Một bàn tay thuôn dài trắng nõn vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai run rẩy của Nhã Kỳ:
- Hắn là người tử tế… nếu hắn đáp ứng yêu cầu của muội, ngược lại mới là thứ nam nhân đáng khinh.
- Trái tim hắn đã thuộc về người con gái khác, hôm nay muội hẹn gặp hắn ở đây, cũng chỉ để xác nhận lại lần cuối, giải trừ đi tâm bệnh trong suốt những năm qua…
Phạm Nhã Kỳ lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt, nàng cố tỏ ra cứng rắn mỉm cười với Lan Ngọc.
Lan Ngọc xoa đầu vị ái muội ân cần:
- Hắc, nói đến trái tim! Trái tim của đám nam nhân nó lớn lắm, đủ chỗ cho rất nhiều nữ nhân, hắc hắc…
Dừng lời, Lan Ngọc lại tiếp tục an ủi:
- Suốt những năm qua, Hoàn Ngọc bày tỏ một tấm chân tình không dấu diếm với muội, cũng không nên cự tuyệt hắn… cho hắn một cơ hội… biết đâu lại giải trừ được tâm bệnh trong lòng muôi!
- Muội chỉ coi hắn như một vị ca ca đáng kính…! - Nhã Kỳ lắc đầu thở dài.
…
Quãng thời gian tiếp theo, Đàm Phi chuyên tâm vào việc tu luyện đề thăng cảnh giới.
Lịch trình rèn luyện phải nói là đa dạng phức tạp không thở nổi; Vọng Nhật Pháp, Minh Tưởng Pháp, Toái Giáp Công, Nguyên Nguyên Công và Ngọc Am Quyết… Dẫu biết là ôm đồm quá nhiều, nhưng tất cả những thứ này đều giúp ích cho gã trong tương lai.
Bởi vì gã có một cảm giác cực kỳ không tốt kể từ khi trở lại Già Thiên, tựa như đang có một cơn sóng ngầm đang chuẩn bị bạo động trên phiến lục địa già cỗi này.
Kim Sương Đan phụ trợ Thượng Linh Sư đã hết, Đàm bắt đầu chuyển sang Tề Thái Tửu có công dụng mạnh hơn, dần dà gã bắt đầu cảm nhận được khẩu vị của thứ Linh Tửu này.
Trên tất cả, Tề Thái Tửu luyện hóa dễ dàng hơn các loại đan thông thường, lại không bị bài xích với Kim Hàn Trọng Thủy, gã có thể phục dụng cả hai thứ cùng lúc mà không phát sinh họa ngầm, rất là phù hợp với những công pháp gã đang tu luyện.
Thấm thoát một năm trôi qua, gã cứ vậy mà điệu thấp tu luyện trong gian khổ.
Tú Tú vài lần ghé qua, mỗi lần nàng xuất hiện là hai người lại có những đêm trắng ‘Hương Diễm’ quấn quýt bên nhau.
Mấy tháng trở lại đây, tình hình pháp lực trong thể nội Cẩm Tú có chiều hướng tăng mạnh, vậy nên nàng quyết tâm bế môn tu luyện để đột phá cảnh giới.
Không tiến cảnh Thượng Linh Sư quyết không rời động phủ.
Tiếng sấm chớp đì đùng bên ngoài động phủ, mưa bắt đầu rơi ‘lộp bộp’ trên những phiến lá.
Đàm Phi mừng rỡ lẩm bẩm:
- Lão thiên thật biết chiều lòng người mà!
Gã rời động phủ, kiếm một đỉnh núi cao gần đó, lập ra Tụ Linh và Thu Lôi Trận bắt đầu thực hiện nghi thức quán lôi cho mấy chục khỏa Hỏa Lôi Đạn.
Lần này do đã có kinh nghiệm, số lượng Hỏa Lôi bán thành phẩm bị hủy đi rất ít.
Kết thúc, trong tay Đàm đang có đến hơn sáu mươi khỏa Hỏa Lôi Đạn thành phẩm, từng này đủ để gã đem ra sử dụng trong một thời gian dài.
Trong động phủ, Đàm Phi bắt đầu bày ra tàn thi Bạch Viên Khôi Lỗi, gã xem xét nghiên cứu tỉ mỉ từng chi tiết.
Cuốn sách viết về khôi lỗi chi thuật thu được của Sùng Á Bằng và hơn chục tấm Bản Ghi gã đã đọc hết, cũng có thể sơ bộ hiểu biết về chức nghiệp Cơ Giới Sư.
Cơ Giới Sư phát triển sau Đan Sư và Đả Thiết Sư, khởi đầu vẫn bị các tu sĩ thượng cổ khinh thường, càng về sau chức nghiệp này càng phát triển rực rỡ.
Tuy nhiên, công cuộc chế tạo ra một đầu Khôi Lỗi hoặc một món Khí Cụ lại tốn kém rất nhiều tài nguyên, không phải ai cũng có khả năng, vậy nên số lượng Cơ Giới Sư tại Vân Lam cũng ít ỏi đến đáng thương.
Khôi Lỗi và Khí Cụ về cơ bản là một tổ hợp Pháp Khí, Pháp Bảo cấu thành, chúng được liên kết với nhau bởi những cơ cấu tinh vi ăn khớp.
Vì vậy, một gã Cơ Giới Sư chân chính đương nhiên phải là Đả Thiết Sư, kết hợp cùng một khối kiến thức và tri thức cực lớn.
Mất vài ngày tìm hiểu đống phế liệu của Bạch Viên, đã xác định được một số nguyên liệu cấu thành, các chi tiết khớp nối và hệ thống gân mạch, gã tỏ ra hài lòng với những gì mình thu hoạch được.
Tiếp tục lấy ra ba đầu khôi lỗi mua được ở Bảo Khí Các, gã lắp Tinh Thạch vào hình nhân thô thiển, nhỏ một giọt tinh huyết vào khe nhận dạng, chính thức khởi động và nhận chủ cho nó.
Hình nhân thô thiển có thiết kế tạo dáng còn xấu xí hơn cả Vu Hồn, đôi mắt tròn xoe màu lục chớp động phát ra những tiếng kêu ‘ro ro’, sau lưng được gắn một khí cụ phi hành, tất nhiên là không thể so sánh với Phong Hỏa Dực được.
Nó có một đôi chân khá ngắn, với bàn chân chẽ ra làm ba rất chắc chắn.
Một cánh tay có hình dáng giống nòng hỏa pháo của nhân loại, tay còn lại gắn khiên tròn khum khum như lồng bàn, hẳn là pháp khí phòng ngự rồi.
Đàm ra lệnh cho đầu khôi lỗi di chuyển, bay lượn trong sơn động vài vòng, tuyệt không dám hạ lệnh công kích.
Theo giới thiệu của Thanh Vy thì lực chiến của đầu khôi lỗi này mạnh tương đương một gã Thượng Linh Sư chuẩn bị bước vào viên mãn.
Tiếp đến, gã lần lượt tích huyết nhận chủ nốt cho Phi Ưng và Hắc Báo, mục đích chủ yếu là nghiên cứu các động tác di chuyển, cơ cấu hoạt động và rất nhiều chức năng, công năng khác.
Tạm thời nghiên cứu chay như vậy, sau này tích lũy thêm kiến thức gã sẽ mổ xẻ chúng để tìm hiểu bên trong.
Nếu tu sĩ đồng giai nào mà biết được ý đồ này, hẳn phải cắn lưỡi uất ức mà chết.
Một đống tài sản hơn vạn tinh thạch, chỉ để tên phá gia chi tử như gã đem ra làm thí nghiệm.
Nói đi cũng phải nói lại, gã không xuất thân trong môi trường đầy rẫy Cơ Giới Sư, không được học nghệ chân truyền, thiếu kiến thức nhập môn và quan trọng nhất là không có ‘Minh Sư’ dẫn dắt.
Tất cả đều phải tự mày mò, kết hợp những kiến thức tổng hợp thu thập được.
Muốn trở thành Cơ Giới Sư ư? Cái giá phải đưa ra quả thật vô cùng lớn, một vạn Tinh chứ mười vạn Tinh cũng là không đủ.
Ngược lại, nếu thành công, gã sẽ có thêm nhiều thủ đoạn hỗ trợ trong chiến đấu, trở thành một tên tu sĩ có chiến lực toàn diện, chẳng phải ngán kẻ nào.
Man Đầu
Kỳ Tước
Hắc Thủ
Lần lượt ba cái tên được Đàm đặt cho Hình Nhân, Phi Ưng và Hắc Báo.
Biết rằng sau này sẽ có lúc phá hủy chúng, những trước mắt gã vẫn cần sử dụng khi lâm trận, không ban tặng nhũ nhanh cho chúng thì thật ủy khuất cho chúng.
Đàm cất đi toàn bộ số Khôi Lỗi, toan rời đi động phủ đến Khuê Vân Các tìm kiếm thu mua linh tài.
Bất chợt Ngọc Bài Thân Phận có cảm ứng, gã lấy ra đọc lướt qua dòng chữ trên bề mặt, lẩm bẩm vài câu rồi rời động phủ bay thẳng về trung tâm nội môn Tử Huyền.
Tử Vân Điện huy hoàng lộng lẫy, ánh bảo quang lập lòe.
Bên trong lít nhít tụ tập mấy chục tên môn hạ Thượng Linh Sư, đa phần đều là đệ tử hạch tâm, lác đác vài kẻ không thuộc nhóm đệ tử được tập trung bồi dưỡng như Đàm Phi.
Gã lặng lẽ chọn một chỗ ít náo nhiện đứng khoanh tay chờ đợi.
Phía trung tâm đại sảnh là nhóm người Thành Tú, Hoài Ngọc, Lan Ngọc cùng với vài vị sư huynh sư tỷ đẹp như Kim Đồng Ngọc Nữ đứng chung một chỗ… Nhã Kỳ không có xuất hiện, gã thở phào nhẹ nhõm.
Lan Ngọc ở phía xa phát hiện ra Đàm thì giơ tay vẫy vẫy, Thành Tú nét mặt sa sầm, Hoài Ngọc cũng nở nụ cười khá cứng nhắc.
Đàm chỉ gật đầu xã giao rồi đưa tay làm dấu xin khiếu với Lan Ngọc.
Đám môn hạ trong nhóm xì xầm truyền âm cho nhau, thi thoảng lại có kẻ liếc mắt về bên này tựa như muốn đánh giá lại tên môn nhân mất tích chín năm về trước.
Bất chợt hai luồng khí tức quen thuộc tiến về phía Đàm.
Lâm Tiểu Ngọc và Lý Khánh Tiên hiên ngang như thể ‘ông đây đếch sợ ai’ đi về phía gã.
Họ nở những nụ cười rạng rỡ với gã, Khánh Tiên đến cạnh vỗ vỗ vai, cử chỉ rất là suồng sã:
- Tiểu Tử này mà không xuất hiện ở đây thì còn gì là náo nhiệt nữa?
Đàm Phi vẫn tỏ ra điềm đạm:
- Chúc mừng Lý sư huynh phá cảnh thành công… Ồ! Mà công lực tăng mạnh đó nha, Phong Linh Căn quả là bá đạo quá đi.
- Chỉ là may mắn, chỉ là may mắn, ha ha…
Lâm Tiểu Ngọc vẫn thái độ cương liệt trịnh thượng:
- Lần này cực náo nhiệt, sư phụ truyền tin về cho ta, chấp thuận cho ba người bọn ta tham gia Sơn Hải Chi Hạ, hai tên tiểu quỷ các ngươi nhất nhất đều do ta chiếu cố, hắc hắc…
Khánh Tiên bĩu môi:
- Sư tỷ muốn làm mẹ thiên hạ? Thứ cho tiểu đệ không thể bồi tiếp… phì…
Bộ đôi này ở trong tông thường ngày vẫn đi lại với nhau, lời nói cũng chẳng có bao giờ giữ kẽ.
Tiểu Ngọc chỉ trợn mắt giơ ngón trỏ chỉ mặt Khánh Tiên như thể cảnh cáo.
Đàm Phi vẫn còn khá mù mờ về lần triệu tập đệ tử này, gã mơ hồ:
- Cái gì mà Sơn Hải Chi Hạ? Đệ thật là chẳng hiểu gì cả, mong Lâm sư tỷ giải thích một hai!
Lâm Tiểu Ngọc hào hứng:
- Đàm sư đệ không biết cũng phải, thời gian ở trong tông môn quá ngắn, giai thoại về Sơn Hải Đồ…
Tiếng khánh ngọc vang lên thanh thúy cắt ngang mạch chuyện của Tiểu Ngọc, nàng vội gật đầu chỉ tay về phía hàng ghế chủ tọa nơi chính điện:
- Rồi lát nữa các trưởng bối sẽ cho đệ biết…
Đàm Phi gật đầu rồi tập trung tinh thần theo dõi diễn biến tiếp theo.
Sơn Hải Đồ xuất hiện vụn vặt trong một số điển tịch gã đã từng đọc.
Đó là một món bảo bối từ thời Thái Cổ, là vũ khí của Thượng Ngàn Lão Mẫu, hay còn gọi là Mẫu Thượng Ngàn, một trong những vị Thánh mạnh mẽ nhất Vân Lam Giới thời Thái Cổ Hồng Hoang.
Sơn Hải Đồ là một tấm địa đồ bằng da, bên trong họa những hình vẽ phi cầm tẩu thú, lại có núi non sông ngòi và sâm lâm đại ngàn.
Tương truyền, vào một năm trời làm mưa lũ khủng khiếp, còn gọi là nạn Đại Hồng Thủy, dân chúng trên Lục Địa phải chịu cảnh mất nhà mất cửa, gia đình ly tán vợ mất chồng, mẹ mất con.
Ruộng đồng ngập nước, lê dân đói khổ đến cùng cực.
Thượng Ngàn Lão Mẫu vì thương xót con dân sống cảnh lầm than nên đã ném ra Sơn Hải Đồ, hóa thánh một mảnh đại địa phì nhiêu, cây cỏ tươi tốt để cho lê dân vào đó sinh sống thoát khỏi cảnh cơ cực do thiên nhiên tạo ra.
Đến nay, vẫn còn một số nơi giữ tập tục thờ cúng Mẫu Thượng Ngàn, bản thân Việt Quốc quê hương gã cũng chịu ảnh hưởng của tập tục này.
Thế nhưng Sơn Hải Chi Hạ là cái gì thì gã mù tịt, đành phải đợi trưởng bối giải thích vậy.
Tiếng khánh ngọc vừa dứt, chưởng môn Vương Tâm Hạc cùng mấy vị trưởng lão từ hậu đường đi ra, lão không ngồi vào ghế chủ tọa mà đứng trước bục giơ tay diễn giải:
- Chư vị! Thật đường đột khi phải triệu tập chư vị.
Chẳng là thời gian gần đây, do biến động địa chất phức tạp bên dưới Già Thiên Đại Lục.
Sơn Hải Đồ bắt đầu có dấu hiệu sắp mở ra, mà khi Sơn Hải Đồ mặc dù là tàn đồ mở ra, cũng là cơ hội để tu sĩ Thượng Linh Sư có dịp được thám hiểm, hít thở không khí từ thời Thái Cổ Hồng Hoang.
Và trên tất cả, đây là dịp ‘ma luyện’ vô cùng quý báu, lại là thu thập Linh Tài Địa Bảo đã từ lâu không còn xuất hiện tại giới này.
Danh ngạch cho mỗi tông môn trong Thất Phái chỉ có 30 người, vậy chư vị nếu có hứng thú thì nhanh tay đăng ký.
Dừng một hơi, Vương chưởng môn lại tiếp tục:
- Cũng cần phải cảnh báo trước, bước chân vào Sơn Hải Đồ là bắt đầu cuộc hành trình đầy rẫy hung hiểm, dị thú hồng hoang mặc dù chỉ ở cấp hai nhưng mạnh mẽ hơn tu sĩ rất nhiều, lại là tranh đấu giữa tu sĩ với tu sĩ, tông môn với tông môn, khả năng vẫn lạc trong đó là rất lớn.
Bù lại, một khi sống sót trở ra, các vị sẽ gặt hái được rất nhiều thứ tốt….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...