Rời động phủ của Nguyễn Lương, Đàm Phi không quay lại động phủ của mình, gã một mạch bay thẳng đến nơi ở của Điền Khởi Nguyên.
Ngồi trên Bạch Diệp Liên, tung tẩy túi vải đầy Tinh Thạch mà lòng Đàm dâng trào cảm xúc.
100 khối Tinh Thạch này là khoản thù lao trong sáu tháng phụ việc cho Râu Ngô, tuy nhiên, thứ lớn nhất gã có được chính là chút sơ ngộ về chức nghiệp Đả Thiết Sư.
Sáu tháng ở với Nguyễn Lương, ngoài những lúc phụ việc cho lão, thời gian còn lại gã vùi đầu vào tham khảo, nghiên cứu các kiến thức liên quan, tích lũy thật nhiều kinh nghiệm.
Nơi ở của Điền Khởi Nguyên được thiết kế chau chuốt thanh kỳ, phía trước động phủ là hồ nhỏ chứa nước từ thác trên núi chảy xuống.
Ven hồ còn có Thủy Đình và giả sơn tạo nên tiểu cảnh thơ mộng.
Lạ một điều trong tòa Thủy Đình đang có bóng người thấp thoáng, Đàm Phi thu hồi Bạch Diệp Liên đi thẳng tới đó.
Người đứng đợi tại Thủy Đình chính là Lý Khánh Tiên, gã nhìn Đàm Phi tủm tỉm cười rất bình thản:
- Hai năm không gặp trông ngươi phong trần ra nhiều đấy.
Đàm Phi cười cười:
- Khánh Tiên huynh cũng vậy mà, hai năm nay đi theo sư phụ chắc thu hoạch được nhiều lắm!?
Lý Khánh Tiên lắc đầu:
- Ta cũng như sư đệ thôi, lão nhân gia ngài tựa như thần long ẩn hiện, đưa cho vài cuốn công pháp, chỉ điểm vài chỗ rồi mất hình à.
Đàm Phi đi vào vấn đề chính:
- Lý huynh đợi ở đây đã lâu chưa? Sao không vào trong vấn an sư phụ?
- Ta đợi nửa ngày rồi, còn không biết sư phụ có trong động không nữa.
Hai gã còn đang nghị luận bỗng từ phia chân trời xa xa lóe lên quang điểm màu tím nhạt, Lâm Tiểu Ngọc ngự Phi Kích từ từ xuất hiện trong tầm mắt, nàng thu pháp khí đi tới Thủy Đình ngó hai tên nam nhân đang căng mắt nhìn mình.
Với một vẻ ngoài nóng bỏng và dung nhan xinh đẹp, Tiểu Ngọc đã quá quen với dạng ánh mắt như thế này tại Tử Huyền Môn, tuy nhiên hai tên tiểu tử mao đầu này lại là chuyện khác, nàng quát lên:
- Nhìn cái gì? Chưa thấy nữ nhân bao giờ hả?
Khánh Tiên và Đàm ngượng chín mặt, hai gã ôm quyền chào hỏi:
- Lâm sư tỷ!
- Lâm… Lâm đại tỷ!
Lâm Tiểu Ngọc bản tính phóng khoáng, sau khi quát mắng hai tên sư đệ có ánh mắt bất kính rồi không để tâm nữa, nàng hướng ánh mắt về Đàm Phi:
- Tìm ngươi khó muốn chết, hóa ra là chạy đến đây.
Sư phụ hai ngày trước đã ly khai tông môn cùng trưởng môn sư bá.
Trước khi đi, người có an bài cho cả hai tên tiểu tử thối các ngươi đây.
Giới chỉ trên ngón tay thuôn dài của nàng bay ra hai món đồ vật, một cuốn sách bìa xanh bay về phía Đàm Phi, một lọ sứ màu lục nhạt bay về phía Khánh Tiên, liếc mắt cũng có thể thấy được bình sứ là đan dược.
Đàm cầm cuốn sách đọc qua trang bìa thấy ghi ‘Đấu Bích Tinh Di Công’(*), gã thu bộ công pháp vào giới chỉ miệng cảm ơn cả sư phụ và sư tỷ.
Điền Khởi Nguyên có năm đệ tử, đại đệ tử Diệp Tử Hy đã bước vào cảnh giới Đại Linh Sư đang làm nhiệm vụ bên ngoài.
Bốn người còn lại đều ở trong tông môn, ba Thượng Linh Sư, trong đó có Lâm Tiểu Ngọc, Lý Khánh Tiên là người thứ năm đang ở cảnh giới Tiểu Linh Sư.
Đàm Phi mặc dù là ký danh đệ tử nhưng chưa có làm lễ bái sư nên tạm thời chưa được tính.
Khánh Tiên sau khi thu lấy bình sứ thì tỏ ra rất phấn khích, gã hướng Tiểu Ngọc hỏi han:
- Tiểu Ngọc tỷ! dạo gần đây có hay đi làm nhiệm vụ tự do không?
Lâm Tiểu Ngọc trả lời:
- Không! Ta đang trong giai đoạn chấp hành nhiệm vụ tông môn, đệ hỏi vậy có ý gì?
Khánh Tiên ra chiều tiếc nuối:
- Tiếc quá! Tưởng sư tỷ rảnh thì kết đội với chúng đệ đi làm nhiệm vụ săn giết yêu thú.
Tiểu Ngọc cong cong môi xinh rất đáng yêu:
- Đi với các ngươi chỉ tổ vướng chân vướng tay, ta không phải là bảo mẫu.
Khánh Tiên bị động chạm, gã nổi cáu:
- Được lắm Bảo Mẫu, đợi khi ta tiến cảnh Thượng Linh Sư, người đầu tiên ta khiêu chiến chính là sư tỷ á.
- Haha… Ta sợ đấy…haha…
Lâm sư tỷ phát ra tràng cuồng tiếu rồi tế ra Phương Thiên Họa Kích ánh tím bay đi.
Khánh Tiên lại quay sang Đàm Phi gạ gẫm:
- Sư phụ ban cho đệ công pháp, ta thì được ‘Bồi Nguyên Đan’, phen này phải cố gắng tu luyện tiến cảnh Thượng Linh Sư, lúc đó tha hồ ra ngoài săn giết yêu thú.
Cứ ở hoài trong tông môn ta ngứa ngáy chân tay lắm.
Đệ phải phụng bồi ta chuyện này đó nha.
Đàm Phi gãi đầu chuyển chủ đề:
- Mấy năm nay sư huynh có tin tức gì về Hoài Ngọc không?
Khánh Tiên Lắc đầu:
- Từ ngày nhập môn ta gặp hắn được có vài lần, nghe nói hắn được trưởng môn trực tiếp bồi dưỡng, muốn gặp hắn khó hơn lên trời.
Ngừng giây lát hắn nói tiếp:
- Lần trước đối chiến với hắn, bị hắn dập cho tơi bời.
Hiện tại hắn là thứ chúng ta không thể với tới được.
Đàm Phi cảm khái:
- Huynh còn tốt hơn đệ nhiều, dù sao hạch tâm đệ tử cũng được tiếp cận với tài nguyên tu luyện dễ dàng hơn…ài…
Khánh Tiên nhìn Đàm với ánh mắt hoài nghi:
- Sư phụ đánh giá đệ rất cao, ta cũng thấy được điểm này, đừng có giả ngu thế… hắc hắc… Với ta, đối thủ lớn nhất vẫn là sư đệ đấy.
Hai gã đàm đạo thêm vài câu nữa rồi ly khai Thủy Đình với lời ước hẹn sau này cùng nhau săn giết yêu thú.
Trên đường về động phủ, Đàm Phi còn ghé qua Phường Thị mua thêm mấy bộ Tinh Kỳ để bày pháp trận.
Lần mua sắm này ngốn mất của gã hơn năm mươi Tinh Thạch, nhưng gã không tiếc, đây là khoản đầu tư lâu dài, cũng có thể sẽ là nguồn kiếm ăn của gã sau này.
Đàm ngồi trong động phủ, lật từng trang cuốn Đấu Bích Tinh Di đọc đi đọc lại rất kỹ.
Cuốn công pháp này dựa vào việc quan sát sự di chuyển của các vì tinh tú trên bầu trời đêm, cảm thụ và hấp thu nguồn năng lượng của vũ trụ để gia tăng Thần Niệm, qua đó cũng gia tăng pháp lực trong thể nội, đó là pháp ‘Minh Tưởng’.
Tuy nhiên, phương pháp này tu luyện sẽ chậm hơi các phương pháp tu luyện bình thường, bù lại người tu luyện công pháp này sẽ có một căn cơ vững chắc và tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ.
Phần tu luyện thuật pháp không nhiều, đa phần phải tiến cảnh Thượng Linh Sư và Đại Linh Sư mới có thể luyện.
Tiểu Linh Sư có độc nhất một thuật pháp là ‘Nguyệt Mục Phá Huyễn’, tu luyện thuật pháp này bằng cách nhìn lên vầng Nguyệt Lượng(1), hấp thụ ánh sáng từ đó để thanh tẩy đôi mắt.
Nguyệt Mục Phá Huyễn đại thành sẽ nhìn xuyên thấu huyễn thuật khi đối chiến với địch nhân và phản kích gây tổn hại đến thần kinh trung ương của đối thủ.
Rất nhiều tu tiên giả khi giao chiến sẽ sử dụng ‘Nhiếp Hồn Thuật’ hoặc Huyễn Thuật để làm đối thủ phân tâm, chỉ cần đối thủ xuất thần trong vòng một nhịp thở là mọi việc coi như an bài, vậy nên trang bị thuật pháp này cũng là điều đúng đắn.
Ghi nhớ toàn bộ nội dung quyển công pháp xong, Đàm Phi cất vào giới chỉ, ngồi tính toán kế hoạch tu luyện.
Sáu tháng phụ việc cho Nguyễn Lương tuy thu hoạch rất nhiều nhưng pháp lực tăng tiến chậm, việc đầu tiên lúc này là phải tăng cường pháp lực trong cơ thể.
Việc thứ hai là tu luyện Nguyệt Mục Phá Huyễn đến đại thành để làm cơ sở thử nghiệm tu luyện pháp ‘Vọng Nhật’ trong Diệu Hỏa Công, nếu thành công, sẽ có cơ hội tham ngộ và điều khiển được ‘Bích Lục Quang Mục’ bí ẩn trong cơ thể, dù là cơ hội rất nhỏ bé.
Nếu như mọi thứ đều theo tính toán, thì đây sẽ là bước ngoặt rất lớn trên con đường tu tiên của gã.
Ngoài việc khám phá bí ẩn của Liệt Không Đao, Tượng Lân Quy và viên Vẫn Tinh Thạch dỏm, gã còn có thêm một sát chiêu vô cùng bá đạo, Bích Lục Hỏa Diễm.
Kế hoạch đã được vạch sẵn, Đàm lật tay lấy hộp gỗ từ trong giới chỉ ra, ba viên trứng cóc vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, gã phục dụng một viên, vận công bắt đầu luyện hóa.
Lần này rất khác, Noãn Cần tiềm nhập Đan Điền và trôi lơ lửng trong đó, chín đoạn Pháp Khí vấn vít quanh nó mà không thể cắn nuốt hấp thu nguồn đại bổ này.
Đàm thấy hoang mang, gã sử dụng pháp Nội Thị kiểm tra, thúc đẩy kiểu gì thì Noãn Cần vẫn cứ trơ trơ không suy chuyển.
Đang lúc không biết phải làm thế nào bỗng Quang Điểm màu trắng bấy lâu nay ngủ say lại từ từ di chuyển chui vào viên Noãn Cầu.
Toàn thân gã bắt đầu nóng lên khác thường.
Gã vội vàng rời khỏi động phủ, cực tốc kinh thân lao xuống đáy hồ gần sơn động.
Thủy Linh Khí dưới đáy hồ mát lạnh, thân nhiệt gã giảm đáng kể, nhưng cơn đau dữ dội từ xương tủy mang lại cho gã sự thống khổ tột cùng.
Đả tọa dưới đáy hồ mất hai ngày cơ thể mới ổn định trở lại.
Trong thời gian này, thân thể luôn ở trạng thái giằng co nóng lạnh khiến gã chết đi sống lại.
Giờ đây, Quang Điểm màu trắng đã cắn nuốt triệt để Noãn Cầu, và hình dạng nó cũng lớn lên được đôi chút.
Điều khiến Đàm kinh ngạc nhất là từ Quang Điểm màu trắng lại bài tiết ra một sợi khí trắng mỏng manh bay vấn vít quanh chính nó, sợi khí trắng này chỉ nhỏ như sợi mì, hệt như một sợi pháp lực vậy.
Đàm Phi vận dụng tất cả kiến thức mà gã có được để lý giải nhưng vô phương.
Phải chăng đây là sợi pháp lực thứ mười? Kiểm tra kỹ sợi pháp lực này, gã thấy nó tuy nhỏ nhưng mang lại cho gã một cảm giác hoang dã khát máu đáng sợ.
Gã dùng thần niệm điều khiển sợi pháp lực mới này đi hết một Chu Thiên thì thấy vẫn ổn, không có phát sinh dị biến gì.
Mang tâm tư nặng trĩu rời khỏi hồ nước, Đàm trở về động phủ đánh giá lại tình huống sao cho thấu đáo.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ để lấy lại sự cân bằng tâm lý, gã đi tới luyện thất ngồi đả tọa ổn định pháp lực.
Chín sợi pháp lực chạy khắp pháp mạch ổn định, sợi pháp mạch thứ mười cũng tuần tự chạy theo sau chín sợi kia, gã cảm giác sợi thứ mười này có khả năng hấp nạp linh khí mạnh hơn chín sợi trước.
Gã nhảy xuống giữa luyện thất bắt đầu đi mấy bài quyền trong Tinh Vũ võ kỹ, cảm giác thân thể mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, quyền cước mang theo hỏa nhiệt nóng hừng hực, càng múa càng hăng.
Một tảng đá lớn nằm ven vách động là mục tiêu, Đàm lao thẳng về phía đó vung quyền bổ xuống, pháp lực dồn cả vào đầu quyền, điểm điểm hỏa quang xuất hiện quanh cánh tay đang vung lên.
Bỗng ‘Rắc… Rắc… Rắc’
Tiếng xương vỡ khô khốc vang vọng bên tai gã, cánh tay đi quyền chuyển sang màu đỏ rực, cơ nhục trên cánh tay phình ra, xuất hiện lớp lớp lân phiến óng ánh như xếp những đồng xu lên vậy.
Quyền đầu đập thẳng vào phiến đá lớn nổ ‘Ầm Ầm’, phiến đá nát vụn làm gian luyện thất rung chuyển.
Đàm Phi thu quyền nhảy lùi về phía sau, gã đưa cánh tay lên ngắm nghía mà lòng phát hoảng.
Đây chính là tình trạng ‘Yêu Hóa’ chỉ xuất hiện trên thân thể của ‘Yêu Nhân’ hoặc một số tu sỹ tu luyện công pháp đặc dị liên quan đến Yêu Thú.
Yêu Nhân là con lai giữa Yêu Thú Hóa Hình và nhân loại.
Xưa kia, trước thời kỳ Thế Giới Chiến Quốc, khi mà Yêu Thú, Tu Tiên Giả và Phàm Nhân vẫn quần cư hỗn tạp thì Yêu Nhân còn tồn tại.
Từ sau trận Vạn Tiên, Yêu Nhân dần dần biến mất, đến nay thì đã tuyệt tích không còn xuất hiện.
Đàm lại dơ cánh tay lên vận thần niệm, tiếng xương vỡ giòn tan, cánh tay chuyển về trạng thái bình thường, gã làm đi làm lại vài lần cho thành thục.
Tâm trạng gã rối bời, không biết nên mừng hay lo, sự việc hôm nay lại đưa hắn vào một tương lai mờ mịt với rất nhiều nan đề chưa thể lý giải.
(*) Đấu Bích: Chòm sao Bắc Đẩu.
(**) Tinh Di: Sao dời.
(1) Nguyệt Lượng: Mặt Trăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...