Mẫn Xuân Cường thư thái ngồi thưởng trà tại một Phong Đình bên sườn núi, thú vui tao nhã này lão học được từ thời trai trẻ, khi còn bôn ba tại Loạn Hải Vực.
Thời tiết ngày hôm nay mát mẻ, gió núi hiu hiu mang hương rừng vị biển khiến tâm thần lão rất sảng khoái.
Nhấp từng ngụm trà nhỏ, cảm nhận vị chát ngấm vào cổ họng, mắt lão lim dim đầy vẻ hưởng thụ.
Tiếng bước chân gấp gáp dưới chân núi kéo họ Mẫn về với thực tại, liền đó có tiếng nói nam nhân vọng lên:
- Khởi bẩm Tộc Trưởng! Có người lạ xâm nhập Minh Châu Đảo, cầu tộc trưởng ngài xử lí sự vụ.
Mẫn Tộc Trưởng ngần ngừ nhìn bình trà trên bàn, dường như lão ta vẫn lưu luyến ấm trà thơm ngát đang thưởng thức dở, lão nạt nộ:
- Sự việc như thế nào? Phó Tộc Trưởng đâu? Đội Trưởng An Ninh đâu? Sao việc gì cũng đổ lên đầu lão phu vậy?
Giọng kẻ bên dưới gấp gáp:
- Khởi bẩm! Phó Tộc Trưởng công tác bên ngoài chưa về… Hồi nãy đội tuần tra phát hiện có một gã Thượng Linh Sư xâm nhập đảo, hai bên lời qua tiếng lại rồi phát sinh xô xát.
Kẻ kia cường hãn lấy sức một địch ba tộc nhân bản đảo, một đội tuần tra khác đến tiếp ứng thì bị hắn nhốt cả ba vào ảo trận… Ài! Nói ra sợ Tộc thưởng ngài nổi giận, Đến Đôi Trưởng An Ninh tu vi Đại Linh Sư cũng bất lực với hắn, hai người đang đuổi nhau trên bờ biển mà vẫn chưa bắt sống được kẻ kia.
Mẫn Xuân Cường nhếch môi cười ý vị, lão dập bàn đánh bốp khiến mặt bàn vỡ tan nát thành bụi phấn, bình trà bắn tung tóe hết cả Phong Đình:
- Hoang đường… Một gã Thượng Linh Sư lại dám náo loạn địa bàn Nam Giao, để ta xem gã là thần thánh phương nào?
Còn không để tên tộc nhân dưới chân núi nói thêm, Mẫn Xuân Cường hóa thành vệt kinh hồng cực tốc bay đi.
Nơi bờ biển thuộc Minh Châu Đảo, một tiểu đảo trong quần thể Đảo Nam Du Quần Đảo.
Tiếng hô hoán chửi bới om xòm, ba tên Thượng Linh Sư lông tóc cháy nám, thương thế không nặng nhưng rất thảm, vài tộc nhân đang làm công tác trị thương.
Một khối bán cầu màu màu đỏ rộng gần mẫu như chiếc bát úp trên mặt đất nhấp nháy hỏa quang, trận pháp Li Địa đang cấm cố ba gã Nam Giao Tộc trong đó.
Phía xa nơi chân trời, có hai vệt kinh hồng một trắng một đỏ vẽ vào thiên không hai đường thẳng song song đẹp mắt.
Mẫn Xuân Cường đánh giá toàn bộ cục diện, lão lắc đầu ngao ngán rồi vận âm ba công hét to:
- Dừng lại hết cho lão phu… Vị khách nhân kia mời quay lại đảo thương lượng… Hiểu lầm… chỉ là hiểu lầm thôi!
Âm ba do họ mẫn phát ra tuy không lớn nhưng râm ran trong không khí tựa như sóng nước lăn tăn cực kì có nội lực, điều này chính tỏ lão phải có một thân tu vi thâm hậu đến đáng sợ.
Hai vệt kinh hồng chuyển hướng rồi dần dần tiếp cận bờ biển.
Đàm Phi thu lại Phong Hỏa Dực trịnh trọng thi lễ:
- Tại hạ Huyền Tử bái kiến tiền bối!
Vị Đại Linh Sư trẻ tuổi đuổi giết Đàm Phi cũng quay trở lại đứng cạnh Mẫn Xuân Cường, y thầm thì gì đó vào tai họ Mẫn, vẻ mặt vẫn còn khá cay cú vì việc đuổi bắt bất thành.
Tộc nhân Nam Giao đã tập trung với lực lượng đông đảo, họ tạo ra một vòng tròn lớn làm như thể không để cho kẻ lạ mặt chạy trốn thêm lần nữa.
Tất cả đều có tu vi Thượng Linh Sư.
Đàm Phi thu hồi Li Địa Diệm Quang Trận, ba tộc nhân trong đó vẫn còn tỏ ra ngơ ngác, dường như họ vẫn đang nghĩ hoàn cảnh trước mắt là ảo cảnh.
Mẫn Xuân Cường cất tiếng trầm ấm đi vào lòng người:
- Vị ‘Đồng Đạo’ trẻ tuổi! Đã nhập gia thì nên tùy tục, gây náo loạn tộc Nam Giao đến nông nỗi này thì thật không ra thể thống gì.
Lão phu cần chút công đạo, tránh việc mang tiếng tộc ta ỷ đông hiếp yếu.
‘Đồng Đạo’? Câu nói tưởng chừng như bâng quơ, với người khác thì đúng là như vậy, nhưng với Đàm lại là một thứ ám hiệu.
Mấy ngày qua gã luôn thắc mắc về chuyện Uyên Linh bỗng động thủ với gã, nhưng ngẫm lại mới thấy việc này có ý tứ sâu xa của nó.
Giáo đồ Thông Thiên Giáo làm việc thật cũng thật là cẩn mật quá đi, bảo sao mà suốt vạn năm qua, sau Vạn Tiên Chiến Kỉ, Thông Thiên luôn là giáo phái bí ẩn nhất Vân Lam Giới.
Đàm Phi ôm quyền cung kính:
- Mấy ngày trước tại hạ cùng tộc nhân và trưởng bối trong tộc liệp sát Hải Yêu cách đất liền 2000 Lý (1), bất ngờ đụng độ Hải Diêu tam cấp (2) có khả năng phóng lôi điện kinh người, toàn đội tử vong đương trường, trong đó có cả Đại Linh Sư.
Vãn bối may mắn có bảo bối nên chạy thoát, nhưng cũng bị đầu Yêu kia đuổi giết đến sức cùng lực kiệt.
Không ngờ lại chạy lạc vào địa bàn quý tộc, thế nhưng mấy vị đạo hữu cảnh vệ nơi đây cũng không cho tại hạ giải thích một hai, nói động thủ là động thủ liền.
Tại hạ chỉ là tự vệ chính đáng, cũng không có ra tay mạnh bạo với bọn họ, tránh gây hiểu lầm mà mất đi hòa khí.
Thái độ thì cung kính nhưng lời lẽ mang hơi hướm bất mãn, gã muốn để nhân số quanh đây thấy được gã không phải quả hồng mềm để họ muốn làm gì thì làm.
Dù sao, địa vị Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ cũng có sự tôn nghiêm của nó, mặc dù chỉ là tôn nghiêm của một tên Thượng Linh Sư cùi bắp.
Một số tộc nhân tham gia vây bắt nghe vậy thì nhảy lên chửi bới om xòm, có tên còn nhổ nước miếng phì phì.
Mẫn Xuân Cường giơ tay ra hiệu im lặng, lời nói đã mang sát ý:
- Kẻ nào phát hiện gã này đầu tiên?
Ba tên tộc nhân y phục luộm thuộm vội đứng lên cung kính, tên cầm đầu mặt cúi gằm vì xấu hổ bẩm báo:
- Bẩm tộc trưởng! Chúng tiểu nhân đang tuần phòng thì bắt gặp tên kia đang nhớn nhác quanh đảo, bộ dáng rất là gian giảo.
Tiểu nhân có yêu cầu gã giải giáp vũ khí theo đội cảnh vệ hồi tộc tra khảo, thế là gã nổi điên động thủ với chúng tiểu nhân.
Mẫn Tộc Trưởng bắt đầu động nộ:
- Ngu xuẩn… giải giáp vũ khí? Như thế chúng bay khác gì phường cướp cạn, bị người ta đả thương cũng xứng đáng lắm.
Ba người các ngươi lập tức quay về Quốc Phú đảo, diện bích một năm cho lão phu.
Họ Mẫn nạt nộ ầm ĩ khiến đám tộc nhân có mặt đều im re, một số kẻ ôm tâm tư muốn trừng trị kẻ xâm nhập đều tiu nghỉu, kể cả vị Đại Linh Sư đội trưởng An Ninh cũng tụt hết cảm xúc.
Mẫn Xuân Cường tiếp tục:
- Huyền Tử tiểu hữu! có điều ngươi chưa biết, Nam Giao Tộc ta là một tộc lớn, có nội quy quy định rất là nghiêm mật.
Ngươi đả thương người tộc ta, lại gây náo loạn khiến tâm lí tộc nhân bất ổn, tội này cũng khó có thể tha.
Vậy tạm thời ở lại đây vài năm, đến khi nào bản tọa thấy đủ sự thành khẩn thì sẽ để ngươi phản hồi cố hương.
Thế nào?
Đàm Phi xuống nước:
- Tại hạ cũng thật lỗ mãng, may mà được hưởng sự khoan hồng của tộc trưởng đại nhân.
Vậy cứ theo sắp đặt của đại nhân a!
Mẫn Xuân Cường như nhận ra điều gì, lão hỏi:.
||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||
- Thấy tiểu tử nhà ngươi sử dụng rất nhiều Pháp Khí, Pháp Bảo, phải chăng là một gã Đả Thiết Sư?
Đàm Phi gật đầu xác nhận.
Mẫn Tộc Tưởng cười hắc hắc:
- Vậy thì dễ giải quyết rồi, Huyền Tử đạo hữu ở lại đây phụ giúp tộc ta chế luyện một vài món Pháp Khí trang bị cho tộc nhân, sau năm năm ngươi sẽ được tự do.
Đám tu sĩ thổ dân lại bị một phen giật mình, nhưng xưa nay họ Mẫn luôn hành xử chuẩn mực, không lấy lớn hiếp nhỏ hoặc cậy mạnh bức người quá đáng.
Mọi quyết đát của lão đều là thánh chỉ, không một ai dám không phục.
Đàm Phi tỏ vẻ không cam tâm:
- Tộc trưởng đại nhân ngài xử sự như vậy liệu có ủy khuất cho vãn bối?
- Đương nhiên là có thù lao, tiểu tử nhà ngươi đừng thấy lão phu hào sảng mà lấn tới.
Cứ quyết như vậy đi!
...!
Đàm Phi được sắp xếp cho một động phủ với đầy đủ tiện nghi, nằm biệt lập trên một hòn đảo nhỏ vô danh.
Ba gã Thượng Linh Sư tọa trấn tại ba góc tiểu đảo, mục đích chính là cảnh giới đề phòng gã bỏ trốn.
Trên tay gã hiện tại là một tập giấy bản nhằng nhịt hình vẽ các loại Pháp Khí, cộng với một Trữ Vật Đại căng phồng nguyên liệu luyện bảo.
Đây là nhiệm vụ gã phải thực hiện cho Nam Giao Tộc trong vòng hai năm tới, gã vẫn còn nhớ vẻ mặt tự đắc của vị đội trưởng An Ninh khi dẫn gã đến đây, tên này còn kèm theo lời giáo huấn “Sau hai năm mà không hoàn thành thì chính tay y sẽ hành quyết gã”.
Đàm chỉ cười lạnh, với thiên phú trời sinh của gã, có phải chế luyện nhiều gấp mười lần gã cũng làm được.
Đàm chưa vội, gã đi lại tham quan qua động phủ một vòng, có vẻ khá ưng ý nơi ở mới; Thủy, Hỏa và Mộc Linh Khí đều đủ cả, mà mật độ linh khí ở đây dày đặc chẳng thua gì Tử Huyền Môn.
Đặc biệt là Thủy Giới mênh mông, tha hồ cho gã tu luyện Nguyên Nguyên Công.
Sau khi đã ổn định động phủ, gã bắt đầu bố trí các cấm chế cảnh giới như Cảm Ứng Bát Phương Trận và Quán Vụ Trận, tuy không thể ngăn cản được Đại Linh Sư nhưng để đề phòng đám Thượng Linh Sư thì dư sức, dẫu sao điều này cũng làm gã an tâm được vài phần.
Canh hai…
Khi Đàm Phi còn đang miên man nghĩ đến kế sách phản hồi Già Thiên, Cảm Ứng Bát Phương nổi lên một hồi ‘Tinh Tinh…’ thanh thúy.
Thần niệm gã cũng cảm ứng được có người đứng ngoài động phủ, gã vội vàng đi ra tiếp đón.
Trước cửa động phủ là một tên Thượng Linh Sư cao lớn, ánh trăng soi tỏ khuôn mặt góc cạnh nam tính, có thể nói là hung hãn.
Đây chính là một trong ba kẻ được phân công cảnh giới Đàm.
Tên này thấy bóng dáng Đàm Phi lấp ló trong bạch vụ thì truyền âm với gã:
- Thượng cấp có chỉ thị triệu tập, mời Huyền Tử đạo hữu đi theo Phùng mỗ!
- Hạnh ngộ! xin hỏi tôn tính đại danh Phùng đạo hữu!? - Đàm Phi truyền âm.
- Cứ gọi tại hạ là Phùng Dũng.
Đàm Phi gật đầu lầm lũi đi theo y.
Hai người lặng lẽ tản bộ xuyên qua tán rừng thưa, đi đến một bờ vịnh nhỏ đã thấy có thuyền gỗ đợi sắn.
Họ Phùng làm động tác mời, Đàm vội leo lên thuyền, mộc thuyền phát ra vầng quang cầu mờ ảo rồi rẽ nước lặn sâu xuống đáy biển.
Lần đầu tiên trong đời Đàm Phi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp và sức sống dưới đáy đại dương, những cồn cát mịn trắng xóa, những dặng san hô đủ màu là nơi trú ngụ của rất nhiều giống loài thủy sinh.
Thủy Linh Khí rồi rào, thậm chí là thừa thãi, gã chỉ quen với hoàn cảnh tu luyện đầy Hỏa Linh Khí, đến thời điểm này mới thấy được cái gì là Thủy Linh Khí liên miên bất tuyệt.
Mộc Thuyền dừng lại giữa rừng Hải Tảo rộng lớn mênh mông nằm sâu dưới Thềm Lục Địa.
Tính toán tốc độ và thời gian di chuyển thì nơi này cũng cách động phủ của gã cả trăm hải lý, nhưng đây chắc chắn vẫn nằm trong địa phận Nam Giao Tộc.
Phùng Dũng cho dừng thuyền tại một vách đá gần như thẳng đứng, chỗ này Hải Tảo mọc rất dày, từng khóm lá lớn như những chiếc lưỡi nhọn đu đưa theo dòng nước ngầm tựa như vũ một vũ điệu du dương.
Huyễn Trận?
Huyễn Trận vô cùng cao minh.
Là người có nghiên cứu về trận pháp, tuy không phải cấp bậc tông sư những cũng đủ để nhận biết những giao động bất thường mà Kỳ Môn Độn Giáp hiển lộ ra.
Phùng Dũng lấy ra một Ngọc Bài nhỏ, miệng y lâm râm vài câu chú ngữ, tay cầm Ngọc Bài vẫy vẫy về phía trước.
Rừng Hải Tảo rẽ ra một thông đạo dẫn đến sát vách núi, y đưa ánh mắt ra hiệu cho Đàm, miệng mấp máy truyền âm:
- Tại hạ chỉ có thể chờ đợi ở đây, mời Huyền Tử đạo hữu tự thân!
Đàm Phi rời Mộc Thuyền đi theo thông đạo do Hải Tảo tạo thành, đến điểm cuối cùng là vách đá với một hắc động xoay chuyển nhẹ nhẹ thập phần kì ảo.
Gã không cần phải suy nghĩ nhiều mà bước thẳng vào vùng tối đen của Hắc Động, Phùng Dũng thấy bóng dáng Đàm Phi mất dạng thì thu lại Mộc Thuyền, cơ thể y co rút vặn vẹo rồi biến thành một con Hôi Quy chui vào hốc đá chờ đợi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...