Tất cả đã đi vào dĩ vãng...
Trác Diễm Cơ thở dài một tiếng, lần bước vào bên trong. Cảm giác trống trải vô cùng. Cây đàn Trác Vũ Hạo tặng nằm lặng lẽ một góc phòng, bụi phủ kín. Trác Diễm Cơ cầm lên, không ngần ngại dùng ống tay áo lau bụi bám trên đó.
Nếu không đến đây, có lẽ sẽ không còn nhớ đến nó nữa.
Nàng đưa cho A Xuân dặn dò:
-Ngươi mang về lau sạch bằng khăn mềm rồi cất giữ cẩn thận cho ta.
A Xuân cầm cây đàn thích thú reo lên:
-Nương nương, đàn thật đẹp. Thân đàn nhẵn mịn, bóng loáng, chỗ này còn chạm trổ hoa văn cực tinh xảo. Nô tỳ không biết rằng nương nương lại sở hữu một cây đàn tranh tuyệt mĩ như vậy. Hẳn là âm thanh phát ra cũng phải rất hay.
-Ngươi thích?
-Vâng.
-Vậy mỗi tối ngươi đến, ta sẽ đàn cho ngươi nghe một khúc.
Từ hôm đó, A Xuân thường xuyên trực đêm để được nghe Diễm Cơ đàn. Mọi người gần đó cứ mỗi tối trở nên thành quen, coi tiếng đàn như lời ru chìm vào giấc ngủ.
Trác Diễm Cơ là nữ nhân trong hậu cung, không được phép can dự đến việc triều chính nên khó lòng vạch mặt Mộc Hoan. Nàng bèn nhờ đến sự giúp đỡ của Xung Tự. Nhưng vì không tiện gặp mặt trong cung hay phủ Nhị Vương gia nên nàng đã nhờ người chuyển giúp lá thư đến tay Xung Tự.
Xung Tự đọc xong lá thư kia lập tức báo tin cho Vũ Hạo:
-Vương gia, trong cung có người mật báo, Mộc Hoan chính là kẻ can thiệp vào chính sự những ngày qua.
Trác Vũ Hạo không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, chỉ thở dài một tiếng:
-Ta cũng ngờ ngợ đoán ra, chỉ là không ngờ Trác Dạ Hàn lại tin tưởng Mộc Hoan đến mức ấy.
-Nhị Vương gia, chỉ cần vạch mặt Mộc Hoan, người của ta trên triều sẽ dựa vào đó để đề bạt Vương gia thay thế. Khi ấy về lí lẽ đương nhiên phe ta sẽ chiếm ưu thế, người của Dạ Hàn có muốn biện minh cũng khó, chắc chắn sẽ phải nhượng quyền lại thôi.
-Ta cũng có ý như vậy nhưng chưa tìm được cơ hội vạch trần Mộc Hoan.
Xung Tự quỳ xuống trước mặt Vũ Hạo nói:
-Việc cỏn con này không cần Vương gia bận tâm. Nhị Vương gia chỉ cần ngồi đợi tin tốt của tiểu nhân thôi.
Trác Vũ Hạo đương nhiên không thể hoàn toàn tin vào Xung Tự, bởi lẽ y đã làm quá nhiều chuyện sau lưng hắn. Ngoài mặt làm như tin tưởng phó thác toàn bộ cho Xung Tự nhưng bên trong lại ngấm ngầm theo dõi. Có điều Vũ Hạo không ngờ, Xung Tự đã sớm nghĩ đến tình huống ấy nên trong khoảng thời gian này mọi liên lạc với Trác Diễm Cơ đều bị cắt đứt.
Việc này chẳng ảnh hưởng gì lớn, dù sao Diễm Cơ cũng không thể giúp thêm được gì.
Vài ngày sau trong cung loan truyền tin tức nói rằng cận vệ bên cạnh Hoàng thượng nhân thời cơ ngai vàng bỏ trống liền chuyên quyền, tự coi mình phụng mệnh thiên tử, bí mật can dự vào quốc gia đại sự, tự ý sử dụng điện Khả Nhiên. Đương nhiên, không chỉ là tin đồn, bằng chứng cũng đã rõ ràng.
Có người thấy tên cận vệ đó tự gỡ khoá cửa vào điện Khả Nhiên, mãi đến tối mịt mới bước ra. Còn có khi người ở Trung thư sảnh đem tấu sớ lên, phát hiện Mộc Hoan cầm long ấn.
Mọi người đều cảm thấy lòng tự trọng bị hạ thấp. Đường đường là một trong những quốc gia hùng mạnh và giàu có nhất trong khu vực mà lại để cho một tên cận vệ hèn kém quyết định mọi việc.
Dù cho Hoàng thượng có tin tưởng y đến mấy thì khi giao long ấn cho y, Hoàng thượng có nghĩ đến cảm giác của các quan viên trong triều hay không?!
Bọn họ phẫn nộ.
Bọn họ không cam chịu để một tên cận vệ nhỏ bé cưỡi trên đầu.
Bọn họ đứng bên ngoài cửa điện Khả Nhiên đòi xác nhận xem tin đồn đó là đúng hay sai.
Lương công công một mình không thể chống lại hơn trăm người cùng lúc. Lão tuổi già sức yếu, lá gan cũng teo lại rồi, đành phải nhượng bộ, lựa lời nói với đám đông trước mặt:
-Các vị đại nhân đều là người có học vấn uyên thâm, cư xử đúng mực hơn người thường, lẽ nào chỉ vì việc này mà làm náo loạn điện Khả Nhiên hay sao? Hà tất phải làm khó nhau?
-Chỉ vì việc này? Đây là quốc gia đại sự ! Liên quan tới thể diện của một quốc gia !!!-Ai đó bất chấp tôn nghiêm gào lên.
-Hôm nay nhất định phải làm cho rõ ràng! Nhất định phải trình diện trước mặt tất cả chúng ta !-Đám khác lại nhao nhao.
Mộc Hoan biết việc này sớm muộn cũng sẽ bại lộ, không ngờ còn chưa đến nửa tháng đã bị vạch trần. Y sắp xếp lại số tấu chương lộn xộn trên bàn, đặt bút và nghiêu mực về vị trí cũ.
Xong xuôi đâu đó y mới phủi áo đứng dậy, bước ra mở cửa với dáng vẻ hiên ngang. Mộc Hoan mở lời:
-Các vị đại nhân có gì bất mãn thì từ tốn nói chuyện, hà tất gì cứ phải kéo đến đây mới được?!
Một vị tam phẩm hùng hổ bước ra, bất mãn ra mặt, chỉ tay mắng mỏ Mộc Hoan:
-Ngươi chỉ là một tên cận vệ bé nhỏ, lấy quyền gì mà dám ngồi trong điện Khả Nhiên để điều hành chính sự quốc gia?! Nếu xảy ra sơ suất thì ngươi có biết chúng ta sẽ phải lãnh hậu quả gì không ?
-Tiểu nhân vạn nhất sẽ không để xảy ra sơ suất.-Y khẳng định chắc nịch.
-Nực cười ! Ngươi lấy cái gì mà khẳng định như vậy? Ngươi có phải gánh chịu hậu quả đâu mà dám cuồng ngôn như thế ?!!!
-Nhưng Hoàng thượng đã giao long ấn cho tiểu nhân, mọi việc đều phải nhất nhất tuân theo. Bây giờ một lời tiểu nhân nói ra cũng giống như Hoàng thượng vậy, không thể bất tuân !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...