Có đôi khi chuyện tình không thể do bạn tự quyết định mà thành công được, khi đám người kia vừa online, nàng vừa định nhắn tin riêng với Ám Dạ, Ngải Tư đã nhanh chóng nhắn tin tới:
“Tiểu Lạc, mau tới phòng hội nghị, tiến hành họp gấp."
Troll nhau hả????! Tên chết tiệt nhà ngươi, sớm không onl, muộn không onl, vừa mới login một cái đã đòi họp!!!!!!!! Họp cái rắm nhà ngươi ấy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vũ Lam rầu rĩ ngồi ở trên ghế nghe Ngải Tư thao thao bất tuyệt không ngừng, dù sao vấn đề mà Ngải Tư đang nói cũng không liên quan gì tới nàng cho lắm, chức vị trưởng lão bang này của nàng cũng chỉ từ một tờ giấy trắng đề hai chữ “giấy nợ” mà ngồi ăn cơm trắng thôi mà.
"Đã xong, giải tán!" Mãi nàng mới nghe được câu nàng muốn nghe nhất trong giờ phút này, lập tức đứng dậy chạy đi.
"Chậm đã!!!" Ngải Tư quát to một tiếng, Vũ Lam vội vàng ngoái đầu lại.
"Ngươi có ý kiến gì hả???????!" Nàng hung hăng liếc mắt trừng Ngải Tư một cái, hắn không hài lòng bĩu môi, giống như đang nói bảo: “Ai bảo ngươi chạy nhanh như vậy làm gì chứ??????????????”
"Hai vị đường chủ vĩ đại của chúng ta đã trở lại! Đi ra ngoài nghênh đón không?" Hộp thông báo của Ngải Tư cứ chớp động liên tục, dường như đây là tin tức vừa lấy được.
Vũ Lam trực tiếp không thèm đếm xỉa tới, dù sao bọn họ cũng đã trở lại, cơ hội được gặp gỡ trong tương lai sẽ nhiều hơn đi. Trước hết nàng phải cùng Ám Dạ nói chuyện đã, nếu không nàng lại thành kẻ do dự như trước mất.
"Tiểu Ám, lại đây, ta có việc này muốn hỏi." Ám Dạ nhìn nàng một cái, gật gật đầu đi theo nàng.
Đợi tất cả mọi người đều đi ra ngoài nghênh đón hai vị đường chủ kia trở về, chỉ còn lại nàng và Ám Dạ đứng trước cửa phòng hội nghị, nàng vẫn nhìn hắn, hắn không nhìn nàng, đôi mắt hắn như được ghim chặt xuống đất.
"Tiểu ám. . . . . ." Vũ Lam lại bắt đầu do dự , tuy rằng nghe xong chuyện của mẹ mà bản thân nàng đã thông suốt không ít, nhưng nói cho cùng thì vẫn chút khó nói.
"Ừ?" Ám Dạ nghe thấy nàng gọi hắn, lập tức ngẩng đầu lên nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đồng loạt cúi đầu.
"Ta muốn hỏi ngươi. . . . . ." Nàng lấy lại bình tĩnh, vô cùng kiên quyết chuẩn bị mở miệng.
"Tiểu Lạc! Ngươi đang đứng ở chỗ nào vậy, ta muốn giới thiêu ngươi với hai người kia. . . . . ." Tiếng Ngải Tư đúng lúc vang lên.
Mụ nội nó!!!!!!!!! Tên Ngải Tư chết tiệt nhà ngươi!!!!!!!!! Ta rủa ngươi mà không vào địa ngục đầu tiên thì ai dám vào?????? Vũ Lam thực sự rất muốn đem ánh mắt âm mấy ngàn độ của mình mà “đông lạnh” chết tên kia, khiến lông tơ của Ngải Tư được dịp đứng nghiêm “chào cờ” cùng với tóc gáy.
"Nữ nhân Hội Lạc chết tiệt?" Một thanh âm vô cùng kinh ngạc vang lên, "Ngươi làm sao lại ở trong này?"
"Tỷ tỷ?" Vũ Lam tạm thời dừng ánh mắt “tủ đá” của mình lại, kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh Ngải Tư, "Ta là trưởng lão của bang này nha, đương nhiên phải ở trong này rồi."
"Cái gì! Ngươi là trưởng lão của Tiêu Dao Các sao?" Lam Vũ lộ ra vẻ mặt muốn ăn thua đủ với nàng, "Lại thua dưới tay ngươi lần nữa rồi."
Nàng thấy danh hiệu “Tiêu Dao Các Chu Tước Đường Chủ” trên đầu tỷ tỷ nhà mình thì lập tức hiểu rõ, thì ra ty tỷ nàng là một trong hai vị đường chủ đại nhân mà tên Ngải Tư kia giấu kín đã lâu nha. "Tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể quen biết mấy tên gia hoả này vậy?"
"Nói tới lại dài, chúng ta là cùng chung đại học, hơn nữa bạn trai ta cùng bọn họ cũng có một chút quan hệ hơi phức tạp." Tỷ tỷ đi tới bên người Vũ Lam, ôm của bả vai của nàng bắt đầu nói dài nói ngắn.
Tuy rằng nàng vẫn là còn để ý tới chuyện của Ám Dạ, nhưng trong loại tình huống này cũng chỉ có nước thả theo gió thôi.
"Bạn trai ngươi? Có phải chính là vị huyền vũ đường chủ kia không, hắn cũng đến đây đi, lúc này có thể cho ta gặp mặt được vậy?" Vũ Lam ái muội nhìn Lam Vũ, cười tới mức vô cùng sáng lạn.
"Tuấn Xu, nàng chính là ta người ta thường nói với ngươi đó, em gái ta Triệu Vũ Lam." Tỷ tỷ xoay người vẫy vẫy tay, một nam tử có dáng người cao gầy đi ra, chậc chậc, tỷ tỷ nhà mình quả nhiên là ánh mắt tốt, xem khuôn mặt tuấn tú này, xem này dáng người tốt này. . . . . .
"Anh họ??!!" Thanh âm này là của Ám Dạ hô lên
"Ha ha, bại lộ mất rồi." Nam tử tên Tuấn Xu đó ôm chần lấy thắt lưng Lam Vũ, "Triết Viên nha, nếu bị ngươi phát hiện bí mặt rồi thì đánh nói cho ngươi vậy, nàng chính là người mà ta đã nói qua với ngươi hồi trước đó, bạn gái của ta, con gái của chú Triệu Văn An, tên là Triệu Lam Vũ."
"Cái gì. . . . . . Cái gì. . . . . ." Sắc mặt Ám Dạ thực thần kỳ, hết thay đổi lại thay đổi, khiến Vũ Lam nàng nhìn tới mức hoa cả mắt.
"Ngừng ngừng!" Kiều đột nhiên kêu lên, "Ta loạn mất rồi, các ngươi nói rõ quan hệ một chút cho ta nghe xem nào."
Tuấn Xu lấy tên trong game là Thần Mưa Bụi, cũng bởi vì đang trong game, cho nên mọi người vẫn quen gọi tên game của nhau.
"Mưa Bụi là anh họ của Ám Dạ, Hội Anh là bạn gái Mưa Bụi, mà Hội Lạc lại là muội muội của Hội Anh?" Kiều nói một lần, tới mức suýt bị hôn mê luôn!
Mưa Bụi rất phối hợp giải thích lại một lần nữa cho Kiều hiều, một tay hắn kéo Ám Dạ qua, một tay cũng dắt Lam Vũ tới, "Hắn là em họ ta, còn nàng ấy là bạn gái của ta."
Lam Vũ chỉ chỉ Vũ Lam, " Cái con nhỏ ở bên kia là muội muội của ta."
"Nga, đã hiểu đã hiểu." Kiều gật gật đầu, nhưng rất nhanh lại lộ ra biểu cảm thức tỉnh, một phen kéo Vũ Lam đến một góc.
"Tiểu Lạc, có tình huống mới đây, vừa rồi ta có linh cảm, nghĩ đến một loại tình huống khác!" Kiều lộ vẻ thần bí nhìn Vũ Lam.
"Cái gì?" Nàng âm thầm nghĩ trong lòng, Kiều thật là có thừa mấy dây thần kinh mà.
"Vừa rồi Mưa Bụi nói, hắn từng cùng Ám Dạ nói chuyện qua, bạn gái của hắn là con gái của An thúc thúc, vậy ngươi nói Ám Dạ hắn có thể cho rằng ngươi là bạn gái của anh họ hắn không?" Kiều đối với kết luận trinh thám của bản thân thực vừa lòng, vô cùng chờ mong nhìn nàng.
"Có loại này khả năng này không?" Nàng thoáng tự hỏi một chút, gật gật đầu.
"Như vậy không phải nói thêm nữa rồi !" Kiều vỗ trán Vũ Lam một chút, như trách cứ nàng không suy ra được mấu chốt này sớm hơn.
"Cái gì nha. . . . . ." Nàng mờ mịt, quả thực không hiểu ra sao cả.
"Ngươi không phải nói Ám Dạ từ lúc biết ngươi là con gái của An thúc thúc sau đó mới thay đổi sao, như vậy thì nói đúng là khi đó hắn nghĩ ngươi là bạn gái của anh họ hắn, cho nên hắn mới có thái độ như vậy với ngươi đi!" Kiều giả vờ bày ra bô dáng chuyên nghiệp vô cùng mà cam kết.
"Thì ra là thế. . . . . ." Nếu như vậy quả thật có thể giải đáp mọi thắc mắc của nàng, thì vẫn nên tìm một cơ hội đi hỏi lại một chút cho rõ ràng đi.
Lam Vũ đột nhiên đi tới nắm áo Vũ Lam áo, "Giỏi nhỉ, dám chạy đến đây thì thầm to nhỏ ha?!"
"Tỷ, không nên ở trước mặt bạn trai lội bản tính bạo lực ra như vậy nha!" Vũ Lam giãy dụa nhảy xuống, đáp lại ánh mắt cười cười của Mưa Bụi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...