Ế? Tống Công Tắc đâu rồi?
Thì ra nãy giờ đứng có một mình, bảo sao không thấy là lạ! Phí Dĩ Ái không tự giác đem tầm mắt đảo quanh tìm thân ảnh người nọ.
Người cao lớn chính là có loại ưu đãi này. Vì thế Phí Dĩ Ái một bên ăn, một bên tìm kiếm.
Hắn không phải nói muốn đi tiểu sao? Như thế nào đi đến chỗ đó thôi mà cũng lâu như vậy? Chẳng lẽ hắn không phải đi tiểu, mà là đi giải phóng hàng tồn tích trữ lâu ngày?
Ặc, hiện tại nhẫn một chút, muốn cười hắn vẫn là nên chờ hắn trở lại rồi nói sau. Phí Dĩ Ái trốn vào một góc ăn.
Nhìn a nhìn, Phí Dĩ Ái rốt cục nhìn thấy bị một đám nữ sinh vây quanh ở giữa chính là Tống Công Tắc cao hơn một cái đầu.
Nổi tiếng như vậy luôn đó, một bộ dáng như cá gặp nước.
Lúc trước còn khuyên anh khó có được một ngày nghỉ, đừng tham gia mấy loại party quan hệ hữu nghị này, thì ra là muốn một mình tự đi. Thối lắm!
Nhìn hắn tươi cười, Phí Dĩ Ái đáy lòng khó chịu cực kỳ!
"Dĩ Ái đồng học, rốt cục cũng tìm được anh rồi, em còn nghĩ anh sẽ không đến!"
Vị nữ chính này là ai? Nhìn bộ ngực vĩ đại của cô ả dưới lớp vải màu bạc mỏng tanh đang dán sát thân mình, hoảng a hoảng, giật mình muốn chạy đi.
Phí Dĩ Ái chưa bao giờ gặp phải cảnh này, lập tức không dám nhìn thẳng vào nơi đó.
Mà nữ sinh kia ăn mặc mát mẻ như vậy chính là muốn làm cho người ta xem nha, nhất là anh đẹp trai trước mặt đây.
"Dĩ Ái đồng học, em gọi là Trương Mai Dục, không cùng bạn với anh, em học ban B."
Kỳ quái?
Bọn họ cùng ban B thường cùng nhau học một lớp, như thế nào dường như chưa thấy qua cô nàng này? Phí Dĩ Ái rốt cục rời đi bộ ngực vĩ đại kia, nhìn về phía khuôn mặt trát quá nhiều phấn của cô nàng. Anh đột nhiên nghĩ, nếu xóa đi tầng son phấn kia, không biết ả sẽ biến thành như thế nào?
Người còn trẻ, tô nhiều son phấn để làm gì nhỉ? Anh nghĩ mãi cũng không ra.
"Dĩ Ái đồng học, em đã chú ý anh thật lâu nha, thật vất vả mới tìm được cơ hội cùng anh làm quen, không biết anh có hứng thú kết bạn với em không?"
Nghe khẩu khí của cô nàng làm cho Phí Dĩ Ái cảm thấy được lời của nàng không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Ả đem bộ ngực vĩ đại đáng tự hào kia cọ cọ vào người anh, hương vị nước hoa nồng đậm khiến anh nhất thời say đắm.
Chưa từng có người nào đối với Phí Dĩ Ái chủ động rõ ràng như vậy, điều này làm anh bắt đầu phân tâm, trái tim cũng đập loạn xạ.
Lấy phí lấy yêu đích bề ngoài cập hắn thẳng thắn sang sảng đích cá tính, nói hắn chưa từng gặp nữ tính chủ động đối hắn kì sống khá giả, hắn đích các bằng hữu khẳng định không tin, chỉ biết cho rằng hắn là đang an ủi bọn họ này đó còn không có giao cho bạn gái đích cô tịch các nam nhân. Nhưng đây là sự thật, phòng bị đắc cẩn thận đích tống công tắc như thế nào có thể sẽ làm người khác hữu cơ khả thừa? Cho dù có, hắn cũng sẽ ở ngọn lửa lủi khởi tiền, lập tức đem nó dập tắt.
Trương Mai Dục túm lấy Phí Dĩ Ái trong trạng thái mê muội đem lên lầu.
Chờ đến khi Tống Công Tắc thoát khỏi đám nữ sinh trở lại bàn ăn, hắn không hề nhìn thấy bóng dáng của Phí Dĩ Ái nữa.
****** SpencerApe
Đi vào trong phòng ở lầu hai, Phí Dĩ Ái ngồi ở đầu giường, thân thể mềm mại của nữ nhân dựa sát vào người anh.
"Dĩ Ái à, chúng ta đến làm chút chuyện khoái hoạt nhé?"
Trương Mai Dục ngồi trên người anh, cực kỳ khiêu khích hất lọn tóc xoăn trên vai mình, sau đó chậm rãi cúi người, dán sát lấy Phí Dĩ Ái.
Ả biết chính mình xinh đẹp như tỏa sáng, cũng hiểu được Phí Dĩ Ái đang say đắm nhìn mình. Bất quá đối với một người chưa từng gặp qua cảnh vật "hùng vĩ" là Phí Dĩ Ái, chỉ sợ là lòng hiếu kỳ nhiều hơn dục tâm.
Lúc này Phí Dĩ Ái không chút tư tưởng mà nghĩ:
Thứ kia lớn như vậy, vì cái gì chiếc áo màu bạc mỏng manh không bị nàng ta xé toạc? Còn có, lớn như vậy có nặng nề vướng víu không a? Anh tự đặt bản thân vào người khác, ngẫm nghĩ, nếu là chính mình trên lưng lắc lư đeo hai bọc hành ly, nặng chết người a!
Phí Dĩ Ái thật sự suy nghĩ quá nhiều, lại khiến Trương Mai Dục hiểu nhầm. Ít nhiều nam nhân đáng giận ngã dưới chân nàng nàng cũng vì thân thể này. Nhìn anh lúc đó không phải cũng thế sao?
Đôi môi đỏ tươi hôn lên môi Phí Dĩ Ái, đầu lưỡi như có lửa cuốn lấy anh, muốn nhanh chóng khơi mào dục vọng của Phí Dĩ Ái.
Nói cái gì mà nam tử này rất khó chơi, nguyên lai cũng chỉ như thế, còn không phải quỳ gối dưới hai cự nhũ* nõn nà đáng tự hào được Trương Mai Dục bảo dưỡng tốt sao!
[cự là bự, nhũ là thứ gì đó mà ai cũng biết =)))))~ chụy tưởng chụy "cự" là ngon cơm sao?]
Nam nhân chính là như vậy, không cái ngoại lệ, trừ phi hắn là đồng tính luyến ái.
Từ trước đến nay muốn gì được nấy, mọi việc đều thuận theo Trương Mai Dục, giống như con chim khổng tước kiêu ngạo, ả đem tất cả nam nhân xa gần vu thành một loại, khó tránh bị chửi là tầm nhìn hạn hẹp.
Phí Dĩ Ái tùy ý để cả người ả nồng đậm nước hoa cọ xát trên người mình, vừa mới bắt đầu anh quả thật như chìm đắm trong sự chủ động của nàng, nhưng sau đó anh lại kinh ngạc khi thân thể của mình cư nhiên lại không hề có phản ứng!
Chuyện giề đây? Rõ ràng là bộ dạng của nữ tử này không tồi, dáng người lại tuyệt như vậy, hơn nữa còn thực chủ động, không thể nào lại không phản ứng!
Anh nhịn không được lấy nàng so sánh với kinh nghiệm trước kia của mình. Anh chỉ cảm thấy không thích hợp, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.
Bàn tay sờ lên chỗ nào không đúng, dùng lực đạo không đúng, đầu lưỡi trong khoang miệng anh khuấy đảo cũng không đúng, cự nhũ trên người anh cọ cọ cũng không đúng, ngay cả hương vị không đúng......
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, anh cũng nói không nên lời, chính là cái cảm giác không thích hợp này cứ xoay mòng mòng trong đầu anh mãi không thôi.
Làm sao bây giờ? Cảm thấy chán ghét nên anh ngượng ngùng nghĩ muốn đem nàng đẩy ra. Như vậy là đả thương lòng tự trọng của người ta, dường như có điểm quá phận; nhưng, vạn nhất anh cứ như thế này ói ra, không phải càng đả thương người ta sao?
Dưới đáy lòng anh không ngừng kêu gọi ——
Cứu anh a! Tống Công Tắc. Học trưởng của cậu hiện tại đang gặp nạn nè! Mau tới cứu anh!
"Học trưởng! Học trưởng...... Anh ở nơi nào?"
Thật tốt quá, biết ngay hắn sẽ đến cứu anh mà.
"Cậu cũng đang tìm người à? Trùng hợp quá đi! Tôi cũng đang tìm người đây, bạn gái của tôi cũng không thấy, không biết cậu có nhìn thấy cô ấy hay không?"
Phí Dĩ Ái không nhận ra giọng nói đang đi cùng với Tống Công Tắc là ai, chỉ nghe người nọ mô tả hình dáng của bạn gái dài ngắn ra sao,anh lắng nghe, lại cảm thấy người kia cùng với người đang ở cạnh anh khá giống nhau.
"Là cô?"
"Hư! Nguy rồi, bạn trai của em tới tìm em đó, trước tiên anh mau trốn đi, bằng không bị hắn thấy, em liền thảm!"
Trương Mai Dục hốt hoảng sửa sang lại trang phục của mình, thuận tiện lôi kéo Phí Dĩ Ái đang muốn phân trần, nhét anh vào tủ.
"Please, van cầu anh đừng lên tiếng, bạn trai của em mà tức giận lên rất đáng sợ đó." Trước khi đóng cửa, Trương Mai Dục cẩn thận nói.
Phí Dĩ Ái như thế nào cũng không ngờ chính mình sẽ có một ngày lại phải trốn trong tủ quần áo, bộ dáng chật vật này khiến anh không muốn để bất luận kẻ nào thấy được, đặc biệt là khi vừa rồi mới nghe được âm thanh của Tống Công Tắc.
Trương Mai Dục vội vàng chạy về nằm trên giường, làm bộ như mới vừa bị đánh thức.
"Thân ái, nguyên lai em ở chỗ này, anh tìm em nãy giờ đó."
"Thật là! Người ta vừa mới ngủ, anh lại đi tìm người ta."
Thanh âm ngọt ngào khiến cho trực giác người khác cảm thấy ghê tởm, Tống Công Tắc liền chạy lấy người để lại đôi tình nhân ở cạnh nhau. Nhưng khi hắn vừa xoay người thoáng nhìn thấy ở góc tủ lộ lộ ra, chất liệu vải dệt so với của người nào đó hôm nay mặc hoàn toàn giống nhau, chẳng lẽ......
Trời ạ!
Hắn bảo hộ anh đã lâu như vậy, bất quá chỉ mới rời đi một chút thôi, liền...... Không có khả năng!
Ngực hắn như muốn nổ tung.
"Tôi nghe nói chủ sự bắt đầu công bố giải thưởng, nghe nói phần thưởng không tồi, các người không tham gia sao?"
Trương Mai Dục biết thời biết thế, ả cũng muốn nhanh chóng rời đi nơi này, để tránh chuyện kia bại lộ, sẽ rất thảm đó.
"Thân ái à, chúng ta đi thử vận may hôm nay thế nào nhé? Em muốn xem lễ vật chúng ta mang đến sẽ lấy về cái gì, được không?" Nàng cố gắng thi triển mị công.
Nam tử nhịn không được khi thấy tình nhân làm nũng, có chút không cam lòng nhìn nàng đang ngẩng đầu nhìn mình. Thôi vậy, muốn hôn thì lát nữa hôn cũng không muộn.
Vì thế hai người cực kỳ thân thiết rời đi.
Lưu lại mình Tống Công Tắc, hắn đi đến trước tủ quần áo, đối với người ở bên trong nói: "Học trưởng, xuất hiện đi."
Hắn thật vất vả mới ngăn lửa giận, gian nan nói ra câu kia.
"Hở? Cậu như thế nào biết anh ở chỗ này?"
Khuôn mặt Phí Dĩ Ái vì xấu hổ mà đỏ bừng.
"Không thể tưởng tượng được học trưởng là người tùy tiện như vậy, em thật sự là quá thất vọng về anh rồi."
"Này, thái độ của cậu là gì đây, ý tứ gì đây hả??"
Bị hắn phát hiện đã đủ khiến anh xấu hổ, vì cái gì anh còn phải đứng ở đây nghe người này chỉ trích? Hắn dựa vào cái gì, hắn cũng không phải là gì của anh!
"Hừ!"
Ánh mắt Phí Dĩ Ái mười phần kiêu ngạo liếc hắn một cái, sau đó lướt qua Tống Công Tắc bước đi.
"Thái độ này của anh là sao? Anh phải giải thích với em."
Tống Công Tắc nói với anh giọng điệu đó, làm sao anh có thể hèn mọn bị hắn gọi là phải nghe theo?
Phí Dĩ Ái trước mặt hắn tùy hứng cũng là do Tống Công Tắc quá mức sủng mới thành đức hạnh như hôm nay, chẳng trách ai được cả.
Ban đầu anh chính là mặc hắn quấn quít bên mình bởi vì Tống Công Tắc hết thảy mọi chuyện đều ưu tiên cho anh, nếu không anh đã khinh thường hắn rồi.
Hiện tại biểu tình kia của hắn là gì, dám trút giận lên anh sao; hơn nữa anh lại không đắc tội gì hắn cả. Anh muốn cùng nữ nhân chơi đùa, chẳng lẽ còn phải đợi hắn ân chuẩn?
Đối với Phí Dĩ Ái mà nói, không thể nói lý!
Tống Công Tắc mạnh mẽ gạt bỏ tay Phí Dĩ Ái đang bắt lấy hắn, dùng sức rất mạnh, thậm chí đem Phí Dĩ Ái hất ngã xuống đất.
"Tống Công Tắc!"
Chưa từng thấy qua bộ dạng hắn tức giận, Phí Dĩ Ái bị hắn dọa không nhẹ, nhưng khi hắn thấy anh như vậy không hề đỡ anh nâng dậy mà cứ thế bỏ đi, xem anh như không khí.
"Cậu đứng lại đó cho anh, Tống Công Tắc! Nè......"
Phí Dĩ Ái chỉ có thể điên cuồng gào thét với bóng lưng của hắn.
Xuống lầu Phí Dĩ Ái mới biết được, Tống Công Tắc bỏ mặc anh ở party, một mình rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...