Tinh Hỏa


Khuông Cảnh bễ nghễ đứng trên một mỏm băng ngắm nhìn Thiên Tượng Cực Quang nơi trung tâm Bắc Cực Đảo, hai gã con trai lão đứng bên cạnh với thái độ cung kính.

Tộc trưởng Bạch Bì bắt đầu tỏ ra bất nhẫn, nhìn cái cách lão di chân lên đám tuyết, miệng lẩm nhẩm những câu tối nghĩa là đủ hiểu.

Hai gã Thượng Linh Sư thiện chiến nhất bản tộc đến giờ này vẫn chưa thấy phản hồi, chẳng nhẽ một mình tên Kinh Bộ lại khó đối phó đến vậy? Kế hoạch cài cắm nội gián vào tổ chức kia đã được lão tính toán cực kỳ chu đáo từ nhiều năm trước, Thông Thiên Giáo thì sao chứ? Nếu phá nát được tổ chức này, ngoài việc thu về một khoản tài phú khá khá, chưa biết chừng Bạch Bì Tộc còn được Liên Minh trọng thưởng.

Một điểm tối quan trọng nữa, tu vi của Khuông Cảnh đang ở giai đoạn Thượng Linh Sư viên mãn.

Muốn tiến cấp lên Đại Linh Sư, lão bắt buộc phải đi Đại Lục một chuyến, ở đó mới đủ nguồn Linh Khí cung cấp cho tu sĩ khi đột phá cảnh giới.

Trước khi đi, lão cần phải làm một vài việc hậu sự để dọn đường cho hai thằng con chấp chưởng Bạch Bì Tộc một cách an toàn, và việc thanh lý cái ‘Tổ Chức’ kia là điều cần thiết.

Ai mà biết được, thời gian lão không tọa trấn trong tộc, lũ người ‘Tà Giáo’ đó lại phát sinh dị tâm với bộ tộc của lão.

Đàm Phi trong hình dáng Hứa Hoài Ân chạy về địa phận Bạch Bì Tộc, Pháp Lực như có như không, toàn thân mang đầy thương tích.

Thần Niệm Lực của gã cực kỳ linh mẫn, vậy mà đã cảm ứng được ba tu sĩ đều là Thượng Linh Sư.

Gã lảo đảo rớt từ trên không xuống, xong lại cố gắng gượng phi hành về phía nội tộc Bạch Bì.

Khuông Cảnh dường như cũng phát hiện ra dị trạng, lão khẩn trương nói với hai đứa con trai:
- Hỏng rồi… Hoài Ân Khách Khanh đang chạy về đây, thương thế có vẻ nặng… ài! Nhiệm vụ tưởng dễ dàng lại thất bại a!
Dứt lời, Khuông Cảnh tế ra Toái Băng Đao phi hành về phía Đàm Phi.

Hai gã con trai tu vi kém hơn, thần niệm cũng yếu hơn một đoạn nên chưa thể cảm ứng được có kẻ thâm nhập địa bàn, chúng cùng nhìn nhau khó hiểu.

Tất nhiên, phụ thân đang là một tượng đài sống trên vùng Băng Nguyên này, mọi lời nói và hành động của lão đều không khác thánh chỉ, cả hai cùng tế ra pháp khí chạy theo Khuông Cảnh.

Hứa Hoài Ân nằm một đống trên tuyết trắng, hơi thở đứt đoạn như có như không.

Khuông Cảnh cũng là người có tâm cơ sâu sắc, lão ngự đao đến nơi nhưng không có tiến lại gần mà chỉ bay lượn vòng tròn trên đầu Hoài Ân năm trượng rồi cất lời dò hỏi:
- Hứa Khách Khanh phải chăng đang thụ thương!?
Đàm Phi trong vai Hứa Hoài Ân úp mặt trong tuyết thều thào:

- Khuông… đại nhân… ta… ta trúng độc…
Giọng nói được lớp băng tuyết khuếch tán nên có phần âm u khó đoán định.

Mặc dù Khuông Cảnh rất sốt ruột, nhưng bản tính đa nghi của lão không cho phép lão làm ra điều thất thố.

Đúng lúc này thì Khuông Chiến và Khuông Thắng cùng ngự khí chạy tới, gã tiểu đệ Khuông Thắng là người nóng nảy, thường ngày lại có giao tình rất tốt cùng họ Hứa.

Hắn vội chạy tới xem xét thương thế cho Hứa Hoài Ân.

Khuông Cảnh vội hét lớn:
- Dừng lại…
Nhưng đã muộn, Khuông Thắng chỉ còn cách Hứa Hoài Ân chưa đầy bốn trượng, lớp tuyết trắng dưới chân hắn bỗng nổ ‘Ầm’, đất đá và băng tuyết bắn tứ tán.

Một sợi dây leo đầy gai nhọn đã quấn lấy chân hắn, đâm những mũi gai sắc nhọn vào bắp chân hắn.

Lại thêm hai mũi tiểu đao trong suốt cực tốc nhắm vào những nơi yếu hại mà kích tới với thế công vô cùng hung hiểm.

Khuông Cảnh gầm lên:
- Chiến… cứu giá thằng Thắng…
Bản Thân Khuông Cảnh lao về phía Hứa Hoài Ân công kích.

Sự tình diễn ra rất nhanh, chỉ trong vòng một hai nhịp hô hấp.

Khuông Chiến vội vác Đao phi đến chỗ tiểu đệ, bất chợt một bóng đen mặc áo trùm xám như thầy tu từ một đống tuyết nhảy ra chặn lấy hắn.

Thân thể Hoài Ân mượn lực từ mặt đất bắn thẳng lên, mặt gã điểm nụ cười ranh mãnh, trên tay đã nhiều ra một chuôi Phi Kiếm màu lam nhạt đâm tới thân ảnh Khuông Cảnh.

Đao quang kiếm ảnh mang theo băng phong va chạm nhau nổ ầm ĩ một vùng.

Mới tiếp một chiêu của Khuông Cảnh, thân ảnh Hoài Ân lại nhập nhằng ma mị xuất hiện cạnh Khuông Chiến.

Tên này còn đang bị Vu Hồn cuốn lấy, nghe tiếng kiếm khí rít lên sau gáy, hắn vội tế ra Kim Thuẫn bảo hộ những nơi yếu hại, vì vậy mà chưa thể chạy qua cứu giá tiểu đệ đệ Khuông Thắng được.


Khuông Thắng bị độc tố của Lục Điệt Song Tiên làm cho mất tỉnh táo, lãnh trọn một vết cắt vào bả vai tóe máu.

Tình thế của hai đứa con đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Khuông Cảnh gầm lên giận dữ, đôi mắt lão đỏ ngầu, miệng lẩm nhẩm những câu nói cực kỳ vô nghĩa rối rắm, lạ một điểm là cả ánh mắt và khẩu hình đều tập trung vào ấn đường của Hứa Hoài Ân, dù cho gã đang di chuyển rất nhanh trên chiến địa.

Đàm Phi mặc dù có chiến thuật du đấu quần chiến để triệt đi hai tên yếu kém trước, nhưng gã vẫn để mắt đến Khuông Cảnh không rời, tâm thần cảm giác như có một thứ áp lực vô hình đè nặng, bứt rứt, bất an, cáu kỉnh… Kết hợp cùng hành động dị thường của Khuông Cảnh, gã chợt tỉnh ngộ “Là Trớ Chú”? Thì ra lão già kia lại là một tên ‘Mạ Tu’ (1).

Trong lúc đầu óc còn thanh tỉnh, ý niệm xoay chuyển rất nhanh, Nguyệt Mục Phá Huyễn được khởi vận nhanh chóng, tuy không thể phản kích nhưng cũng đảm bảo được sự an toàn cho thần niệm.

Bất chợt Hứa Hoài Ân ôm đầu hét thảm, gã gần như hóa điên, cả người quằn quại bắn vọt lên trên không như một phản xạ tránh né công kích thông thường.

Khuông Cảnh thở phào, tuy nhiên lão vẫn giữ cảnh giác cao độ, đưa ánh mắt ra hiệu cho Khuông Chiến quán xuyến tiểu đệ, còn bản thân tiếp tục lao theo Hoài Ân truy sát, lão hét lớn:
- Không cần biết ngươi là thần thánh phương nào, dám giả dạng Hứa Hoài Ân mà bày mưu với lão phu… đi chết đi…
Đàm Phi ở trên không chỉ cười lạnh, hai tay kết thành Cơ Sát Ấn sáng lòa.

Khuông Cảnh còn chưa có tiếp cận được đối phương đã thấy khung cảnh chung quanh biến ảo, trước mắt lão giờ là một phiến tinh không đen tối, những khối băng tinh lớn hơn đầu người bắt đầu rơi xuống như mưa.

Huynh đệ họ Khuông bên dưới cũng không thoát khỏi vụ oanh tạc của cơn mưa sao băng.

Đẩu Chuyển Tinh Di Thuật càng về cuối càng bá đạo, hơn một mẫu diện tích chiến trường bị cày xới thảm liệt, thanh thế lớn khiến đám tu sĩ Tiểu Linh Sư tại Bạch Bì đều chạy cả lại, nhưng cũng chỉ dám đứng xa xa mà quan khán, cũng chẳng phân biệt được ta thắng hay địch bại nữa.

Tất cả họ đều có một niềm tin vào khả năng của vị Tộc Trưởng vĩ đại.

Đàm Phi trong hình dạng Bán Yêu đứng cạnh xác chết bị hủy đi Đan Điền của Khuông Cảnh, cạnh đó là hai cỗ tử thi nát bấy.

Gã thu lấy toàn bộ chiến lợi phẩm, lấy máu của Khuông Dẫn viết vài dòng lên tuyết;
“Hình phạt cho kẻ dám lừa gạt và nguyền rủa Hứa mỗ…”.

Viết xong, gã lập tức rời đi nhanh như một cơn gió.

Đám tu sĩ tộc nhân Bạch Bì thấp thoáng phía xa, gã không muốn đại khai sát giới tạo thêm nghiệp chướng, mặc dù nghiệp chướng của gã rất nặng rồi.

Cũng có thể sẽ có người khác thực hiện nốt công việc này, tu tiên giới vốn là như vậy, khắc nghiệt và tàn khốc.


Chiến trường trở về yên lặng, chỉ còn những bông tuyết đìu hiu bay theo làn gió Đông, đám Tiểu Linh Sư hơn chục tên đứng đó bàng hoàng nhìn ba cỗ thi thể… Tất cả họ đều hiểu một chân lý, ‘Cây đổ bầy khỉ tan’, rồi sẽ có tu sĩ của bộ tộc khác đến thanh lý Bạch Bì, thậm chí Bạch Bì Tộc sẽ bị xóa sổ khỏi bản đồ tu tiên Bắc Cực Đảo.


Đàm Phi đứng trước miệng Băng Uyên, gió lạnh thấu xương cùng Nguyên Từ Chi Lực phả vào mặt khiến tâm thần vô cùng khó chịu.

Dẫu vậy, Kim Hàn Trọng Thủy là thứ gã cần, không vì khó khăn trước mắt mà dễ dàng bỏ qua cơ hội được.

Gã ngự Kiềm Lam Kiếm bay xuống miệng vực, cửa động nơi gã để lại ấn ký vẫn còn nguyên vẹn.

Tầm cảm ứng thần niệm chỉ được một khoảng ngắn từ trăm trượng đổ lại, vậy mà lít nhít có đến hơn hai mươi đầu Yêu Thú cấp hai trong động quật, lạ là chúng chưa có làm ra phản ứng gì.

Đàm Phi tế ra Triệt Yêu Cảnh, Đào Hoa Đăng, trên tay còn cầm sẵn Pháp Bảo Lục Mạch Tinh Thuẫn, có thể tung ra bất cứ lúc nào.

Gã từ từ tiến vào trong động với tinh thần cảnh giác cao độ.

Lối vào động sâu hun hút, ánh sáng được những tầng băng bích phản chiếu rõ như ban ngày.

Tuy nhiên yêu khí nồng đậm đến khủng bố, khẳng định tu sĩ bước chân vào đây sẽ bị dọa cho vãi tiểu.

Nhưng gã lại khác, nếu cần thiết, có thể hóa ra tình trạng Bán Yêu mà đập nát chỗ này.

Đàm tiến vào được khoảng 40 trượng, không gian bắt đầu lớn dầm, lạ một điểm là đám Yêu Thú vẫn chưa có động tĩnh.

Thêm mười trượng nữa, sát khí càng nặng, cuối thông đạo mở ra một mái vòm lớn, không gian như được giải phóng, lớp băng dưới chân nhẵn lì như gương, khí lạnh bắt đầu xâm nhiễm, Ngọc Hân Linh Hỏa tự động chạy khắp các kinh mạch đẩy lui âm hàn.

Thấp thoáng hai chục đầu Tiêm Băng Hào Trư (2) ẩn nấp chung quanh vách động, những chiếc gai băng trong suốt cắm trên lưng đám Yêu này phải dài đến cả thước, con nào con nấy đều lớn như một đầu Dã Trư trưởng thành.

Tất cả đều phát ra địch ý rất mạnh với kẻ vừa thâm nhập.

Đàm Phi đứng lại nơi cuối thông đạo, chưa có bước chân vào khoảng không gian rộng lớn bên trong.

Gã đưa mắt đánh giá toàn bộ quang cảnh; Vòm động lít nhít băng nhũ nhọn hoắt, ở một góc xa có một khối băng nhũ lớn lấp lánh ánh vàng kim, từng giọt chất lỏng ngà ngà rơi xuống một vũng nhỏ, đương nhiên Kim Hàn Trọng Thủy nằm ở đó rồi.

Thế nhưng nằm bất động cạnh vũng nước lại là một khối băng tinh trong suốt có hình dạng một con nhện lớn như một con voi.

Da đầu Đàm Phi tê dại, gã lẩm bẩm:
- Tin tình báo sai bét rồi… Ngọc Băng Chi Thù… xem ra Kim Hàn Thủy khó mà về tay.


Thực ra tinh tình báo là hoàn toàn chính xác, chỉ vì đám tu sĩ phát hiện ra chỗ này bị đàn Nhím Băng hơn hai mươi con dọa cho vãi tiểu, bỏ chạy trối chết, làm gì còn tỉnh táo để nhìn ra đầu Yêu Ngọc Băng Chi Thù kia.

Hoặc giả lúc họ đến nơi, Nhện Tinh không có mặt ở đây.

Thần niệm bị hạn chế, linh khí thì mỏng manh, hai mươi Yêu Thú cấp hai miễn cưỡng có thể xử lý.

Nhưng xuất hiện thêm Ngọc Băng Chi Thù, còn chưa biết ở cảnh giới nào, gã không thể mạo hiểm mà xông lên để rồi chuốc lấy thất bại, thậm chí là mất mạng.

Tình thế trước mắt là vô cùng khó khăn, nhưng không dễ gì mà buông bỏ, vẫn phải thử một lần cho biết.

Gã điều động Triệt Yêu Cảnh huyền phù về phía Ngọc Băng Chi Chu, chiếu những chùm ánh sáng trắng mờ lên tấm thân khổng lồ của nó, không biểu hiện gì.

Đàm nhăn trán, có thể đây chỉ là cái vỏ do Nhện Tinh để lại sau khi lột xác.

Đánh liều, gã bước một bước vào trong, tiếng gió rít ‘ken két’ đến rợn người.

Đàn Nhím Băng như được chỉ thị từ kẻ nào đó, tất cả đồng loạt phóng ra hàng ngàn chiếc lông trong suốt về phía Đàm.

Không chậm trễ, gã ném ngay Lục Mạch Tinh Thuẫn ra trước mặt.

Pháp Bảo Phòng Ngự kết thành một khối bán cầu hình tổ ong vững chắc bảo vệ Đàm ở bên trong.

Hàng ngàn chiếc phi trâm đâm vào tầng quang võng tạo lên những tiếng ‘leng keng’ tóe lửa.

Gã vẫn an toàn trong quầng sáng.

Đám Tiêm Băng Hào Trư rít lên những tiếng cáu giận, đống Tiêm Băng rơi lả tả dưới chân Đàm Phi lại quay trở về trên thân thể đàn Yêu Thú.

Lục Mạch Tinh Thuẫn đúng là món Pháp Bảo đáng đồng tiền, lực phòng ngự thật quá bá đạo.

Nhớ lại lúc đối chiến cùng Sùng Á Bằng, bản thân gã với sức mạnh dã man của Thần Thú mà không động được vào một sợi lông của hắn, mấy con yêu thú cùi bắp ở đây thì thấm vào đâu? Nhưng số lượng đông đảo của đàn yêu cũng là một áp lực cực lớn, muốn giải quyết chúng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Đàm Phi tự tin bước thêm một bước nữa, cơn mưa phi trâm lại tiếp tục tái hiện, Tinh Thuẫn nhá lên quang mang hình tổ ong khiến đám Tiêm Băng rơi lả tả xuống nền hang.

Dường như bản lãnh của đàn Hào Trư kia chỉ có vậy, trong đầu Đàm Phi chợt nảy ra một kế sách, gã nhếch môi cười ranh mãnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận