Trong cuộc đời, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, nếu có duyên, sẽ đi cùng nhau một đoạn đường. Nhưng cuộc đời dài thế, có trăm ngàn ngã rẽ, kiểu gì cũng có người phải rẽ trước. Và thế là mỗi người lại tiếp tục đi con đường của mình, có thể gặp lại ở một ngã rẽ nào đó, cũng có thể không bao giờ gặp nữa.
Có những người, khi đi lướt qua nhau sẽ thành người xa lạ.
Nhưng mỗi cuộc gặp, mỗi đoạn đường, mỗi người đi cùng ta một đoạn đường, đều có ý nghĩa với ta.
Cho dù đó là người cùng ta chơi chung những trò chơi ngày thơ bé, cùng ăn chung một cái bánh con con, cùng khóc vì mẹ mắng, cùng tay lấm mặt lấm cười vui, rồi lớn lên, mỗi đứa một chí hướng, một con đường, một ước mơ, rồi xa nhau và không bao giờ gặp lại. Ngày bé những ước mơ trong trẻo thường giống nhau, lớn lên thì mỗi đứa một quan niệm sống, những gì bạn cho là hạnh phúc, với ta có thể là tầm thường, những gì ta theo đuổi, với bạn có thể là viển vông. Đi mãi, đi mãi, rồi quay nhìn lại, điều chung duy nhất chỉ là kí ức, kí ức lấm lem màu mực trên quần áo và nụ cười vỡ ra trong veo trưa hè...
Cho dù đó là người bạn thân thiết đã chia sẻ cùng ta những nước mắt, nụ cười của rung động đầu đời, để rồi vì một vài hiểu lầm mà xa dần nhau, mà không thể hiểu nhau, bên nhau thêm nữa. Giống như một chiếc bình pha lê đẹp nhưng mong manh, dễ vỡ, và tuổi trẻ với sự hiếu thắng, ngây thơ, thiếu sâu sắc đã làm nó vỡ thành ngàn giọt nước mắt, nhưng Dương gói ghém ngàn giọt long lanh ấy vào hành trang của mình và mang theo
Cuộc đời dài như vậy, có trăm ngàn ngã rẽ, ắt sẽ có người phải rẽ trước. Có người chung đoạn đường dài, có người chia đoạn đường ngắn. Có người trở thành xa lạ, có người sẽ gặp lại nhau. Chưa đi đến cuối con đường cũng khó mà biết người đó có cùng ta mãi mãi? Nhưng con người dường như có một linh cảm khi gặp ai đó, rằng đó chính là người sẽ mãi đi cùng ta trên con đường đời thăm thẳm này...
Dù sao đi nữa, dù ngắn dù dài, dù thành xa lạ hay thân thiết, mỗi một người đến trong đời ta, đi chung với ta một chặng đường đều đáng trân trọng. Họ đã là một phần đời của ta.
Ta đều tin rằng sự ra đi của Dương là đúng, là giải thoát sự ân hận của mình khỏi ***.
*** là 1 chàng trai tốt nhưng liệu giữa cái ngã rẽ cuộc đời này, sự xuất hiện của *** sẽ mang lại nỗi đau hay sẽ là niềm vui đối với Dương.
……………………………..
Dương lúc này đây như chết lặng, đầu óc nó lúc này như 1 khoảng không gian vô định nào đó vậy. Điều ta có thể nghĩ đến lúc này là Dương phải đối mặt với ***, bù đắp lại cho đứa em ngày nào của mình. Nhường nhịn *** như cách mà nó đã từng, làm tất cả để lấp đi nỗi đau ngày đó của ***.
Nhường nhịn tất cả? Lỡ đâu, khi vào học thì thằng em này có tình cảm với X thì sao ? Nó có thể nhường được chứ ? Tại sao câu hỏi đặt ra lại là X ?
Trong lớp, sự xuất hiện của *** không chỉ gây bất ngờ cho Dương mà còn cho nhóm bạn của nó. Họ quen nhau ? Ờ ! Sự xuất hiện này sẽ thay đỗi cả nhóm…
Người đầu óc trống rỗng lúc này không chỉ có mình Dương mà bên cạnh đó là X. Tại sao lại là lúc X mới chớm nở tình cảm với Dương.*** đưa mắt nhìn X và Dương, 1 nụ cười mỉn lên trên gương mặt sáng láng này.
Vẻ cao ráo, điển trai của *** làm tụi chân ngắn trong lớp xồn xồn cả lên. Ừ thì, chắc cũng lờ mờ biết cái thằng *** quái này là ai rồi, nhưng thôi thì để nó tự giới thiệu.
-Chào cả lớp ! :D Mình tên là Khôi, Nguyễn Anh Khôi . Rất vui được vào học lớp ta.
Nghe tới đây, đầu óc X như từ cõi mây chở về. Nghe xong thì quá sốc mà X ngất đi. Có 4 người cùng kêu to tên X “Chúp ! ”.Cả lớp nhốn nháo, Dương vẫn thẩn thờ, hình như nó nghe đâu đó tiếng trách móc xung quanh “Sao không mau ẳm X xuống y tế đi” nhưng thân thể nó bất lực rồi. Hai thằng con trai từ phía bàn trên chạy vội xuống, một là Bão và người còn lại là Khôi . Bão xông tới bàn Dương và X. Môt tiếng “Bốp” rõ to phát lên khi Bão đưa tay tát Dương.
-Ê ! Thằng kia. xem thử Chúp có bị sao không kìa -_- ! ”
Đáp lại vẫn là sự bất động đến lạnh người. Bão lắc đầu nhăn nhó quay qua X toan bế xuống y tế thì bị 1 bạn tay hất nhẹ ra.
-Để tui đi Bão !
Khôi nhanh chóng đạt gọn X trên tay mình. Đám đông vẫn bu lấy họ.
-Mấy cái bà đít bụ kia xê ra cho con người ta đi kìa ! -_-
Nam vừa la vừa cầm thước nẹt mông từng đứa. Khôi vội vàng bế X chạy đi. Bão và Nam chạy theo chỉ đường cho Khôi. Đám đông lúc này vây quanh Dương. Nó vùng dậy, chạy theo tụi thằng Bão, Nam. Khôi. Chạy xuống cầu thang, ngó tới phòng y tế thấy 3 đứa đang đứng trước đấy. Nhìn thấy Khôi, Dương lại không biết phải đối mặt ra sao. Nó đứng dưới chân cầu thang như người mất hồn. Một bàn tay khẽ đặ lên vai nó.
-Này Dương! Có chuyện gì giữa tụi con vậy, nói cho cậu nghe được không ?
Dương nhận ra đây là giọng của thầy Phong, đưa nó trở về lại mặt đất.
-Cậu ơi ! Hôm nay con không được khỏe, cậu cho con nghĩ hôm nay. :/
Nói rồi, nó lặng lẽ bước đi mặc sự ngỡ ngàng và giọng thầy Phong gọi theo.
………………………………………..
Tình cảm của X liệu sẽ nghiên về ai ? Về mối tình đầu lặng lẽ thầm kín nhưng nồng thắm hay mối tình hiện tại cháy bõng nhưng cũng rất tinh tế… ?
Nhưng câu hỏi cần được đặt lên đầu tiên bây giờ là tại sao Khôi ở đây. Ngỡ như Khôi đã không còn hiện hữu trên cái vòng tròn sinh tử định mệnh của Trái Đất này nữa.
Tại sao?
...
..
.
7241
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...