở cái tuổi này mà vẫn còn ngây thơ như vậy, thật không hiểu nên thay anh cao hứng hay lo lắng đây.
"Sau đó...... Tóm lại, chúng ta cái gì cũng không làm, bạn trai của nữ nhân kia cùng Tống Công Tắc xuất hiện. Hai người bọn họ đi rồi, Công Tắc phát hiện ra anh, nói anh là người tùy tiện, sau đó cũng không thấy trở lại! Ô......"
Lại khóc. Ông trời của tôi ơi!
Phí Dĩ Nhân đại khái hiểu được tình huống lúc đó, nhưng chuyện này Tiểu Tắc cũng tức giận được à? Anh ba chỉ muốn thể nghiệm, cũng là nam nhân, chuyện này không phải rất thường tình ư? Hắn trở mặt làm cái gì...... A!
Thật lâu trước kia y đã cảm thấy được quan hệ của hai người bọn họ tương đối quỷ dị, không thể tưởng được......
Nếu đúng như tưởng tượng, hết thảy đều có thể giải thích một cách hợp lý rồi.
Cho dù anh ba từng cứu Tiểu Tắc, hắn sao có thể mọi chuyện đều lấy anh ba làm trung tâm, cái gì cũng nghe lời anh được chứ. Như chuyện vô tình nhảy lớp để thi cùng trường với anh ba, lại cùng học một ban, còn nghĩ là vì hắn muốn chiếu cố anh.
Hắn làm cho y cảm thấy hắn giống như bà mẹ thứ hai của anh ba vậy, chính là hiện tại cẩn thận ngẫm lại, hắn càng giống lão bà của anh ba hơn a. Không! Là lão công —— vừa nhìn đã biết.
Y như thế nào lại ngốc như vậy chứ, tự mình đem anh ba giao cho kẻ xấu, còn đắc chí thay anh cao hứng vì có vị bằng hữu kiệt xuất như thế?
Cơ mà, hiện tại Tiểu Tắc biến mất vài ngày, anh ba liền mất hồn mất vía biến thành cái dạng đức hạnh này, chỉ sợ không còn cứu chữa được rồi, hơn nữa Tiểu Tắc vì anh ba* hy sinh nhiều năm như vậy, y có nên đồng tình với hắn?
[* chỗ này tác giả lại ghi thành anh hai~]
Còn có, như thế nào chỉ mới mấy ngày không gặp mà... anh ba ngay cả cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, chẳng lẽ anh ba cũng......
Y có nên khóc không nhỉ?
Không đâu, trước tiên y phải tắc vòi nước của anh trai mình đã.
"Anh ba, anh có biết vì cái gì mà Tiểu Tắc tức giận đến nổi không thèm quan tâm anh không?"
Phí Dĩ Ái lấy tay lau hai mắt đẫm lệ. Giọng điệu nghẹn ngào trả lời y: "Không biết."
"Anh là người gần gũi với hắn nhất, anh làm sao mà không biết? Động não một chút đi." Phí Dĩ Nhân bị bọn họ gây sức ép như vậy sớm muộn gì cũng phát điên, càng nghĩ càng muốn nhào đến gõ đầu hai bọn họ một cái thật mạnh.
"Hắn giận vì anh tùy tiện cùng nữ nhân khác quá mức thân mật?" Anh khóc lâu như vậy, đầu óc sớm bị nhão như tương.
"Còn gì nữa? Hắn vì cái gì phải tức giận như vậy? Anh cũng không phải tình nhân của hắn, hắn ăn dấm chua cái gì!" Phải nhanh chóng giải quyết sự tình thì y mới có thể trở về ngày tháng phiêu diêu tự tại được. Thực chịu không nổi đôi oan gia này mà!
Quên đi, chỉ cần Tiểu Tắc còn muốn, y liền dâng tiểu quỷ khóc nhè giao cho hắn. Y rất bất đắc dĩ đó, nhưng đây là những gì y có thể làm nha!
Đúng rồi, y phải thu khoảng "phí bán anh trai" thật to mới được.
[Ape: có cậu em thế này không biết nên vui hay buồn =))))))))~]
****** SpencerApe
"Tình nhân!?" Hai chữ này khiến cho khuôn mặt vốn tái nhợt của Phí Dĩ Ái nhiễm một tầng đỏ ửng.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của anh ba kìa, yêu mất rồi!
"Đúng vậy, tình nhân. Nếu không hắn ghen làm gì, còn ăn một thùng dấm lớn như vậy."
"Thật vậy chăng?"
"Nói thật, các người rốt cuộc làm hay không hả? Chính là anh và nữ nhân kia đó."
"Không có."
"Nói như vậy, anh ba không còn cùng người khác!"
"Cái đó và chuyện kia có quan hệ gì chứ?"
Phí Dĩ Ái nhịn không được thẹn quá hóa giận muốn đánh người.
Né tránh nắm tay thô bạo của anh, Phí Dĩ Nhân cười nói: "Anh ba, rốt cục cũng trở lại bình thường."
Phí Dĩ Ái lại đỏ mặt giật mình.
Phí Dĩ Nhân nhìn thấu nhưng làm như không thấy, giúp Phí Dĩ Ái trở lại ghế ngồi.
"Vậy còn anh?" Phí Dĩ Nhân thu hồi biểu tình vui đùa, trở nên nghiêm túc.
"Anh?"
"Anh đối với Tiểu Tắc là gì?"
"Anh......" Quan hệ giữa bọn họ từ trước đến giờ là gì? Anh rối bời, bọn họ thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?
"Để em hỏi câu khác vậy. Anh ba, anh vì cái gì mà khóc?"
"Hắn không trở lại." Nói ra vẫn cảm thấy có điểm gượng ép nhưng quả thật đây là sợ hãi lớn nhất của anh.
"Nếu chỉ là bạn bè, hắn không trở về nhà, anh cần gì phải khóc thương tâm như vậy, như tận thế không bằng."
"Nào có?"
"Hửm?"
Không nghĩ đến Phí Dĩ Ái bị đệ đệ trừng một cái liền biến thành ca ca ngoan không cam chịu mà cúi đầu.
"Có bao giờ anh tự hỏi vì sao chưa?"
"Bởi vì hắn không trở lại a!"
Lại quay về điểm bắt đầu rồi!
"Anh ba, nếu ngay cả anh cũng không rõ lòng mình, em nghĩ Tiểu Tắc chỉ sợ là sẽ không bao giờ trở về nữa."
"Không, sẽ không. Đây là phòng của hắn, nhà của hắn." Thanh âm run rẩy không thôi.
"Vậy nếu hắn nhất quyết đuổi anh đi thì sao nào?"
"Không! Hắn sẽ không đối xử với anh như vậy đâu, chúng ta ở chung lâu như vậy, giao tình cũng lâu như vậy, hắn sẽ không. Sẽ không!" Phí Dĩ Ái đối với Phí Dĩ Nhân điên cuồng hét lên.
"Anh ba, anh bình tĩnh một chút, nếu chỉ là bằng hữu, sao lại bên nhau, luôn dính lấy nhau một chỗ, ai cũng không xen vào được? Hai người sau này có bạn gái thì sẽ phải dành thời gian cho cô ta chứ? Nếu Tiểu Tắc quen bạn gái, anh phải dọn ra ngoài ở, hai người cũng không thể như trước gắn với nhau như hình với bóng."
"Không! Không cần. Anh không cần!"
"Không cần cái gì?"
"Không cần......"
"Không cần Tiểu Tắc quen bạn gái? Anh ba, anh lại không thích người ta, người ta vì cái gì không thể quen bạn gái? Quen bạn gái rồi, đương nhiên phải lấy bạn gái làm trọng nha! Trọng sắc khinh bạn là chuyện rất bình thường."
"Không cần, không cần......"
Phí Dĩ Ái trong miệng thì thào không ngừng, nước mắt lại bắt đầu rơi.
"Anh ba, làm bằng hữu sẽ nhiệt tình chúc phúc hắn quen bạn gái, tình cảm của Tiểu Tắc cũng không phải chuyện xấu, anh nếu không thích người ta, nên chúc phúc người ta nha."
"Ai nói anh không thích hắn."
Phí Dĩ Ái bị lời nói chính mình dọa đến, cả kinh, phút chốc ngừng khóc.
"Anh rốt cục cũng thừa nhận."
"Anh......"
"Em cũng tin tưởng Tiểu Tắc rất yêu anh, bằng không hắn sẽ không sinh khí như vậy đâu, lại đem người hắn yêu nhất là anh để lại, cũng không thèm để ý. Hiện tại chỉ có dựa vào anh tìm hắn về!"
"Tìm hắn?"
"Đúng vậy, Anh ba. Anh không phải nam nhân à?"
"Vô nghĩa!" Bị sỉ nhục như vậy, Phí Dĩ Ái nhịn không được muốn đánh người.
Anh hiện tại chỉ có thể phẫn nộ cùng sinh khí, nếu Tống Công Tắc có trở lại bên cạnh anh thì lại khác nha!
"Đúng vậy, nói sẽ dũng cảm theo đuổi, phải thành tâm đối mặt với nội tâm của mình. Chỉ cần anh chủ động, Tiểu Tắc nhất định lập tức buông khí giới đầu hàng, tin em đi."
Phí Dĩ Ái được em trai động viên. Chỉ cần có thể tìm hắn về, chỉ cần hắn có thể trở lại bên cạnh mình, anh nguyện buông bỏ tự tôn, chuyện mất mặt gì cũng nguyện ý cả.
Leng keng!
Trong khi Phí Dĩ Ái còn suy tư nên làm thế nào mới tốt, phút chốc truyền đến tiếng chuông cửa.
"Em đi mở cửa."
Anh hiện tại không rảnh để ý tới người đến là ai, ậm ờ đáp ứng để Phí Dĩ Nhân đi mở cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...