Dạ Hàn đứng đằng sau ngơ ngẩn nhìn nàng.Mùi hoa đào phảng phất trong gió nhẹ,cánh hoa đung đưa đáp xuống tóc mơ.
Hắn đến sát sau lưng nàng rồi quỳ xuống,vòng tay qua cổ ôm nàng.Diễm Cơ hơi giật mình,nhưng cũng không nói gì,cứ để yên cho hắn ôm như vậy.
Dạ Hàn mở lời trước:
-Sao lại ngồi một mình thế này?Buồn à?
-Dạ Hàn không ở điện Ngân Bích với Hoàng hậu,đến đây làm gì?
Nói xong Diễm Cơ mới giật mình.Tại sao những lời hờn dỗi đó lại phát ra từ miệng nàng cơ chứ?!Chẳng lẽ vì sự ghen tỵ sau khi vô tình nghe được câu chuyện phía sau bức tường kia?!Nhưng chẳng có lí do gì để nàng ghen cả.Nàng không giống những nữ nhân kia,không lấy Dạ Hàn vì tình yêu.
Trác Diễm Cơ nàng cũng không cần Dạ Hàn sủng nịnh,bởi nàng còn thấy ghê tởm hơn cả.
Trác Dạ Hàn chẳng hiểu tự nhiên sao Diễm Cơ lại nói ra câu khó nghe ấy nhưng vẫn cố không để bụng:
-Đây chẳng phải tẩm điện của ta ư?Hơn nữa còn có cả nàng ở đây.Sao hả?! Muốn đuổi ta đi?
-Ai dám đuổi đấng thiên tử cơ chứ?Ta vẫn chưa muốn chết.Mà ta cũng đã lưu lại ở đây lâu rồi,không nên làm phiền Dạ Hàn nghỉ ngơi nữa.Ta sẽ về điện Cẩm Ngọc.
-Tiểu Hạ,trước nàng đã nói là tha thứ cho ta,sao giờ lại có thái độ như thế?! Ta làm gì phật ý nàng à?
Diễm Cơ đột nhiên chống tay đứng lên, bảo:
-Không có,Chàng luôn đối xử với ta... RẤT LÀ TỐT !
Nàng không ở lại thêm một giây nào nữa,cùng tuỳ tùng của mình trở về điện Cẩm Ngọc.
Dạ Hàn không thể hiểu được tính khí thất thường kia của nàng do đâu mà có cho đến khi tình cờ nghe được đám cung nữ đang túm tụm tỉa lá ở ngự hoa viên tán chuyện với nhau.
Trác Dạ Hàn nộ khí xung thiên,hằm hằm đứng sau lưng hai nữ tỳ kia lên tiếng:
-Ngươi nói cái gì?!
Hai cung nữ kia giật mình quay lại thì bị doạ cho suýt ngất tại chỗ.Bọn họ nói không thành tiếng,giọng cứ tắc nghẹn ở cổ họng.
-Nô...nô tỳ...
-Nói mau !!!
-Hoàng thượng tha mạng ! Nô tỳ nói ! Hoàng thượng...là Hoàng hậu...Yên Lăng tỷ tỷ ở điện Ngân Bích nói cho chúng nô tỳ biết...Mới cách đây có vài ngày.
Trác Dạ Hàn không thể tin được.Rõ ràng là thái y đã tận mắt thấy Triệu Tử Mai uống thuốc cơ mà.Sao lại có thể mang thai rồi?
Hắn lập tức lôi cổ tên thái y kia lên điện Ngân Bích xác thực.
Yên Lăng ba chân bốn cẳng chạy vào, mặt cắt không còn giọt máu.Ả quỳ trước mặt Tử Mai,run rẩy nói:
-Hoàng hậu,nguy rồi ! Hoàng thượng và thái y đại nhân đang trên đường đến đây.
Triệu Tử Mai hốt hoảng ôm bụng sợ hãi.Rốt cuộc cũng đã đến rồi.
-Mau đi mời phụ thân ta đến đây.
Yên Lăng hộc tốc đi tìm Triệu tướng quân,mong rằng ông ta sẽ cứu được Hoàng hậu.Ả mới rời khỏi không lâu thì Trác Dạ Hàn đã đến.
Triệu Tử Mai thu hết can đảm,tươi cười với hắn:
-Hoàng thượng,cơn gió nào đưa chàng đến vậy?Thiếp không ngờ có ngày Hoàng thượng lại chủ động đến điện Ngân Bích thăm thiếp.
Trái với vẻ tươi cười kia,sắc mặt Dạ Hàn u ám như mây đen.Hắn không biết nên bắt đầu từ đâu,bởi nếu nói thẳng ra sẽ lộ chuyện đưa thuốc tránh thai cho Triệu Tử Mai uống.Còn nếu không nói chẳng lẽ ra về công cốc?!
-Triệu Tử Mai,trẫm nghe mọi người trong hoàng cung nói rằng Hoàng hậu đã có hỉ.Sao trẫm không thấy Hoàng hậu báo cho trẫm một tiếng?
-Tại...tại vì...-Tử Mai chống chế.-Là tại vì...Không phải thiếp không muốn cho Hoàng thượng biết.Thiếp cũng mới biết cách đây một,hai hôm.Thiếp thấy khó chịu trong người nên mới nhờ thái y bắt mạch,nhờ vậy mới biết có long chủng.Thiếp định đợi trong người khoẻ lên đôi chút sẽ đích thân báo tin này cho Hoàng thượng.
-Là ai bắt mạch cho Hoàng hậu?
-Bẩm,là Trung Thừa thái y.
-Cảnh Hàm thái y trẫm phái đến tại sao Hoàng hậu không nhờ y bắt mạch cho tiện?
-Thiếp...thiếp sợ phiền đến công việc của Cảnh Hàm thái y nên không dám nhờ.
Triệu Tử Mai không dám ngẩng đầu lên đối diện với Dạ Hàn.Trong lòng như lửa đốt,tại sao giờ này Yên Lăng còn chưa quay về.Nếu để thêm ít nữa Tử Mai sợ sẽ bị Trác Dạ Hàn nhét ngay một liều mã tiền vào mồm.
Trác Dạ Hàn quay lại nhìn Cảnh Hàm xanh mặt đứng đó,ý bảo y lui trước.Y mừng rỡ lật đật chạy ra ngoài,sau đó khép chặt cửa lại.
Tử Mai mở to mắt nhìn cửa phòng bị đóng lại.Hai chân mềm nhũn.Trên đầu nghe tiếng Dạ Hàn:
-Triệu Tử Mai,ngươi còn gì để nói không?
Triệu Tử Mai quỳ xuống chân hắn,run rẩy bám vào vạt áo hắn,miệng lắp bắp cầu xin:
-Hoàng thượng,thiếp biết sai rồi.Xin Hoàng thượng khai ân,đừng giết con của chúng ta.Nó không có tội gì cả.Nó còn chưa thành hình người,nó không làm gì sai cả.
-Đúng,nó không sai,nhưng ngươi sai. Ngươi là Hoàng hậu mà không nắm rõ cung quy.Trong cuốn "Hậu phi tắc" có ghi rõ mà ngươi không chịu làm theo, nay ngươi còn dám lừa gạt cả trẫm !
-Hoàng thượng,sớm muộn gì chàng cũng biết,thiếp giấu chàng làm gì cơ chứ?!Thiếp xin chàng,để thiếp giữ lại nó,đừng bắt thiếp phải bỏ nó !!!
Trác Dạ Hàn nhìn Triệu Tử Mai quỳ dưới chân mình khóc lóc van xin,dù không có bất cứ biểu hiện nào nhưng trong lòng cũng cảm thấy mình có phần hơi quá đáng.
Hắn thiết nghĩ,Triệu Mạc liên kết với Trác Vũ Hạo từ lâu,nếu để Triệu Tử Mai sinh hoàng tử chắc chắn Triệu gia sẽ được lợi hơn.Cho nên,hắn không muốn Triệu Tử Mai mang long chủng.
Hắn biết,Triệu Tử Mai không nghĩ sâu xa được thế.Tử Mai hẳn nghĩ rằng vì hắn không yêu nàng ta nên mới không muốn có con.
Dạ Hàn thầm thở dài vì lối suy diễn trẻ con đó.Thực ra,hắn không quan trọng lắm về việc có bao nhiêu hoàng tử,công chúa.Bởi ý Dạ Hàn đã định trước Thái tử tương lai rồi.
Đang đúng lúc hắn định đỡ Tử Mai dậy thì bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn của Mộc Hoan:
-Tuyệt đối không thể vào !
-Mau cút ra !!!
-Không được,Hoàng thượng đang ở trong đó !
Bốp !!!
Sau đó không còn nghe tiếng Mộc Hoan nữa.
Trác Dạ Hàn chưa kịp nhận thức được điều gì đang xảy ra ngoài kia thì một người to lớn đã xông tới giáng một cú trời đánh vào giữa mặt Dạ Hàn khiến hắn ngã dúi dụi xuống sàn.
Người kia vội vàng đỡ Tử Mai dậy:
-Mai nhi,đứng lên đi bảo bối,con tuyệt đối không phải quỳ trước mặt hắn !!!
-Phụ thân.-Nàng ta khiếp đảm nhìn Dạ Hàn mũi bê bết máu nằm gục dưới sàn nhà.
Trác Dạ Hàn cảm giác như đầu bị bổ đôi,máu mũi chảy không ngừng dính hết lên mặt.Hắn loạng choạng ôm mũi đứng dậy:
-Triệu tướng quân...
Triệu Mạc mặt đỏ phừng phừng tức giận,chỉ thẳng vào Dạ Hàn mà hét lên:
-Hoàng thượng,người thực là loài cầm thú ! Hổ dữ không ăn thịt con,tại sao Hoàng thượng lại nỡ bắt Mai nhi phá thai chứ?!Nó đâu có lỗi gì ! Có phải là Hiền phi xúi giục người không?
-Triệu tướng quân,không liên quan đến Hiền phi,trẫm cũng chưa từng nói là sẽ bắt Hoàng hậu bỏ đứa bé trong bụng. Trẫm muốn bàn bạc với Hoàng hậu.
-Hừ!-Lão cười lạnh.-Bàn bạc cái gì nữa trong khi đã rõ mười mươi như vậy?Hoàng thượng bây giờ chỉ cần trả lời một câu:Giữ hay không giữ?!!!
Giữ-Hoàng thượng lo mà chăm sóc Mai nhi cho tốt !
Không giữ-Thần tự tay đem Mai nhi về nhà chăm sóc !!!
Trác Dạ Hàn nuốt khan,suy nghĩ một lát rồi hạ giọng:
-Được,trẫm đồng ý.
Triệu Mạc chưa nguôi giận,ngược lại còn mỉa mai nói với hắn:
-Thần không ép Hoàng thượng phải đồng ý.
Trác Dạ Hàn không nói thêm câu nào, ôm mặt lảo đảo đi ra khỏi điện Ngân Bích.Lương công công và Mộc Hoan nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu kia, vội vàng lấy khăn lau cho hắn.
-Hoàng thượng không sao chứ?!
-Hơi ê ẩm một chút.
Rốt cuộc cũng đuổi được Dạ Hàn đi, trong lòng Triệu Mạc trút được phân nửa gánh nặng.Lão vỗ vai Tử Mai an ủi:
-Là phụ thân không tốt,năm xưa mù quáng gả con cho tên hôn quân Dạ Hàn ấy.Bây giờ con phải chịu khổ rồi.
-Phụ thân đừng lo,từ giờ chàng chắc sẽ không dám nhắc đến chuyện này nữa đâu.
-Ừ,nhưng cẩn thận vẫn hơn.Chuyện hậu đình phụ thân không tiện nhúng tay vào,phải tự bảo trọng.Lúc đấm hắn một cái phụ thân cũng chẳng thể nghĩ nhiều,may mà hắn nhắm mắt cho qua, nếu không e là giờ đầu phụ thân cũng chẳng còn trên cổ nữa.
Triệu Tử Mai rơm rớm nước mắt,cố gắng để không khóc trước mặt Triệu Mạc:
-Phụ thân về đi,người không nên ở lại đây lâu.
-Được.Con nhớ bảo trọng,có gì hãy bảo Yên Lăng truyền tin cho phụ thân.
Thượng triều hôm sau,Triệu tướng quân cáo việc nên không đến,ngay cả Hoàng thượng cũng lệnh huỷ bỏ buổi chầu.Một năm ba trăm sáu lăm ngày hai người họ chưa bao giờ vắng mặt,ắt hẳn mọi người suy đoán rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.Nhưng không một ai biết nguyên do.Suy đoán vẫn cứ là suy đoán.
Điện Ngân Bích chật cứng người.Các phi tử trong hậu đình nghe tin Triệu Tử Mai mang long thai liền nhân cơ hội lấy lòng,tranh thủ nói xấu Trác Diễm Cơ.
Triệu Tử Mai đối với hành động này cũng cảm thấy vô cùng hãnh diện.Coi như vớt vát chút thể diện cho mình,đỡ mang tiếng là một Hoàng hậu hữu danh vô thực.
Hết đám này đến đám khác.
Váy áo trang sức đủ sắc xoay mòng mòng trước mặt Tử Mai khiến nàng ta chóng cả mặt.Nhân sâm ngàn năm,linh chi Thiên Sơn,...toàn những thứ đại bổ chất thành đống trong phòng.Nhưng nàng ta không hề đụng đến dù chỉ một chút.
Tử Mai sợ bị người khác hãm hại.
Trong lúc điện Ngân Bích nườm nượp kẻ ra người vào thì Lý Uyển Khánh và Trác Diễm Cơ lại lang thang ở hồ Vọng Sơn.Chính tại nơi đây cuộc đời của nàng đã bước sang trang mới.
-Hạ Cơ,ngươi đang nghĩ gì vậy?
Uyển Khánh hỏi vu vơ.Trác Diễm Cơ là người đã đề nghị đi dạo cùng nàng ta nhưng suốt từ lúc đó đến giờ chưa một lần mở miệng.
-Ngươi đang nghĩ đến Triệu Hoàng hậu đúng không?
Diễm Cơ lắc đầu.Mặc dù đúng là nàng đang nghĩ đến chuyện này thật.
Từ lúc nàng dọn khỏi điện Vĩ Tuyên,đi đâu cũng nghe người ta bàn tán vô cùng sôi nổi.Nào là phúc đức của Triệu thị,nào là Hoàng thượng đã hồi tâm chuyển ý,nào là Hiền phi cuối cùng cũng hết quyến rũ nổi Hoàng thượng,...
Nàng chỉ muốn xông đến tát vào mặt những kẻ láo xược kia.Những thứ xấu xa đều là bọn họ gắn cho nàng.Trong mắt họ,nàng mãi mãi là một Quận chúa lẳng lơ,vô giáo dục,suốt ngày bám lấy hoàng huynh mình,làm trái với luân thường đạo lý.Còn những người gây ra tội ác tày trời như Trác Dạ Hàn lại được mọi người trọng vọng,kính nể, tôn thờ như một vị thánh.
Cuộc đời này thật quá bất công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...